Tối hôm qua đi ngủ quá muộn, lúc bước ra từ phòng vệ sinh, Lâm Dực vẫn cảm thấy mệt mỏi như cũ, vừa ngáp vừa khoát khoát tay với Ôn Kỳ đứng ngoài cửa, ý định là sẽ tiếp tục quay về phòng đánh thêm một giấc.
Ôn Kỳ vừa đưa Ôn Lục đến trường xong, trông thấy Lâm Dực, trực tiếp đi tới.
Lâm Dực đang muốn tiến vào chăn lần nữa, thì cái cằm bỗng nhiên bị người kéo lên, giương mắt, trông thấy Ôn Kỳ đem nhiệt kế nhét vào trong miệng của y.
Giật mình một cái, cách vài giây, Lâm Dực hơi có chút thanh tỉnh, bởi vì không có biện pháp mở miệng, y chỉ có thể đứng tại chổ nhìn ngắm Ôn Kỳ.
Chỉ chốc lát sau, nhiệt kế phát ra tiếng vang, kiểm tra nhiệt độ thêm một chút, không hề nghi ngờ, cơn sốt của Lâm Dực đã giảm bớt.
Thở nhẹ một hơi, Lâm Dực thấy Ôn Kỳ quay người, nhịn không được há mồm: “Ôn Kỳ.”
“…” Quay đầu lại, Ôn Kỳ không nói chuyện, tựa hồ đang chờ Lâm Dực lên tiếng trước.
Mà chỉ ngắn ngủi vài giây như vậy, đã đủ làm Lâm Dực nhớ lại tất cả những chuyện không thể tưởng tượng nổi mà y đã trải qua vào tối hôm trước, cũng bởi vì như thế, hậu tri hậu giác, Lâm Dực không thể tránh né mà nhớ tới một người —— Lục Nhiên.
Lâm Dực bỗng nhiên không xác định được chính mình có phải nên nói cho Ôn Kỳ…những suy nghĩ chân thật trong lòng Lục Nhiên?
Nếu như, y nói là nếu như, người Ôn Kỳ yêu vẫn là Lục Nhiên, Ôn Kỳ chấp nhận ở cùng y là bởi vì đã hiểu lầm Lục Nhiên, như vậy đợi đến một ngày Lục Nhiên hối hận, có phải là…Ôn Kỳ sẽ không chút do dự ly khai?
Lâm Dực là loại đàn ông có tâm tư rất nhỏ nhen, nói theo cách thông tục thì —— quá mẹ nó đàn bà, điều y quan tâm nhất chính là mấy chuyện tào lao mía lao trong xó xỉn đâu đâu, cho nên dù y đã từng ích kỷ nghĩ sẽ một mực giấu diếm Ôn Kỳ, nhưng từ tối hôm qua cho tới giờ, tâm tư của y đã càng lúc càng không khống chế được nữa.
“Làm sao vậy?”
Thấy Lâm Dực cả buổi không lên tiếng, Ôn Kỳ nhếch nhếch lông mày hỏi.
“…” Lâm Dực ngẩng đầu, bỏ ra vài giây đồng hồ cố gắng đè nén sự khiếp đảm nơi đáy lòng, ra vẻ trấn định cười cười, “Anh có nghĩ tới…anh có lẽ đã hiểu lầm Lục Nhiên hay không?”
“…”
Bầu không khí khẽ biến đôi, Ôn Kỳ chỉ trong nháy mắt đã trở nên thất thần, Lâm Dực giật giật ngón tay, bắt buộc chính mình phải tiếp tục mặt không đổi sắc mà nhìn đối phương.
“Kỳ thật hắn là sợ Lục gia cùng Ôn Minh sẽ lợi dụng quan hệ của hai ngươi —— ”
Biểu tình của y vẫn ra vẻ đạo mạo trang nghiêm mà giả thích, nhưng kết quả thật bất ngờ, chỉ vài giây sau, thân thể của Lâm Dực đã bị mạnh mẽ đẩy ngã lên chiếc giường mất trật tự phía sau.
Ngay sau đó, Lâm Dực ngưỡng mặt lên, kinh ngạc trông thấy Ôn Kỳ hừ lạnh một tiếng, ngồi ở trên người mình, từ trên cao mà nhìn chằm chằm vào y.
“Lục Nhiên đã kết hôn rồi.”
Giương cằm lên, Ôn Kỳ đã nói như vậy với y.
Rồi sau đó dừng một chút, không đợi cho Lâm Dực nói thêm gì, đối phương đã mở miệng lần nữa “… Hoặc là em cảm thấy, ngay cả một người có thật sự căm hận mình hay không, tôi cũng không nhận ra được?”
Lâm Dực sững sờ: “…anh biết rõ? Anh vẫn luôn một mực biết rõ?”
“Lâm Dực!” Ôn Kỳ không có trả lời, nheo nheo mắt lại, mang theo một chút giận dỗi, “Em đến tột cùng là đang lo lắng cái gì?”
“Em lo lắng anh sẽ hối hận.”
Tiếng nói khàn khàn, Lâm Dực cơ hồ không cần nghĩ ngợi đã nói ra.
“…”
Trầm mặc, Ôn Kỳ bỗng nhiên đứng dậy.
×, Lâm Dực chỉ muốn cắn đầu lưỡi mình ngay, hai người bọn họ hiện tại rõ ràng là nên thu dọn đồ đạc rồi đi tìm Nam đại ca thỉnh tội kia mà, đáng tiếc, mọi chuyện đều đã bị bụng dạ nhỏ nhen trời sinh của mình phá hỏng cả rồi.
Thở dài, Lâm Dực định bước xuống giường ——
“Nằm tại chổ đừng nhúc nhích!” Thanh âm của Ôn Kỳ lập tức truyền tới.
Nghi hoặc mà nghiêng đầu nhìn nhìn, đưa ánh mắt dời lên người Ôn Kỳ, Lâm Dực cơ hội rút ngay một ngụm hơi lạnh.
… Ôn Kỳ hiện đang cúi đầu, động tác thập phần dứt khoát mà cỡi từng kiện từng kiện quần áo.
Vì nghịch với hướng sáng, Lâm Dực thấy không rõ biểu lộ trên mặt của Ôn Kỳ, nhưng vẫn cảm thụ được Ôn Kỳ không hề có chút do dự nào, mở trừng hai mắt, hô hấp của Lâm Dực đã không thể yên ổn được nữa, bởi vì đối phương không nói lời nào mà đã cởi bỏ hết tất cả quần áo trên người.
Sau đó, trong sự khiếp sợ của Lâm Dực…Ôn Kỳ không mảnh vải che thân, lại một lần nữa ngồi lên phần eo của y.
Yết hầu nhấp nhô, Lâm Dực nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm vào ***g ngực trần trụi của Ôn Kỳ không biết làm sao.
“Tối hôm qua tôi dường như chưa nói rõ cho em hiểu phải không?” Thân thể cố ý khẽ tiến về trước, Ôn Kỳ bao bọc lấy khuôn mặt vẫn luôn cực lực ẩn nhẫn của Lâm Dực, đáy mắt dẫn theo vài tia đùa cợt rất nhỏ.
Dưới bụng truyền đến sự khô nóng quen thuộc, Lâm Dực tự nhiên cũng hiểu được chuyện này là biểu thị điều gì, y chỉ là thật sự không tin nổi Ôn Kỳ sẽ làm như vậy.
“Nếu như tôi không có đoán sai…, em trước kia vẫn luôn là ——1?” Ngón tay đụng vào dục vọng đã không cách nào che dấu của Lâm Dực, Ôn Kỳ không nhanh không chậm nói, “Bên trong giới hình như xưng hô vậy đúng không?”
“Ôn Kỳ…” Lâm Dực cắn chặt răng, thân thể nhẹ run lên một cái.
Mà chỉ mới vài giây sau, bờ môi đã bất ngờ bị người người kia gặm cắn.
Bàn tay vươn tới sát rìa mép mẫn cảm của Lâm Dực, lúc này đây, nụ hôn của Ôn Kỳ rõ ràng đang dẫn theo sự mãnh liệt nóng bóng, ham muốn chiếm giữ đối phương, trắng trợn cọ sát mà quấy nhiễu, đầu lưỡi xâm nhập sâu vào khoang miệng, không ngoài ý muốn khi liếm mút lên phần da mềm mại bên trong đã lần nữa kích thích ra sự rung động rất nhỏ nơi Lâm Dực.
Gian nan mà giật giật cánh tay, Lâm Dực thầm nghĩ phải nhanh cỡi cái quần ngủ vướng bận này mới được.
Không có một người đàn ông thành thục nào có thể chống lại được sự cám dỗ trước mắt, Lâm Dực mà còn tiếp tục kiềm chế nữa thì chắc phải đổi tên thành Ẩn Huệ thật quá.
Tiếng thở dốc dần dần rõ ràng hơn, quần ngủ của Lâm Dực bị Ôn Kỳ ném qua một bên, quay đầu, nhân lúc đôi môi của hắn rời khỏi, Lâm Dực liền dùng sức hấp một lượng lớn không khí.
Mấy vết đỏ trên xương quai xanh vẫn vô cùng chói mắt như cũ, Ôn Kỳ phát ra một tiếng cười lạnh cực nhạt, thoáng dùng sức mà hôn lên.
Hô hấp hỗn loạn, Lâm Dực ồm ồm thở gấp, thân người y đã ướt đẫm mồ hôi của cả hai. Ôn Kỳ híp mắt, vươn đầu lưỡi nóng ướt trơn trượt, chụp lên phần dấu tích bên hông Lâm Dực.
Lâm Dực vô ý thức che khuất mặt, nhớ tới Hàn Ninh Cẩn, lòng y lại không dám thản nhiên đối mặt với Ôn Kỳ nữa.
Dục vọng đã yếu ớt ngẩng đầu từ sớm, bỗng nhiên bị đối phương duỗi tay nắm chặt, nhịn không được kêu rên, Lâm Dực dịch chuyển ra khỏi lòng bàn tay, vừa vặn chống lại tầm mắt đang hướng về mình của Ôn Kỳ.
Câu dẫn ra khóe môi, Ôn Kỳ nhìn chằm chằm vào đồng tử của đối phương, sau đó có hơi nhỏm dậy, đầu gối quỳ sang hai bên của Lâm Dực, bảo trì tư thế tách chân ra.
“Ôn Kỳ?” Tiếng nói khàn khàn, Lâm Dực run run khẽ kêu, vẻ mặt kinh ngạc.
Một tiếng cực kỳ đè nén tràn ra khỏi miệng Ôn Kỳ, Lâm Dực xiết chặt nắm tay, không thể tin mà nhìn đôi lông mày cau lại của đối phương, bờ môi nhếch lên, chậm rãi ngồi xuống.
“…”
Lối vào chưa được mở rộng, lại không hề có chút bôi trơn nào, giờ này khắc này hai người dĩ nhiên đều không hề dễ chịu.
Tương đối yên tĩnh trong chốc lát, bầu không khí chỉ còn lại tiếng thở dốc rất nhỏ.
Lâm Dực biết rõ Ôn Kỳ nhất định là đã bị thương, cho nên phần eo không dám có một tí nhúc nhích nào, tận lực ức chế ham muốn một lần nữa dấy lên của chính mình, lòng bàn tay sờ nhẹ đầu gối đang khẽ run của hắn: “Ôn Kỳ, anh đừng —— ”
“Ư…”
Muốn khuyên can Ôn Kỳ nhưng lời nói cứ như vậy vì tiếng rên đột nhiên phát ra của đối phương đánh gãy, như là bị một dòng điện cực thấp chạy dọc theo toàn thân, Lâm Dực mãnh liệt run rẩy vài cái, rốt cuộc dục vọng đã chiến thắng lý trí.
Nếu còn do dự nữa y chắc chắn không phải là đàn ông nữa rồi!
Đối phương thế nhưng là Ôn Kỳ! Con mẹ nó là Ôn Kỳ! Là người mà y dù có phải đánh đổi tất cả cũng phải ở bên cạnh!
Huống chi…cơ hội có thể áp đảo Ôn Kỳ thiệt tình cũng không nhiều lắm!
—— chỉ tiếc, sự thật là, vô luận có do dự hay không, quyền chủ động cũng sẽ không lọt vào trong tay của Lâm Dực, cho tới bây giờ…vẫn chưa bao giờ nằm trong tay của y.
Nửa người trên bị đối phương gắt gao đè chặt trên giường, Lâm Dực nhìn ***g ngực gợi cảm vừa chứa đầy sức mạnh trước mắt, cảm thấy chán nản, lần nữa thất vọng khi nhận ra thực lực của mình so với Ôn Kỳ quả là sai biệt rất lớn.
Cho nên lúc dùng hết khí lực toàn thân vẫn như cũ không cách nào cướp lấy quyền chủ động, Lâm Dực rốt cục thỏa hiệp, khó nhịn mà nghiêng đầu nhổ ra một ngụm nhiệt khí, dưới động tác di chuyển không chút hoang mang mệt nhọc của Ôn Kỳ mà cắn răng chửi nhỏ một câu ——”×.”
Trên đầu vang lên tiếng cười khẽ, mặt bị dùng sức quay trở về, Lâm Dực trông thấy Ôn Kỳ bỗng nhiên cúi người, mồ hôi trên trán chảy xuống, vừa vặn rơi lên đầu lông mày của chính mình.
Sau một khắc, Ôn Kỳ chắn, lấp, bịt kín miệng của Lâm Dực.
… Mẹ nó, Lâm nhỏ nhen, hiện tại mày đã an tâm được chưa hả?