• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trình Hào vẫn cho là Lâm Vũ Tầm học ở trong trường, dù sao năm nay Lâm Vũ Tầm mới mười lăm, chính là độ tuổi học sơ trung.

Ngoài ra, lúc trước anh có dặn Lâm Vũ Tầm đi học cho giỏi, Lâm Vũ Tầm cũng chưa từng phản bác, thậm chí, mỗi lần anh đến trường học cọ cơm vào sáng sớm, Lâm Vũ Tầm cũng sẽ tạm biệt với anh rồi tiến vào phòng học, buổi trưa sẽ ở trong trường học chờ anh.

Đương nhiên, trên người Lâm Vũ Tầm, cũng không phải là không có điểm đáng ngờ, buổi tối cậu trở về hơi trễ… Chỉ là Trình Hào cũng chỉ mới quen biết cậu vài ngày mà thôi, những chuyện cần cân nhắc trong mấy ngày này rất nhiều, cũng không suy nghĩ nhiều.

Trình Hào đang khiếp sợ, Chester lại nói: “Lúc mẹ của Tony còn sống, số lần cậu ta đến trường học lên lớp không nhiều, sau khi mẹ cậu ta qua đời, cậu ta không lên trường nữa.”

Trình Hào hít sâu một hơi: “Sao lúc trước cậu không nói với tôi?”

“Tôi tưởng anh biết chứ! Đúng rồi, cái này có gì mà đáng kinh ngạc? Tôi cũng không đi học.” Chester nói.

Chester không đi học, Trình Hào không cảm thấy kỳ quái chút nào, Chester rõ ràng là không thích học tập.

Mà Lâm Vũ Tầm không giống vậy, nhìn ra được, Lâm Vũ Tầm thích học tập, cậu còn là thiên tài!

Càng quan trọng hơn là, Chester không đi học, thì cũng đi khắp nơi quậy phá mà thôi, mà Lâm Vũ Tầm…

Trình Hào đột nhiên ý thức được, hẳn là Lâm Vũ Tầm nghĩ biện pháp kiếm tiền.

Mẹ qua đời, hơn nữa còn không lưu lại di sản gì, lúc đó Lâm Vũ Tầm mới mười bốn tuổi, sợ là trừ việc đi ra ngoài làm công kiếm tiền ra, không có lựa chọn khác.

Nếu cậu không làm như vậy, nào có tiền trả tiền mướn phòng chi phí điện nước? Nào có tiền mua đồ ăn cùng đồ dùng hàng ngày?

Cậu mới mười bốn tuổi mà thôi…

“Cậu biết cậu ấy ở đâu không?” Trình Hào hỏi.

Chester chỉ vào một cái cao ốc cách đó không xa nói: “Tòa nhà bên kia kìa, nhìn thấy không? Cậu ta làm người dọn vệ sinh trong đó.”

Trình Hào nghe vậy, ôm Danny đi sang bên kia.

Chester thấy thế vốn định theo sau, tối hôm nay có trận quyền anh, cậu ta muốn đi xem cùng Trình Hào! Nhưng cậu ta chạy hai bước, nghĩ tới điều gì, liền dừng.

Cậu ta và đồng bọn của cậu ta đi bắt nạt Lâm Vũ Tầm, cũng không đơn thuần chỉ là vì chơi đùa, trên thực tế, bọn họ nhìn chằm chằm Lâm Vũ Tầm, là bởi vì biết trên tay Lâm Vũ Tầm có tiền, còn không có cách nào phản kháng bọn họ.

Trước mỗi thứ hai, vào ngày Lâm Vũ Tầm lĩnh tiền lương, bọn họ đều sẽ đi tìm cậu gây phiền phức, trên căn bản là có thể lấy được một chút tiền, nhưng đáng tiếc tuần này bọn họ mới vừa tìm tới Lâm Vũ Tầm, liền bị Trình Hào đuổi đi.

Sờ sờ mũi của mình, Chester liền chạy đến chỗ những bạn bè của mình.

“Tên kia đáng sợ như vậy, sao mày còn đi nói chuyện với anh ta?” Người bị Trình Hào đấm trúng bụng ói nửa ngày hỏi Chester.

Một tên khác bị Trình Hào đạp trúng bộ vị quan trọng giữa hai chân cũng khép hai chân lại.

Tuy rằng bọn họ thích đánh nhau, mắng người, làm chuyện xấu, nhưng đều chọn người cùng lứa mà đánh, hoặc là đi bắt nạt người còn nhỏ hơn so với bọn họ, đối với người tàn ác như Trình Hào, bọn họ sợ hãi.

“Tao muốn xem quyền anh!” Chester nói.

Những người này cũng muốn đến xem quyền anh, nhưng bọn họ không dám quấn lấy Trình Hào: “Chúng ta tự nghĩ biện pháp thôi!”

Trình Hào cũng không biết suy nghĩ của những người này, anh vội vã rời khỏi trường học, ôm Danny đi đến toà cao ốc cách đó không xa.

Tới gần tòa cao ốc kia, Trình Hào liền bị kinh sợ.

Anh không ngờ ở chỗ cách trường học gần như vậy, lại có khu đèn đỏ.

Không sai, nơi này là khu đèn đỏ, dưới cao ốc mở các cửa hàng có bề ngoài không đồng đều mà nội dung giống nhau, các cửa hàng này có một cái bảng hiệu có chút ám muội, có vài chỗ ngay cả bảng hiệu cũng không có, mà bên trong trang trí thứ kinh người tương tự.

Cửa của các cửa hàng này đều là cửa thủy tinh, từ ngoài cửa nhìn vào, có thể nhìn thấy bên trong mỗi tiệm, đều có một ít phụ nữ ăn mặc cực kỳ khêu gợi nằm trên ghế sa lông hút thuốc hoặc là nhìn gương trang điểm.

Bây giờ là buổi chiều, bên này không có khách, các cô lười biếng cực kì, nhìn thấy Trình Hào, một người phụ nữ nào đó đi ra vứt rác còn liếc mắt đưa tình với Trình Hào.

Trình Hào thực sự không thích ứng nổi với cảnh tượng như vậy, cũng không vì được quăng mị nhãn mà cảm thấy vinh hạnh. Dù sao những người phụ nữ này phần lớn là người da đen, số ít cũng là người da trắng lớn tuổi, cũng không phù hợp với gu thẩm mỹ của anh.

Hơn nữa, xưa nay anh chưa từng tới nơi như thế này bao giờ.

Nhưng anh cũng không đến nỗi xem thường những người này, vào lúc không có nổi cơm mà ăn, tôn nghiêm thân thể và nhiều thứ khác, không còn chút ý nghĩa nào.

Chỉ là, Lâm Vũ Tầm…

Trình Hào để Tony dựa vào bả vai mình, ra hiệu nó nhắm mắt lại, xác định nó đã làm theo, mới đi tới chỗ người phụ nữ da đen mập mạp quăng mị nhãn với mình, hỏi: “Ms, cô biết Tony ở đâu không?”

“Tony?” Người phụ nữ kia nói: “Nơi này có nhiều Tony như vậy, ai biết cậu tìm người nào?”

“Cậu ấy cũng là Hoa kiều như tôi, nhỏ hơn một chút so với tôi.” Trình Hào nói.

“Cậu nói cậu ta sao, cậu ta ở trên lầu giúp đỡ dọn dẹp.” Người phụ nữa kia nói, rồi nở nụ cười với Trình Hào: “Anh chàng đẹp trai, tôi còn chưa từng ngủ với Hoa kiều đâu! Cậu có muốn đến chỗ tôi hay không? Tôi không thu tiền của cậu.”

Trình Hào cảm thấy may mắn vì Danny không nghe được những lời này: “… Xin lỗi, tôi không muốn.”

Trình Hào cảm ơn người phụ nữ này đã giúp đỡ rồi rời đi, người phụ nữ nhìn thấy cảnh này, thất vọng thở dài, đi về phòng của mình.

Một người phụ nữ da đen đang cắt sửa móng tay mình hỏi: “Thoạt nhìn tâm tình cô rất tốt… Người kia là ai?”

Người phụ nữ mới vứt rác nói: “Một tiểu tử rất lễ phép cũng rất có mị lực.”

Trình Hào cũng không biết đánh giá của bọn họ với mình, anh tìm được một cánh cửa trong góc của tòa cao ốc kia, đi vào, sau đó liền thấy thang máy.

Lúc này ở Trung Quốc, đại đa số phòng ở đều là năm tầng không thang máy, xóm nghèo chỗ này lại có thang máy…

Trình Hào tiến vào thang máy, liền phát hiện trong thang máy có mùi khó ngửi, nhưng bây giờ anh cũng không để ý nhiều lắm… Anh ấn lầu hai.

Đến lầu hai, Trình Hào cũng coi như là hiểu rõ chuyện xảy ra trong tòa cao ốc này.

Ở tầng thấp nhất, là chỗ những người phụ nữ kia mời chào khách, mà chờ các cô chiêu mộ được khách, sẽ dẫn người lên lầu vào phòng, làm chút gì đó.

Mà việc của Lâm Vũ Tầm ở bên này, phải là hỗ trợ quét tước vệ sinh vào ban ngày.

Người bình thường làm vệ sinh trong cao ốc, đều là từ phía trên đi xuống, Trình Hào liền từ phía dưới tìm lên trên.

Thời gian này, người bên trong không nhiều, nhưng vẫn có người, Trình Hào chú ý tới trên hành lang lầu hai lầu ba bẩn thỉu, mà chờ anh đến lầu bốn, hành lang liền sạch sẽ.

Anh đi qua hành lang hẹp dài, nhìn thấy một chiếc xe đẩy rác dừng trước một gian phòng mở cửa, anh ở bên ngoài nhìn vào, liền thấy Lâm Vũ Tầm mặc một bộ đồng phục màu xanh da trời rất rộng, đeo găng tay cao su, cầm khăn lau đang quỳ trên mặt đất lau nhà.

Cậu mới mười năm tuổi, bản thân đã nhỏ gầy, hiện tại mặc quần áo lớn như vậy, thoạt nhìn càng nhỏ gầy.

Trình Hào nhìn cậu, trong cổ họng không bật ra được âm thanh.

Trình Hào cùng Danny đều không phát ra âm thanh, tuy rằng trong tầng này không có người nào, nhưng cách âm không tốt, cũng không yên tĩnh, cho nên Lâm Vũ Tầm cũng không phát hiện bọn họ, vẫn làm việc như cũ.

Cậu lau nhà rất nghiêm túc, động tác rất nhanh, một bên lau, một bên còn nhặt bao cao su đã bị người ta dùng xong quăng trên đất ném vào thùng rác, còn dùng xẻng nhỏ cậy vết bẩn không biết là thứ gì ở góc tường sát trên sàn nhà. Lúc cậu làm những việc này, thoạt nhìn thành thạo cực kỳ.

Chờ lau xong, cậu cầm khăn lau thả vào thùng đựng nước bên cạnh giặt khăn lau, cũng chính là lúc này, cậu theo bản năng mà ngẩng đầu, liền thấy Trình Hào.

Bốn mắt nhìn nhau, Trình Hào còn không chưa tỏ vẻ gì, Lâm Vũ Tầm đã hoảng loạn hết sức, cả người đều run rẩy.

Trên lầu, người phụ nữ đang điên cuồng mà rít gào, cách vách còn có người tiếp khách vào ban ngày, phát ra âm thanh “Bộp bộp bộp bộp” cùng giọng người đàn ông oán giận giường chất lượng kém.

Ở trong hoàn cảnh ầm ĩ này, Lâm Vũ Tầm như một con thỏ bị chấn kinh, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống trốn cho tốt, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.

Mà Trình Hào, sắc mặt của anh đặc biệt khó coi.

Anh không ngờ Lâm Vũ Tầm không chỉ không đi học,mà còn làm công việc như vậy.

Lâm Vũ Tầm là vị thành niên, lương nhất định không nhiều, tiền khổ cực kiếm được không chỉ nuôi Danny, bây giờ còn phải nuôi anh.

Trình Hào nghĩ đến những gì trước đây, liền cảm thấy mình quá cặn bã.

Ăn sạch đồ ăn của Lâm Vũ Tầm, ở trong nhà Lâm Vũ Tầm khiến cho Lâm Vũ Tầm phải trả thêm tiền thuê phòng, còn nói bánh mì xúc xích mà Lâm Vũ Tầm mua về dinh dưỡng không đủ, làm cho hôm sau Lâm Vũ Tầm đi mua rau xà lách, táo…

Trong lòng anh đủ loại cảm xúc, cuối cùng, liền chú ý tới bộ dạng sợ sệt, trốn trốn tránh tránh của Lâm Vũ Tầm.

Trình Hào hít sâu một hơi, ổn định tâm tình của mình, thả Danny xuống, vừa nhìn về phía Lâm Vũ Tầm, cười cười với cậu: “Còn cái bao tay nào không? Tôi làm chung với cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK