Người xung quanh cậu cùng Trình Hào không chênh lệch nhiều, đa phần kết bè kết đảng, vì vị trí thủ lĩnh đánh túi bụi, tất cả bọn họ đều sẽ mắng người, ai không mắng người, sẽ bị bắt nạt.
Mọi người đa phần rất táo bạo, một lời không hợp sẽ nhảy dựng lên đánh nhau, có vật gì tốt sẽ tranh đoạt không ngớt.
Bọn họ còn say rượu, trầm mê ma túy cùng phụ nữ, xưa nay đều chỉ lo hiện tại, sẽ không nghĩ ngày mai trôi qua thế nào.
Mà Trình Hào... Tuy rằng ngày hôm qua anh cũng đánh nhau, nhưng một câu thô tục anh cũng không nói.
Mặc dù anh ăn rất nhanh, nhưng tư thế rất dễ nhìn.
Tiếng Anh của anh, êm tai giống như phát ngôn viên trong đài phát thanh.
Anh bị thương, lưu lạc tới nơi này, nhưng căn bản không thuộc về nơi này, sợ là chẳng mấy chốc sẽ rời đi.
Hiện tại, e rằng anh đã đi rồi.
Không sao. Lâm Vũ Tầm tự nói với mình, cậu vẫn luôn chỉ một mình, sau này cũng chỉ một mình.
Không, cậu không chỉ có một mình, cậu còn Danny phải chăm sóc.
Có người đi qua trước mặt cậu, chế giễu cười rộ lên.
Người kia nói rất lớn tiếng, mà Lâm Vũ Tầm nghe không rõ người kia nói cái gì, cậu cảm thấy trên người mình rất nặng nề, dường như khí lực toàn thân sắp biến mất.
Nếu như không có Danny, cậu tuyệt đối sẽ không sống tiếp.
"Lâm Vũ Tầm." Một âm thanh đột nhiên vang lên, sương mù trước mắt Lâm Vũ Tầm biến mất, cậu thấy Trình Hào.
Tim cậu đột nhiên an định lại.
Trình Hào không có đồng hồ đeo tay, cũng không biết rõ thời gian, đến trường học nhìn thấy Lâm Vũ Tầm, lập tức hỏi: "Cậu đang chờ tôi? Đến giờ ăn cơm trưa?"
Lâm Vũ Tầm biến sắc mặt: "Thời gian ăn cơm trưa đã qua."
"Thời gian đã qua?" Trình Hào có chút sốt ruột: "Chúng ta nhanh qua xem một chút... Đúng rồi cậu ăn chưa?"
Lâm Vũ Tầm lắc đầu.
Trình Hào kéo Lâm Vũ Tầm chạy về phía trước, một bên chạy một bên nói: "Tại sao cậu không đi ăn cơm? Sau này nhất định phải ăn cơm đúng giờ biết không? Cũng đừng chịu đói, sẽ khiến dạ dày không tốt."
Lâm Vũ Tầm gật đầu, gật xong mới nhận ra Trình Hào chạy ở phía trước, không nhìn thấy cậu gật đầu.
Trình Hào kéo Lâm Vũ Tầm đi tới nhà ăn trường học, liền phát hiện nơi đó chỉ còn dư lại một hai người còn đang ăn gì đó, người chia thức ăn thì đang chỉ huy một phụ nữ da đen thu dọn bàn ăn, dù hắn không làm việc, nhưng vẫn oán giận cái không ngừng: "Ta thật sự chịu đủ chỗ này rồi, những người này không thể không trét đồ ăn lên bàn được sao?"
Kết quả, hắn cứ trách móc như thế, một người còn lại còn đang dùng cơm, liền dùng tay quẹt tương cà trong mâm thức ăn, bôi lên trên bàn ăn.
Trình Hào nhìn lướt qua người da đen bôi tương cà kia, vọt tới trước mặt người chia thức ăn: "Xin hỏi còn có cơm trưa không? Tôi rất đói..."
"Tôi nhớ cậu... Sáng sớm cậu đã ăn nhiều như vậy còn đói bụng? Tôi cho rằng cả ngày hôm nay, cậu sẽ ăn không nổi nữa!" Người chia thức ăn nói.
"Bụng tôi khá lớn." Trình Hào cười cười với hắn.
"Được rồi... Nhưng bây giờ đã không phải là giờ cơm trưa." Người này nói: "Cậu đã lố hai mươi phút! Không phải hai phút, là hai mươi phút!"
"Còn thừa đồ ăn không? Ngài là một người nhân từ..." Trình Hào nhìn về phía đối phương.
Cái người chia thức ăn cũng không phải người tốt, mà cũng không phải người xấu: "Coi như cậu đáng thương."
Hắn nói, lấy ra một ít đồ ăn.
Đồ ăn rất thô ráp, là bánh mì đã biến thành màu đen, một ít thịt xông khói, còn có vài miếng cam cùng một ít bắp cải tím sống, à, còn một ít tương cà.
Trình Hào vẫn luôn không thích ăn rau sống, thứ duy nhất có thể tiếp thu, cũng chính là một chút rau bên trong hamburger.
Loại bắp cải tím sống này, nếu trước đây dù như thế nào anh cũng sẽ không ăn.
Nhưng anh đói bụng.
Trình Hào sạch sành sanh số thức ăn có được, mà vào lúc này, Lâm Vũ Tầm mới ăn một nửa bánh mì.
Nhà ăn còn lại một chút đồ ăn, mà người chia thức ăn cũng không cho Trình Hào quá nhiều, cũng may cả ngày hôm nay Trình Hào xơi được không ít thứ, đã hóa giải cảm giác đói bụng.
Ăn cơm, Trình Hào mới rảnh để nói chuyện với Lâm Vũ Tầm: "Ngày hôm nay tôi đến trung tâm cứu trợ, lãnh được một ít đồ ăn, sau khi hết giờ học cậu mang chúng về nhà đi."
Nói xong, Trình Hào đưa sandwich với sữa bò cầm trên tay cho Lâm Vũ Tầm.
Lâm Vũ Tầm nói: "Tôi còn phải... Lên lớp, mang theo không tiện, anh mang chúng về đi." Cậu nói xong, liền đưa chìa khóa cửa cuốn cho Trình Hào.
Trình Hào nghĩ đến việc Lâm Vũ Tầm ở trong trường học có thể sẽ bị người khác bắt nạt, bị người ta cướp đồ ăn, lúc này đồng ý, lại nói: "Vậy cậu đi học cho giỏi, tôi đi về trước."
Lâm Vũ Tầm gật đầu. Trước đây cha cậu cũng bảo cậu học tập cho giỏi, không ngờ ngay cả Trình Hào cũng sẽ nói như vậy...
Trình Hào thấy bộ dạng ngoan ngoãn của Lâm Vũ Tầm, không nhịn được nói: "Sau này chìa khóa trong nhà không nên tùy tiện đưa cho người khác, nếu gặp phải người xấu làm sao bây giờ?"
Lâm Vũ Tầm cũng không nói, trợn tròn mắt nhìn Trình Hào.
Trình Hào ngắt mặt của cậu một cái, quay người đi.
Trình Hào vừa rời khỏi trường học, liền thấy Chester.
Hành vi Chester bắt nạt Lâm Vũ Tầm, Trình Hào ghét cay ghét đắng, nhưng bản thân Chester cũng là người chưa thành niên, anh không thể làm gì quá đáng với Chester.
Thậm chí, bởi vì nguyên nhân chưa quen thuộc chỗ này, anh còn cần Chester trợ giúp.
Nhưng anh cũng không tính đối xử tốt với Chester, cũng không vui khi Chester đến trước mặt Lâm Vũ Tầm... Cho nên lúc tới đây, anh không cho Chester đi theo anh, miễn cho Lâm Vũ Tầm nhìn thấy.
"Tôi phải trở về một chuyến trước đã, rồi mới tới quán bar kia, " Trình Hào nói, "Cậu đi cùng tôi, hay là ở chỗ này chờ tôi?"
Chester nói: "Tôi đi cùng với anh."
Trình Hào hỏi: "Cậu không đi học à?"
"Đi học? Tôi chưa từng đi học tử tế, bây giờ tôi còn chưa biết hết những chữ kia." Chester cười hì hì, ra vẻ tự hào.
Thấy dáng vẻ cậu ta như thế, Trình Hào cũng không thể nói gì được.
Hai người đi tới chỗ Lâm Vũ Tầm ở rất nhanh, Trình Hào dùng chìa khóa mở cửa, đi vào, sau đó liền thấy trong phòng ngủ, Danny đang cầm đồ hộp, dùng một cái cái nĩa xiên đậu tương bên trong ăn.
Nó không nghe được âm thanh, lúc đầu không chú ý tới Trình Hào, sau đó thấy được, cũng là chỉ là lẳng lặng nhìn Trình Hào một cái, rồi không thèm quan tâm Trình Hào.
Đứa nhỏ này quá bình tĩnh... Trình Hào cũng hoài nghi, có phải là ngoại trừ câm điếc ra, có còn vấn đề khác hay không.
Nhưng hiện tại anh cùng Lâm Vũ Tầm đều nghèo rớt mùng tơi, cho dù đứa nhỏ này còn có vấn đề khác, bọn họ cũng không thể làm gì.
Trình Hào đem năm cái sandwich cùng sữa bò đặt lên giường, đẩy một cái đến trước mặt đứa nhỏ này.
Đứa bé này lại nhìn Trình Hào một cái, sau đó liền mở một hộp sữa bò, bình tĩnh bắt đầu uống.
Trình Hào sờ sờ tóc của nó, rồi mới rời khỏi.
Chester chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Trình Hào đi ra, cậu ta vác sandwich cùng sữa bò bọc bằng áo sơ mi đi về phía trước.
Quán bar lão George cách chỗ Lâm Vũ Tầm tầm ba mươi phút đi bộ, tiến vào phụ cận quán bar này, Trình Hào cũng cảm giác được không khí nơi này không đúng lắm.
Trên người của vài người anh đều thấy súng, người ta lui tới, vừa nhìn liền biết không dễ chọc.
Quán bar lão George rất dễ thấy giữa một dãy cửa hàng. Cửa lớn quán bar trang trí rất tốt, trên bảng hiệu còn treo rất nhiều đèn, bây giờ là ban ngày không nhìn ra gì, chờ buổi tối đèn nơi này sáng lên, sẽ làm cho quán bar này khiến người khác chú ý.
Vừa nhìn thấy quán bar này, Chester liền nóng lòng muốn thử: "Tôi vẫn chưa được vào đây, không biết bên trong nhìn như thế nào!"
Trình Hào nhìn về phía Chester: "Cám ơn cậu đã dẫn tôi tới nơi này, ân oán giữa tôi với cậu coi như xóa bỏ, chỉ cần cậu không bắt nạt Lâm Vũ Tầm nữa, tôi sẽ không đi tìm cậu và bạn của cậu gây phiền phức... Tạm biệt!"
"Anh không mang theo tôi vào?" Chester trợn tròn mắt.
"Trẻ con không nên tới nơi như thế này."
Chester ngay lập tức không vui: "Tôi không phải trẻ con! Tôi đã có thể ngủ với phụ nữ!"
Trình Hào đã đi vào trong quán rượu, nghe nói như thế thiếu chút nữa lảo đảo một cái.
Các loại dân nghèo ở xã khu này, thực sự làm cho anh – một người lớn lên dưới lá cờ đỏ có chút không tiếp nhận được.
Tuy rằng Chester cảm thấy cậu ta đã là người lớn, nhưng Trình Hào vẫn không có dự định mang theo cậu ta.
Anh nhanh chân tiến vào quán bar, sau đó vừa mới tiến vào, liền bị một người da đen tuổi không nhỏ, râu ria xồm xàm ngăn cản: "Tiểu tử, tới nơi này làm gì?"
Người ngăn Trình Hào ngậm một điếu thuốc trong miệng, mà mùi khói tỏa ra kia, cực kỳ khác với mùi phổ thông.
Sắc mặt Trình Hào bất biến, nói rằng: "Tôi đến tìm lão George... Tôi là võ sĩ quyền anh, muốn đến đánh quyền."
"Đánh quyền? Bằng mày?" Người kia phả một miệng khói thuốc về phía Trình Hào.
Trình Hào yên lặng nín thở.
"Tôi học quyền rất nhiều năm, biết đánh quyền, " Trình Hào nói, "Hơn nữa tôi là người Hoa, biết công phu Trung quốc."
Luân lạc tới mức này, Trình Hào rất rõ mình không thể chọn ba chê bốn, phải học cúi đầu.
Người kia khẽ nhíu mày.
Trình Hào lại nói: "Mặc kệ thắng hay thua, có một người biết công phu Trung quốc đánh quyền trong quán rượu, cũng là một mánh lới."
"Chỗ tao không cần mánh lới... Nhưng mày thuyết phục được tao." Người da đen ném thuốc lá xuống đất: "Vào đi, tiểu tử!"