Hiện tại, sau khi chuyển nhà từ dưới lầu lên tới trên tầng gác, bọn họ có một cái phòng tắm nho nhỏ, trong phòng tắm còn có máy nước nóng, cho nên mỗi ngày sau khi huấn luyện xong, Trình Hào đều có thể thư thư phục phục tắm.
Ngày trước quá tệ, hiện tại cuộc sống như thế, đối với Trình Hào mà nói đã rất hoàn mỹ.
Cũng may là anh trọng sinh ở nước Mỹ, nếu như là ở Trung Quốc, nếu như vẫn ở địa phương nghèo khó, có thể lúc này ngay cả đèn điện cũng không có mà dùng.
Bữa trưa cùng cơm tối là Trình Hào làm.
Mặc dù bọn họ đã không thiếu tiền như hồi đầu, nhưng bình thường vẫn đến trường học cọ cơm, tuy nhiên hôm nay không chỉ có mưa, Lâm Vũ Tầm còn bị bệnh, tốt nhất là ở nhà ăn.
Lâm Vũ Tầm thích dự trữ một ít đồ ăn ở nhà, cũng không phải đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, Trình Hào lấy spaghetti từ trong tủ lạnh luộc chín, sau đó lại dùng dầu xào trứng gà cùng thịt bò, đổ chút nước thêm muối rồi trút lên spaghetti, có thể ăn.
Loại spaghetti này mùi vị không sao, nếu có đậu tách vỏ muối hoặc là tương ớt, khi xào trứng gà và thịt bằm bỏ một ít, sốt thịt vụn này dùng để mì trộn ăn mới ngon.
Đáng tiếc chính là, bên này đừng nói đậu tách vỏ muối cùng tương ớt, ngay cả nước tương cũng không mua được.
"Nếu có nước tương thì tốt rồi, thậm chí có thể trực tiếp dùng để mì trộn." Trình Hào nhẫn nhịn không được cảm thán.
Lâm Vũ Tầm chưa từng nghe nói đến nước tương, Trình Hào liền bắt đầu nói cho cậu nghe các loại sốt của Trung Quốc.
Danny không nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng nó đã quen từ lâu, tự mình ngồi bên cạnh xem sách ảnh.
Mười quyển sách ảnh kia đều vô cùng đơn giản, Trình Hào đọc một lần, liền mất đi hứng thú với chúng, Danny lại cực kỳ thích chúng, xem đi xem lại hình ảnh bên trong.
Trình Hào nhìn thấy dáng vẻ nó như vậy, cũng đau lòng.
Trẻ con bình thường, hai ba tuổi đã có thể xem và đọc sách ảnh, kết quả Danny lớn như vậy, cũng chỉ có thể xem sách ảnh một chút.
Lúc xế chiều, nhìn Lâm Vũ Tầm tốt hơn, thậm chí còn có sức đọc sách, mà đến buổi tối, nhiệt độ lại tăng cao, cậu cũng không thể tiếp tục nằm ở trên giường đọc sách, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trình Hào cho cậu uống thuốc, sau đó ôm Danny đi đến giường của mình: "Danny, anh trai em bị bệnh, ngày hôm nay anh và cậu ấy ngủ chung, một mình em ngủ, được không?"
Trình Hào vừa nói chuyện, vừa làm động tác, để Danny ngủ trên giường của mình.
Danny ngoan ngoãn nằm xuống.
Trình Hào hôn một cái ở trên trán nó, về phòng Lâm Vũ Tầm, nằm bên cạnh Lâm Vũ Tầm.
Lâm Vũ Tầm bị bệnh, anh muốn chú ý.
Chất lượng giấc ngủ của Trình Hào vẫn luôn rất tốt, không đầy một lúc đã ngủ.
Nửa đêm, Lâm Vũ Tầm tỉnh lại từ trong giấc ngủ, đột nhiên ra toát mồ hôi toàn thân.
Cậu có chút không thoải mái, giật giật, kết quả cảm giác được có một cái tay vỗ vỗ trên người mình.
Đôi mắt Lâm Vũ Tầm đột nhiên trợn to, đồng thời cậu cũng ý thức được cái gì, theo bản năng mà cầm cái tay kia.
Cái tay kia rất lớn, trên mặt có một vài vết chai, là tay Trình Hào.
Nước mắt từ trong mắt của cậu rơi xuống, trong lúc nhất thời Lâm Vũ Tầm không nói ra được cảm giác trong lòng.
Ban ngày, cậu nói với Trình Hào trước đây chưa hề bị bệnh, đây đương nhiên là giả.
Trên thực tế, thân thể của cậu không quá tốt, hàng năm đều sẽ bệnh một lần.
Chỉ là trước đây, cho dù cậu bị bệnh, cũng chỉ có thể kiên cường chống đỡ chịu đựng, thậm chí không thể không đi làm, hiện tại lại không giống.
Lần này, có người trông cậu, ở bên cậu, để cậu nghỉ ngơi.
Trước đây Lâm Vũ Tầm đọc sách, thấy trong sách cha mẹ quan tâm với con cái như thế nào, lúc đó cậu cảm thấy khó mà tin nổi, cảm thấy rất xa xôi, hiện tại lại cảm nhận được.
Thì ra đây là một chuyện hạnh phúc như thế.
Hạnh phúc khiến cậu muốn khóc.
Đến ngày hôm sau, Lâm Vũ Tầm vẫn rất không thoải mái, nhưng đã tốt hơn rất nhiều.
Nhưng cũng có chỗ kỳ quái... Trình Hào khó hiểu nhìn Lâm Vũ Tầm: "Sao mắt của cậu sưng lên vậy? Có phải là không thoải mái hay không?"
"Không phải không thoải mái, tôi cũng không biết bị sao." Lâm Vũ Tầm nói.
Trình Hào nói: "Có cái gì không thoải mái, nhất định phải nói với tôi biết không? Nếu khiến ốm vặt thành bệnh nặng, chúng ta sẽ không trị nổi."
"Ừ." Lâm Vũ Tầm gật đầu, cậu thích từ "Chúng ta" trong miệng Trình Hào.
Ngày hôm nay không mưa, Trình Hào chạy xuống dưới lầu rèn luyện.
Kỳ thực ở trên lầu nhảy dây thừng sẽ không nhảy sập sàn được, hơn nữa anh đều huấn luyện ban ngày, cũng không quấy rầy ngài Dampier, vậy mà ngài Dampier còn không chịu.
Anh cũng không muốn cãi nhau cùng Dampier, liền dứt khoát đi chỗ khác nhảy dây.
Không cần giúp Lâm Vũ Tầm làm việc, Trình Hào liền cố luyện tới giữa trưa, buổi chiều liền ngủ một giấc, buổi tối, thì lại thần thái sáng láng mà đi tới quán bar lão George.
Lúc trước đều là Lâm Vũ Tầm cùng đi với Trình Hào, mà ngày hôm nay cậu bị bệnh, cũng đành ở lại trong nhà.
Lúc Trình Hào tiến vào quán bar, phát hiện trong quán bar lão George, đã có không ít người ở đó, nhìn thấy anh, những người này chào hỏi anh: "Này! Trình!"
" Tiểu tử phương đông thần kỳ, mong chờ thi đấu của cậu!"
"Ngày hôm nay tôi cũng đặt cậu thắng, tuy rằng làm như vậy thắng không được bao nhiêu tiền."
"Tiểu tử, có muốn ăn hamburger hay không?"
...
Trình Hào cười chào hỏi cùng những người này, sau đó đi vào phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng nghỉ ngơi, mọi người đều đang hút thuốc lá, thậm chí ma túy.
Trình Hào không làm gì như cũ.
Trình Hào đã tới nhiều lần, mọi người cũng quen thuộc với cậu hơn, có người không nhịn được hỏi: "Trình Hào, sao cậu không hút thuốc lá? Tuổi như cậu, cần phải học hút thuốc lá!"
Trình Hào rất thản nhiên: "Tôi không có tiền."
"Tuy rằng thi đấu ở đây tiền không nhiều, nhưng hẳn là cũng đủ cho cậu xài mà?"
"Không đủ, trong nhà chi tiêu lớn." Trình Hào cười nói.
"Được rồi..." Người kia không nói gì, mà lúc này, một người khác cho Trình Hào một miếng bánh quy: "Cho cậu, nếm thử."
Trình Hào nhận được bánh quy có chút ngốc, một tay đấm người da đen to con đột nhiên cho anh một miếng bánh quy có hơi quái quái, càng quan trọng hơn là, bánh quy này thoạt nhìn rất tệ... Cho người khác ăn bánh quy khó nhìn như vậy còn không có mùi bánh quy, không ngại sao?
"Đây là bánh quy ma túy." Giọng lão George vang lên.
Trình Hào sững sờ, ngay lập tức đặt bánh quy này ở một bên.
Anh thật sự cần phải cẩn thận một chút, không thể ăn lung tung.
Lão George cầm bánh quy kia nhét vào trong miệng, nhai nhai nuốt vào, sau đó nói với Trình Hào: "Đối thủ của cậu ngày hôm nay không phải là người bên tôi, là người từ nơi khác tới, cậu ta với cậu giống nhau, đều là vị thành niên, cậu cố lên."
"Lão George, Trình lợi hại như vậy, ông lại để cho cậu ta đánh cùng một tên vị thành niên?" Có người hỏi.
Lão George không lên tiếng.
Tay đấm không thuộc về nơi này, cũng có nghĩa là không có biện pháp hiểu rõ tình huống người kia.
Nhưng nó không quan trọng...
Trình Hào thi đấu bị sắp xếp ở phía sau, ngày hôm nay tiến hành thi đấu đầu tiên là những người khác.
Trước đó vài ngày lúc Lâm Vũ Tầm theo tới, thường thường đánh cược, có thua có thắng, mà thắng tương đối nhiều, nhưng hôm nay cậu không có mặt, Trình Hào sẽ không đặt tiền cược, trên người anh không có tiền.
Nghĩ đến chuyện đặt cược này, Trình Hào nghĩ cần phải nói chuyện với Lâm Vũ Tầm một chút, Lâm Vũ Tầm còn nhỏ, không nên trầm mê đánh bạc...
Lâm Vũ Tầm bị Trình Hào lo lắng hội trầm mê đánh bạc, lúc này đang lấy hộp đựng tiền ra.
Cậu có hai cái hộp đựng tiền.
Một hộp để thu nhập của cậu và Trình Hào, một cái hộp khác để tiền cậu thắng được.
Sau lần đầu tiên đặt cược, cậu thắng hai trận, tổng cộng thắng được tám đồng.
Sau đó, cậu đem năm đồng tiền vốn ban đầu thả lại cái hộp thứ nhất, những lần đặt cược sau này, cũng chỉ dùng tiền thắng được.
Cậu phát hiện, kỳ thực cậu có chút... thích mạo hiểm.
Cho nên khi đó, cậu mới đặc biệt muốn đặt cược.
Đó cũng không phải là thói xấu, chỉ cần cậu có thể gánh vác được tổn thất.
Đương nhiên, tiền Trình Hào khổ cực kiếm về, cậu không thể để nó bị tổn thất, cho nên cậu mới chuẩn bị hai hộp đựng tiền, một cái dùng để cất tiền bọn họ kiếm về, chi phí trong nhà bình thường cũng lấy ra từ nơi đó, tiền trong một cái hộp khác, thì dùng để cậu mạo hiểm.
Hiện tại, trong cái hộp đựng tiền để cậu mạo hiểm, đã có hai mươi lăm đô và ba mươi cent.
Trong quán bar lão George, Trình Hào lại một lần nữa leo lên võ đài.
Đối thủ của anh là vị thành niên, nhưng không thể nào nhìn ra được, người vị thành niên trước mắt... Thật sự quá mức thành thục.
Càng làm cho Trình Hào giật mình, người này là người da trắng.
Tay đấm người da trắng này thoạt nhìn tương đối chuyên nghiệp, cậu ta làm vận động nóng người trên võ đài, đồng thời khinh bỉ nhìn Trình Hào: "Tao lại phải đánh với một tên tiểu tử, thật là khiến người ta phiền muộn."
"Tiểu tử, mày nên nhanh chóng nhận thua đi, miễn cho bị tao đánh ngã."
"Mày là người phương đông? Vóc người khô cằn, tao sợ khống chế không được sẽ làm thịt mày mất."
...
Cậu ta nói thì nói như thế, nhưng trong mắt lại tràn đầy đề phòng, không có một tia khinh thường.
Trình Hào biết, có mấy người thích chê bai đối thủ trước trận đấu... Bất kể là làm đối thủ tức giận hay làm đối thủ sợ hãi, đều có thể gia tăng xác suất thắng của bọn họ.
Trình Hào không có cảm giác gì với những lời công kích nhắm vào mình, nhảy tại chỗ làm nóng người, sau đó khi thi đấu bắt đầu, vọt về phía đối phương...
Cuộc chiến bắt đầu!
Khán giả dưới đài đang hoan hô, khuyến khích người trên đài, bên trong góc dưới đài, lại có người đang nói chuyện cùng lão George: "Người phương đông này, đánh quyền rất chuyên nghiệp... Hẳn là ông dạy dỗ."
"Không phải." Lão George nói.
"Vạy anh ta là tay đấm của ai?" Người kia có chút giật mình.
Lão George nói: "Hiện tại cậu ta không thuộc về bất cứ người nào, nhưng sau này, cậu ta sẽ là tay đấm của tôi... Cậu ta nhất định sẽ tỏa sáng tài năng trên sàn quyền anh hạng nặng!"
Người kia nhìn về phía lão George: "Ông dự định quay về làm người đại diện?"
Lão George nói: "Đúng thế."