• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lái xe cho bọn họ là tài xế người da đen, cũng là người rất lợi hại, quả thực là không có gì lo sợ.

Hắn thoạt nhìn không dễ chọc, người trong buồng cũng trở nên an phận, người lớn tiếng ồn ào cũng không dám nói chuyện.

Cuối cùng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài cửa sổ, cùng tiếng Trình Hào đọc sách.

Chữ trong sách rất đơn giản, nội dung bên trong, cũng đều có ý nghĩa tích cực, mang đầy yêu thương.

Giọng Trình Hào cũng rất êm tai.

Lâm Vũ Tầm đột nhiên hi vọng chiếc xe này, có thể chậm một chút, về nhà chậm một chút.

Nhưng mà, xe đến trạm rất nhanh.

Không chỉ có như vậy, bên ngoài mưa to không ngừng.

Trình Hào ôm Danny cùng sách vào trong ngực, Lâm Vũ Tầm để mười quyển sách kia ở trước ngực, hai người nhìn nhau, đồng thời xông ra ngoài... Bọn họ đi mua hai cái áo mưa, lúc này mới cùng nhau về nhà.

Ngày hôm sau, mưa vẫn rất lớn, trong tầng gác có thể nghe tiếng mưa rất lớn, này còn chưa tính, Lâm Vũ Tầm còn bị bệnh.

Ngày này, Trình Hào rời giường như thường lệ, kết quả rèn luyện một hồi lâu, vẫn không thấy Lâm Vũ Tầm rời giường, chạy sang xem thử, liền phát hiện sắc mặt Lâm Vũ Tầm không quá bình thường, cậu phát sốt.

Cậu nóng đến mơ hồ, trong miệng lầm bầm không biết đang nói cái gì, lúc Trình Hào đưa tay sờ trán của cậu, cậu còn cà cà.

"Lâm Vũ Tầm?" Trình Hào kêu vài tiếng, sau đó liền thấy Lâm Vũ Tầm mở mắt ra nhìn mình.

"Trình Hào... Mấy giờ rồi? Có phải làm điểm tâm không?" Cậu nói xong liền muốn đứng dậy, nhưng sau khi ngồi dậy, lại ngã xuống.

"Cậu đừng ngồi dậy, cậu bị bệnh." Trình Hào nói.

"Không đâu, tôi chưa bao giờ bị bệnh." Lâm Vũ Tầm lắc đầu, nhưng mà giọng nói của cậu cũng thay đổi.

Trình Hào nói: "Cậu nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi làm đồ ăn."



"Kỳ thực bị bệnh nhẹ thôi, không có gì..." Lâm Vũ Tầm muốn đứng lên.

"Cậu phát sốt rất nghiêm trọng, không phải ốm vặt! Còn có cậu tốt nhất nên nghe lời một chút, nếu cậu không nghe lời khiến bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, tôi nhất định sẽ tức giận." Trình Hào nói.

"Anh đừng nóng giận, tôi nhất định sẽ nghe lời." Lâm Vũ Tầm đưa tay ra kéo tay Trình Hào đại khái là bởi vì bị bệnh, một đôi mắt ướt nhẹp.

Đứa nhỏ này khẳng định bệnh không nhẹ, lời nói mang theo ý làm nũng như vậy, trước đây cậu sẽ không nói.

Trình Hào sờ sờ đầu Lâm Vũ Tầm đầu: "Ngoan, cậu nghỉ ngơi thật tốt."

Anh nói xong, liền ôm Danny sang giường của mình.

Lâm Vũ Tầm bị bệnh, cũng không biết có bị lây hay không... Cố gắng không để Danny ở gần cậu thì tốt hơn.

Mấy ngày nay đều là Lâm Vũ Tầm nấu cơm, mà Trình Hào tốt xấu gì thì cũng học xong cách sử dụng bếp gas.

Anh dùng bếp gas nấu nước, sau đó lại dùng bột mì quậy thành bột lỏng, sau đó làm một bát mì cọng.

Món mì cọng này, đời trước tuy rằng anh chưa từng làm, nhưng đã ăn qua, cũng có thể đoán ra cách làm, cuối cùng làm ra, cũng không khác biệt gì lắm.

Trong nước lèo, anh bỏ một cái trứng gà, lại bỏ thêm một chút súp lơ cùng đồ gia vị.

Tô mì cọng như vậy thoạt nhìn khiến người ta không thấy ngon miệng, nhưng tốt xấu gì thì cũng có thể ăn, dinh dưỡng cũng phong phú.

Ít nhất là Danny cũng rất thích.

Về phần Trình Hào, anh ăn mà chỉ cảm nhận được vị của súp lơ...

Nhưng mà Lâm Vũ Tầm, sau khi cậu bị Trình Hào đánh thức, căn bản là ăn không vô, cuối cùng chỉ uống một chút canh.

Cậu bệnh nghiêm trọng hơn Trình Hào nghĩ, cần phải chữa bệnh.

Nếu như là ở Trung Quốc, Trình Hào nhất định sẽ vác cậu đi bệnh viện, tuy rằng có lúc, bệnh viện trong nước sẽ bắt làm các loại kiểm tra, trị cảm cúm cũng mất hai, ba trăm, nhưng nếu từ chối làm kiểm tra chỉ lấy thuốc hạ sốt cũng được, cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Bên này thì không giống như vậy, khám bệnh rất mắc, rất nhiều bác sĩ phải hẹn trước mấy ngày mới khám, loại bệnh như cảm cúm này, chờ tới lượt mình, có khi bệnh tốt lên rồi!

Trong xã khu nghèo này, muốn khám bệnh càng phiền phức, Trình Hào chưa từng thấy bệnh viện.

Suy nghĩ một chút, Trình Hào xuống lầu gõ cửa ngài Dampier.

Mở cửa chính là ngài Dampier, nhìn thấy Trình Hào, ngài Dampier có chút bất mãn: "Mày tìm tao có chuyện gì? Tao cho mày biết, trong phòng có thứ gì hỏng, tao sẽ không sửa, mày phải tìm người sửa tốt cho tao!"

"Ngài Dampier, ngài có biết gần đây có chỗ nào có thể mua được thuốc không?"

"Mày muốn mua thuốc gì?" Ngài Dampier đề phòng nhìn Trình Hào.

"Thuốc hạ sốt, Tony phát sốt."

"Phát sốt? Thực sự là phiền phức! Mấy ngày nay tao phải cách nó xa một chút!" Ngài Dampier nói, sau đó bắt đầu chỉ cho Trình Hào vị trí phòng khám.

Trình Hào gật đầu, lên lầu thay áo mưa rồi ra ngoài.



Lúc anh chạy đến dưới lầu, gặp người ở chung với ngài Dampier là Beverly, người phụ nữ này đưa cho Trình Hào một cái nhiệt kế thủy ngân: "Cặp nhiệt độ của ngài Dampier có thể cho các cậu mượn, nhớ trả tôi, trả riêng thôi."

"Cảm ơn." Trình Hào nhận lấy cái cặp nhiệt độ kia.

Người phụ nữ này lại nói: "Hẳn là cậu biết dùng thế nào chứ? Có thể đặt ở dưới nách."

"Được!" Trình Hào đáp một tiếng, cất cẩn thận nhiệt kế rồi xông ra ngoài.

Anh dựa theo lời ngài Dampier chỉ, tìm được một phòng khám nhỏ.

Phòng khám nhỏ còn chưa mở cửa, nhưng anh gõ cửa một cái, liền có một người đàn ông ngáp không ngừng đi ra từ bên trong: "Cậu có bệnh gì? Hay là muốn mua thuốc khiến cậu đặc biệt mạnh mẽ vào ban đêm?"

"Tôi muốn thuốc hạ sốt." Trình Hào nói. Bệnh của Lâm Vũ Tầm nếu không phải nhiễm vi khuẩn thì là bệnh do vi rút, hẳn là không có vấn đề lớn lao gì, nhưng không thể để cậu luôn phát sốt.

Bác sĩ cho Trình Hào một hộp thuốc: "Hai đôla Mỹ."

Thuốc hạ sốt thật đắt... Trình Hào nhận lấy nhìn, phát hiện thuốc hạ sốt này, giống với loại thuốc giảm đau mà bác sĩ ở chỗ lão George đưa cho anh.

Đáng tiếc lúc đó anh cảm thấy không dùng tới, không đem thuốc hạ sốt giảm đau kia mang về nhà... Được rồi, chỉ có hai viên thuốc cũng không sao.

Lúc Trình Hào đi ra ngoài có cầm hai mươi đôla Mỹ từ chỗ Lâm Vũ Tầm cất tiền, anh trả tiền, cầm thuốc rời đi.

Trên đường đi về nhà, Trình Hào nghe ven đường có người nói đêm qua đã xảy ra án mạng.

Có một người phụ nữ cùng hai đứa bé bị giết trong nhà mình.

Lòng Trình Hào trầm xuống, tăng nhanh tốc độ về nhà.

Trình Hào về nhà, liền đo nhiệt độ cho Lâm Vũ Tầm.

Anh kẹp dưới nách, theo lý mà nói thì nhiệt độ thấp hơn so với bình thường, kết quả Lâm Vũ Tầm tới 39 độ.

Lần này cậu phát sốt, thật sự nghiêm trọng!

Trình Hào đút thuốc cho Lâm Vũ Tầm.

Cả người Lâm Vũ Tầm rúc vào trong chăn run lẩy bẩy, mà Trình Hào không dám đắp quá nhiều chăn cho cậu, sợ ảnh hưởng đến việc giải nhiệt, cũng may uống thuốc xong, cậu không phát run nữa.

Ngày hôm nay bên ngoài trút mưa to, Trình Hào cũng không ra ban công rèn luyện, mà rèn luyện ở trong nhà, thuận tiện trông Lâm Vũ Tầm.

Trong lúc đó Beverly lên đây một chuyến, nhìn tình huống của Lâm Vũ Tầm một chút, sau đó liền lặng lẽ rời đi.

Ttrước đây Lâm Vũ Tầm có chút dinh dưỡng không đầy đủ, mà gần đây tốt lắm rồi, lần này đột nhiên bị bệnh, có liên quan đến việc mắc mưa tối hôm qua, phỏng chừng cũng liên quan đến việc cậu đột nhiên không cần làm việc, cả người thả lỏng.

Lúc xế chiều, cậu tỉnh rồi, có thể ăn gì đó, nhưng tứ chi bủn rủn, cuống họng cũng đau.

Trình Hào để cậu nghỉ ngơi thật tốt, mình thì bắt đầu rèn luyện chạy cầu thang.

Sau đó anh nghe được tiếng ngài Dampier tán gẫu cùng các gia đình lầu hai về án mạng đêm qua.

Người nơi này luôn thích đem bất hạnh của người khác làm đề tài trà dư tửu hậu.



"Nghe nói người phụ nữ chết kia có chín đứa con."

"Bây giờ không còn chín đứa, có hai đứa cùng chết với cô ta."

"Thật đáng thương... Không biết những đứa trẻ kia bị đưa tới chỗ nào."

"Nếu như những đứa trẻ kia có thể tìm được một gia đình tốt để gửi nuôi, có lẽ sẽ tốt hơn là sống với cô ta."

"Nhưng bọn họ sẽ gieo vạ cho gia đình được gửi nuôi, người phụ nữ kia và con cô ta cũng không phải thứ gì tốt!"

...

Giọng ngài Dampier rất vang dội, lúc Trình Hào chạy bộ từ trên xuống dưới, vẫn có thể nghe tiếng bọn họ tán gẫu.

Đồng thời, ngài Dampier cũng không thể nhịn được nữa: "Tại sao mày luôn chạy trên cầu thang nhà tao vậy! Mày còn nhảy nữa cơ à! Ồ! Mày tính giẫm sụp cầu thang nhà tao sao? Mày mà còn làm vậy, tao sẽ bắt mày thêm tiền thuê nhà!"

Trình Hào: "..."

Ngài Dampier lại nói: "Mày còn nhảy ở trong phòng! Mày không biết âm thanh lớn cỡ nào sao? Chết tiệt, tao không nên cho bọn mày thuê tầng gác."

Ngài Dampier rất tức giận, Trình Hào không dám đắc tội hắn, yên lặng mà lên lầu.

Anh vẫn nên đi hít đất thôi...

Trình Hào để Danny ngồi ở trên lưng mình, thử hít đất.

Lâm Vũ Tầm cầm sách, nằm ở trên giường đọc sách.

Bên ngoài vẫn mưa gió, bên trong lầu nhỏ của bọn họ, ngược lại rất yên tĩnh.

Chỉ là... Lâm Vũ Tầm nhìn Danny ngồi ở trên lưng Trình Hào, có chút đố kị.

Cũng không biết sau này khi Trình Hào cần thêm nhiều trọng lượng, có thể để cậu ngồi ở trên lưng hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK