• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự thật chứng minh, bất luận Lâm Dực có ngụy trang thành dạng nào thì trước mặt Ôn Kỳ, tất cả nhừng trò lừa ý đều vụng về y như cái lý do đau bụng không muốn đến trường của tụi học sinh tiểu học. Chuyện duy nhất mà y có thể làm, chính là ăn ngay nói thật.

Mím chặt môi, Lâm Dực cố gắng đè nén một tia bực bội nơi đáy lòng, y vừa nãy đã ở trước mặt mọi người thừa nhận mình là một gay, mà chuyện này lại hoàn toàn không nằm trong suy tính tương lai của y.

Cho nên nếu nói thật lòng, y hiện tại đã có chút hối hận, y rõ ràng có thể đưa ra những lý do khác để giải thích hành vi không bình thường của Ôn Kỳ, chứ không nhất thiết phải trình diễn cái tiết mục đồng chí đoạn tuyệt với ngày sau này.

“…” Khẽ thở dài, Lâm Dực rủ mắt xuống, giọng nói rầu rĩ, “… Lục Nhiên đã đến tìm em.”

Lục Nhiên.

Thời điểm nói ra cái tên này, Lâm Dực không dám nhìn biểu tình của Ôn Kỳ, y biết rõ bản thân mình đang sợ hãi thứ gì.

Nhưng ngoài ý định, Ôn Kỳ không có mở miệng.

Sau khi do dự hết nữa ngày, Lâm Dực mới thấp giọng nói: “Hắn đã nói cho em biết, về…quá khứ của anh.”

“…”

Lần này, Lâm Dực rõ ràng đã nhận thấy chút biến đổi nơi tâm tình của đối phương.

Có vài người, có vài việc, một khi đã chạm vào, thì nên chuẩn bị tốt tâm lý trước khi bản thân bị nó cuốn vào quá sâu, giống như Ôn Kỳ vậy, dù Lâm Dực đã hiểu rõ, nhưng y lại không biết phải làm sao.

Từ đầu đến cuối, y không có cách nào tưởng tượng ra được lúc mẹ con họ bị nhốt trong cái nhà kho cũ nát kia, Ôn Kỳ đã có bao nhiêu sợ hãi, y cũng không thể cảm nhận được tâm tình của hắn, vì khi đó Ôn Kì bất quá chỉ là một đứa nhỏ mới có vài tuổi thôi.

Mà Lâm Dực đối với người phụ thân của Ôn Kỳ—— Ôn Minh, đã thất vọng đến nổi chỉ còn lại sự căm hận.

Y biết rõ Ôn Minh đã từng ép buộc phụ nữ cùng trẻ con dùng thân thể của mình để vận chuyển ma túy, nhưng y chưa từng nghĩ tới, những người…trong những người bị hại vô tội kia… sẽ có mẹ con của Ôn Kỳ.

Không hề nghi ngờ, mẹ của Ôn Kỳ dĩ nhiên rất yêu thương hắn, bởi vì bà đã lừa Ôn Minh nuốt cả phần thuốc vốn thuộc về Ôn Kỳ vào người.

Chẳng qua là lúc ấy không chỉ có mỗi mẹ con Ôn Kỳ, thậm chí hơn phân nữa người trong nhà kho đã bị ép nuốt ma túy, sau đó không biết là ai, đã nói ra thân phận của mẹ con họ.

Đương nhiên, những người kia liền đem tất cả những căm hận đối với Ôn Minh đổ hết lên hai mẹ con Ôn Kỳ.

Sắc trời dần về tối, trong kho hàng cơ hồ đã đen kịt một mảnh, người ở bên ngoài không có tâm tình để ý sự hổn độn bên trong, cứ thế mặc kệ mọi chuyện cho đến hừng đồng.

Vì vậy, đến ngày hôm sau, khi đám người Ôn Minh mở cửa nhà kho ra, đập vào mắt chính là một cảnh bừa bộn mất trật tự đến cực điểm, tiếp đó, chính là một thân ảnh gầy nhỏ đang co rụt trong góc kho hàng.

Lục Nhiên nói với Lâm Dực, đó là lần đầu tiên hắn trông thấy Ôn Kỳ.

Tuổi của Lục Nhiên so với Ôn Kỳ thì nhỏ hơn một chút, nhưng điều đáng nói ở đây, chính là hắn so những đứa trẻ cùng lứa lại càng trưởng thành hơn rất nhiều, bởi vì Lục Nhiên cũng không hề cấm kỵ bất cứ chuyện gì trước mặt hắn, vô luận như thế nào, Lục Nhiên đều một tấc cũng không rời đối phương.

Mọi người đều biết, trước khi Lục gia vào ngành giải trí, thì gia tộc họ chính là một băng đãng xã hội đen khét tiếng, dĩ nhiên Lục Thấu cũng không có ý định bồi dưỡng đứa cháu trai duy nhất của dòng họ thành một công tử quý tộc không rành thế sự.

Cho nên lần buôn lậu ma túy kia, Lục Thấu đã tham dự bao nhiều phần trong đó, Lục Nhiên chính là người rõ ràng nhất.

Chẳng qua là khi hắn đứng ở chính giữa đám người, trông thấy Ôn Kỳ gắt gao ôm lấy một cái xác trong góc, người hờ hững như hắn, cũng nhịn không được nữa khẽ nhíu mày.

Trên khắp người Ôn Kỳ đều là vết trầy xước, cằm bên trái còn có một vệt máu đen khô đặc, đối phương không nói lời nào, không khóc không náo, cũng không nhìn mọi người chung quanh.

Nguyên nhân làm mẹ của Ôn Kỳ chết là vì lượng ma túy trong dạ dày đã vượt quá mức bình thường, nhưng lý do chủ yếu khiến cho ma túy trong dạ dày bị vỡ ra, lại là vì những quyền đấm cước đá không chút lưu tình của bọn người trong kho hàng.

Chính lúc ấy, Lục Nhiên đã lạnh mắt nhìn thấy Ôn Minh bước về phía Ôn Kỳ, sau khi xác nhận mẹ của Ôn Kỳ đã tắt thở, lão ta liền hổn hển xách Ôn Kỳ không hề có chút năng lực phản kháng lên.

“Con mẹ nó đúng là đồ vô dụng!”

Đây chính là câu nói đầu tiên Ôn Minh nói sau khi biết mẹ của Ôn Kỳ đã chết, một giây sau, Lục Nhiên tận mắt trông thấy Ôn Minh ở trước mặt mọi người hung hắng tát Ôn Kỳ một bạt tai.

Ôn Kỳ chật vật té ngã trên đất, vẫn như trước không nói lời nào, không khóc, không náo.

Ngay vào lúc đó, Lục Nhiên đột ngột đi đến trước, ngăn trở tầm mắt của lão ta, rồi hướng cánh tay về phía Ôn Kỳ.

“Tôi mang cậu đi!”

Không có người nào ngăn trở hắn, cũng không ai có gan dám ngăn cản, bởi vì Lục Thấu còn chưa lên tiếng.

Cuối cùng, sau khi Ôn Kỳ cố hết sức bò dậy cầm chặt lấy bàn tay của Lục Nhiên, hắn liền quay đầu lại nói với Lục Thấu: “Cậu ấy là của cháu, ai cũng không thể động vào cậu ấy.”

Từ đó về sau, Ôn Kỳ bắt đầu sinh hoạt tại Lục gia.

“Ôn Kỳ…”

Lâm Dực vươn tay, cực kỳ thận trọng mà ôm lấy Ôn Kỳ vẫn luôn trầm mặc, hít sâu một hơi, ở bên tai Ôn Kỳ nói: “Em sẽ không thương hại anh, giống như anh đã không làm điều đó với em vậy, bất kể thế nào, trên đời này làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ, đúng không?”

“…”

Ôn Kỳ vẫn không nói lời nào như cũ, nhưng hắn cũng không có cự tuyệt hành động của Lâm Dực.

Đúng vậy, trên thế gian này làm gì có chuyện nào thập toàn thập mỹ chứ!?

Tựa như những gì Lục Nhiên đã nói, Ôn Kỳ yêu hắn, mà hắn cũng yêu Ôn Kỳ, nhưng hắn sẽ không vì Ôn Kỳ vứt bỏ gia tộc, hắn phải kết hôn cùng nữ nhân, là ai không trọng yếu, quan trọng là…đối với sự nghiệp của Lục gia phải có một sự trợ giúp nhất định.

Tất cả mọi người đều có những thước đo khác nhau cho những chuyện họ không thể buông tay trong đời, Lâm Dực hiện tại đã hiểu, nhưng bởi vì đã hiểu rõ, cho nên y không có cách nào trách cứ Lục Nhiên.

Y cũng nhớ rõ gương mặt đặc biệt tỉnh táo của Lục Nhiên, khi hắn nói với y, mặc kệ sự để ý hay khó hiểu của người khác, việc hắn đối với Ôn Kỳ không tốt, hay là đang bảo vệ đối phương, vô luận là Lục Thấu vẫn luôn âm thầm phỏng đoán hay tên Ôn Minh vẫn đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của họ, bất kì ai cũng không thể mượn điều này để tổn thương Ôn Kỳ cả.

Cho nên Lục Nhiên mới làm bộ vì cái chết của chị mình mà oán hận Ôn Kỳ, đoạt lấy cơ hội đuổi Ôn Kỳ ra khỏi Lục gia trước Lục Thấu, ngoại trừ Ôn Lục còn chưa đầy tháng, Ôn Kỳ khi ấy chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

Buộc chặt cánh tay, Lâm Dực đau lòng ôm lấy Ôn Kỳ, y có thể cảm nhận được tiếng tim đập đầy áp chế của đối phương, rồi gần như lại không khống chế nổi mà nhớ tới điều mà Lục Nhiên chính miệng nói ra ——bởi vì sinh hoạt bức bách, Ôn Kỳ đã ngồi xổm dưới đèn đường, ôm lấy tiểu Ôn Lục vẫn không ngừng khóc lớn, len lén nghẹn ngào.

Mà những chuyện Lục Nhiên có thể làm khi đó, cũng chỉ có đi xuống khỏi xe rồi dùng những lời hết sức khó nghe vũ nhục Ôn Kỳ.

Chóp mũi cay cay, Lâm Dực không có biện pháp tưởng tượng ra khung cảnh lúc ấy, cũng không muốn nghĩ tới nữa, y chỉ là tiếc nuối —— tiếc nuối tại sao mình không biết Ôn Kỳ sớm hơn.

… Cũng may, y hiện tại đã gặp được đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK