Một võ sĩ ưu tú, nhất định phải được huấn luyện thực chiến đầy đủ.
Kết quả, Trình Hào đi dạy bọn trẻ con...
Nhưng lão George vẫn nhớ chính sự, hắn gọi Trình Hào lại, để Trình Hào thi đấu cùng mấy tay đấm kia.
Loại thi đấu này khác với loại thi đấu trên võ đài, mọi người sẽ không dùng hết toàn lực.
Vào những thời điểm như thế này, Trình Hào cũng không tiến vào trạng thái đặc thù, anh dễ dàng đánh nhau với người ta, trong lúc đó lại phạm vào bệnh cũ, sau khi cuộc tranh tài kết thúc chỉ điểm cho một đối thủ.
Đáng ăn mừng chính là, tính khí của tay đấm nơi này cũng không tệ, không tức giận, Gibbs thậm chí còn rất cao hứng, xem Trình Hào là tri âm.
Gibbs khoảng chừng sáu mươi, bảy mươi tuổi, nói giọng địa phương rất nặng, hắn luôn luôn cười, vừa nhìn liền biết tính khí rất tốt, hoàn toàn khác lão George.
Bọn Trình Hào ở lại nơi này của hắn đến mười một giờ đêm mới rời khỏi.
Lúc rời đi, tâm tình lão George không tốt như lúc mới tới.
"George, ông và Gibbs là bạn tốt à?" Trình Hào hỏi. Thật ra lão George cũng không phải rất già, cũng khoảng chừng năm mươi, nhỏ hơn Gibbs ít nhất mười lăm tuổi, hơn nữa bọn họ một là người da trắng, một là người da đen, có thể trở thành bạn bè rất không dễ dàng.
"Đúng, bọn tôi là bạn bè." Lão George nói: "Ông ấy là người rất tốt, xưa nay không xem thường người da đen, nếu không phải nhờ ông ấy, tôi sẽ không có cơ hội đi học... Trước đây cha của tôi, làm công tại nhà ông ấy."
Trình Hào không ngờ còn có một đoạn như vậy.
Mấy chục năm trước ở nước Mỹ, kì thị chủng tộc thật sự rất nghiêm trọng, người da đen được đi học cũng cực kỳ cực kỳ ít ỏi... Được rồi, mặc dù là hiện tại, kỳ thực người da đen được đi học cao cũng không nhiều. . Truyện Teen Hay
Rất nhiều người da đen ở xã khu nghèo, mà chất lượng giáo dục ở xã khu nghèo quá kém, cho nên đối với rất nhiều người mà nói, từ khi sinh ra, vận mệnh của bọn họ cũng đã được quyết định.
Trở lại khách sạn, lão George mới chú ý tới việc Trình Hào mua rất nhiều quần áo cho Claude.
"Hai trăm đôla Mỹ, cậu tiêu hết vào người cậu ta hả?" Lão George nhìn Claude vác quần áo vào trong phòng, chân mày cau lại.
"Cậu ấy không có mấy bộ quần áo..." Trình Hào cười cười.
"Biết cậu là người tốt rồi!" Lão George trừng Trình Hào một cái, đóng sầm cửa phòng của hắn và Claude.
Trình Hào bị nhốt ở ngoài cửa, có chút bất đắc dĩ trở về phòng của mình.
Trong phòng có lò sưởi, hơi nóng, Trình Hào đi vào liền bắt đầu cởi quần áo, lấy tiền mình giấu ở trong túi ra, đếm đếm.
Sáng sớm bỏ vào năm ngàn đôla Mỹ, hiện tại chỉ còn hai ngàn hai.
Trước đó Trình Hào không cảm thấy đau lòng, lúc này lại có chút đau lòng, còn có chút ngượng ngùng.
Bọn họ là người một nhà, tiền kia chính là tài sản chung, đặt cược là do Lâm Vũ Tầm đề nghị... Anh trực tiếp tặng người ta nhiều tiền như vậy, hình như không quá tốt nhỉ?
Càng quan trọng hơn là... Trình Hào lại một lần nữa phát hiện, tay của mình có hơi rộng rãi.
Ngày hôm nay bọn họ mua không ít đồ, năm trăm đô còn lại sau khi đặt cược chỉ còn dư lại một trăm đô la Mỹ... Trình Hào đưa tiền cho Lâm Vũ Tầm: "Vũ Tầm, tôi cảm thấy được tôi không thích hợp quản tiền, tiền này cũng để cậu cầm đi, sau này cậu phát tiền tiêu vặt cho tôi là được rồi."
Lâm Vũ Tầm vốn muốn từ chối, suy nghĩ một chút lại đồng ý: "Được."
Tiền này đều ở trong tay cậu, Trình Hào sẽ không có khả năng ném cậu lại rời đi đúng không?
Danny đã sớm buồn ngủ, trên đường trở về cũng đã ngủ, Trình Hào đưa tiền cho Lâm Vũ Tầm, tắm rửa sạch sẽ, cũng ngã ở trên giường rồi ngủ.
Lâm Vũ Tầm là người ngủ cuối cùng, nằm ở bên cạnh Danny — hiện tại cậu đã khỏi bệnh rồi, không có lý do gì không ngủ chung với Danny.
Lâm Vũ Tầm nằm ở bên cạnh Danny bên người, hôn một cái lên mặt Danny.
Cậu rất thích đứa em trai này, nếu không có đứa em trai này, cậu sẽ không có thân nhân, cũng mất đi ràng buộc cùng thế giới này.
Nhưng trước đây cậu không biết phải làm thế nào để gần gũi với em trai của mình, bây giờ mới biết... Sau khi biết rồi, cũng không biết tại sao, so với việc gần gũi với em trai, càng muốn gần gũi với Trình Hào hơn.
Ngày hôm sau, lão George mang theo đám Trình Hào đi về.
Hai ngày chưa về nhà, lúc trở về hai người còn rất vui vẻ, càng làm cho bọn họ cao hứng, là chỗ ở của bọn họ không có gặp trộm.
Ở trong một xã khu nghèo hỗn loạn như thế, lúc hộ gia đình không ở nhà lại không gặp trộm, đây đã là một chuyện khiến người ta vui vẻ hết sức!
Bọn họ cần phải cảm ơn ngài Dampier không dễ chọc.
Sinh hoạt của Trình Hào, khôi phục như cũ.
Hai người anh và Lâm Vũ Tầm, rời giường vào lúc sáu giờ, dùng mười phút rửa mặt xong, sau đó Trình Hào tùy tiện gặm một ổ bánh mì bắt đầu huấn luyện, Lâm Vũ Tầm thì lại bắt đầu đọc sách.
Đến bảy giờ rưỡi, Lâm Vũ Tầm làm điểm tâm, tám giờ ba người bọn họ sẽ ăn một chút gì đó, sau đó Trình Hào tiếp tục huấn luyện một lát, tắm, rồi đến chỗ lão George.
Lâm Vũ Tầm thì lại dạy Danny biết chữ.
Dạy một người không nghe được âm thanh như Danny biết chữ cũng không dễ dàng, cũng may là hiện tại có sách ảnh, Danny nhìn hình vẽ trong sách, ít nhiều gì thì cũng có thể hiểu được một ít ý trên mặt câu.
Ngoài ra, Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm còn có một cách khác để dạy Danny biết chữ, đó chính là cùng Danny làm một việc, sau đó dùng bút viết chuyện này ra.
Ví dụ như mang theo Danny giặt quần áo, là có thể viết "Danny giặt quần áo", "Danny và Tony cùng nhau giặt quần áo"... một ít câu tương tự như vậy.
Từng câu từng câu như vậy, Danny cũng có thể học được không ít thứ.
Ngay cả Lâm Vũ Tầm, sau khi làm như vậy nhiều lần, năng lực biểu đạt văn bản của cậu cũng đi lên.
Chờ Danny học chữ một giờ xong, Lâm Vũ Tầm sẽ không dạy nó nữa, mình tiếp tục học tập, mà lúc cậu học tập, Danny ở bên cạnh đọc sách vẽ vời.
Đổi thành đứa trẻ khác ở cùng tuổi với Danny, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn được như vậy, nhưng trước đây Danny sống cùng Lâm Vũ Tầm, bên cạnh không có người chơi cùng, từ hừng đông đến trời tối, trên căn bản đều là bị giam một mình trong phòng.
Nó đã quen thuộc với yên tĩnh từ lâu, đối với nó mà nói, Lâm Vũ Tầm có thể ở cạnh nó, đã làm cho nó rất cao hứng.
Buổi trưa, bọn họ ăn đơn giản một chút, sau đó Lâm Vũ Tầm sẽ dạy Danny thêm một giờ, tiếp đó, từng người bọn họ đọc sách học tập.
Đa số thời gian của Danny, đều là vẽ tranh, chờ nó vẽ đầy một tờ giấy, thì sẽ dùng tờ giấy vẽ kia gấp giấy.
Lâm Vũ Tầm thì lại khác, cậu luôn luôn đọc sách, rất nghiêm túc mà đọc sách.
Cậu thường đọc lướt qua sách một lần trước, sau đó sẽ tỉ mỉ mà đọc, một bên đọc một bên ghi chép.
Trước đây cậu rất ít đọc sách, ban đầu lúc mới đọc rất chậm, mà từ từ, tốc độ nhanh lên.
Trước đây Lâm Vũ Tầm không cảm thấy mình thông minh chút nào, nhưng bây giờ thường được Trình Hào khen ngợi, cậu cũng cảm thấy mình hẳn là thông minh, có thể lý giải ý tứ trong sách rất nhanh, lúc đọc cũng càng ngày càng dụng tâm. Đã như thế, cậu học thứ gì đó cũng càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng làm cho cậu tin tưởng, mình thông minh.
Đương nhiên, khi cậu xem không hiểu nội dung trong sách, cũng sẽ rất lo lắng, thậm chí ăn không vô, mà mỗi ngày lúc ăn cơm tối, Trình Hào trở lại, trò chuyện với bọn cậu, cậu liền cảm thấy khắp toàn thân mình, tràn đầy sức mạnh.
Mỗi buổi chiều năm giờ rưỡi, Lâm Vũ Tầm sẽ bắt đầu làm cơm tối, chờ Trình Hào ăn cơm xong, chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ngày của cậu —— Trình Hào sẽ ở cùng cậu và Danny ít nhất hai giờ.
Giống như ngày hôm nay, Trình Hào lấy từ chỗ lão George mấy viên kẹo sữa cho bọn họ, chờ bọn họ ăn cơm xong, lại bắt đầu hỏi bọn họ những việc đã làm ngày hôm nay.
"Vũ Tầm, cậu thật sự rất lợi hại, những sách này tôi xem không hiểu, vậy mà cậu có thể học được!"
"Rất nhiều người bỏ ra giá cao để đến trường đọc sách, nhưng học không được giỏi như cậu, sao Vũ Tầm nhà chúng ta lại thông minh như vậy chứ?"
"Mấy công thức này tôi xem mà hoa mắt váng đầu, vậy mà cậu có thể thuộc được! Sau này cậu nhất định có thể vào đại học tốt."
"Vũ Tầm, sau này tôi phải nhờ vào cậu đấy! Cậu cũng biết, quyền anh là ăn cơm thanh xuân, chờ tôi lớn tuổi, nhất định không đánh được quyền nữa."
Trình Hào không keo kiệt với khích lệ, nhưng anh nói quyền anh là ăn cơm thanh xuân, lời này là giả.
Nếu anh có thể đánh quyền anh tốt, sau này làm huấn luyện viên quyền anh, sẽ không có chuyện không cơm ăn.
Nhưng Lâm Vũ Tầm ghi nhớ câu nói này ở trong lòng, cậu nhìn Trình Hào, nghiêm túc gật đầu.
Sau này cậu nhất định phải nhiều kiếm tiền, để Trình Hào muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Đương nhiên, Trình Hào cũng không phải chỉ biết khen ngợi, vấn đề thiết thực, anh cũng sẽ giúp Lâm Vũ Tầm cân nhắc: "Một mình cậu học những thứ này, cũng rất không dễ dàng... Thầy giáo trong trường của cậu, có thể giúp cậu giải đáp vấn đề không?"
Trình Hào nói trường học, chính là trường học mà bọn họ thường đi cọ cơm.
Ở nước Mỹ, cũng không phải là không có trường công tốt, ví dụ như này trường công trong xã khu của tầng lớp lao động, quản lý cực kỳ tốt.
Hơn nữa, phụ huynh trong xã khunày, bọn họ cũng rất coi trọng trường học, thậm chí sẽ bỏ tiền cho trường học...Trường công nơi đó kỳ thực rất tốt.
Mà trường học xã khu nghèo, thật sự cũng chỉ là để trưng bày, bọn học sinh không thích đi học, các giáo viên cũng sẽ không quản học sinh.
Ở đây, giáo viên trực tiếp uống rượu trong lớp là chuyện thường.
"Các thầy giáo cũng không thể giúp tôi." Lâm Vũ Tầm nói, trước đây lúc cậu còn ở cùng cha, thầy giáo và trường học bên kia còn tốt hơn một chút, mà nơi này...
"Nếu như cậu có vấn đề, liền hỏi Thi Văn Tranh đi." Trình Hào nói.
Lâm Vũ Tầm gật đầu: "Ngày hôm nay tôi có viết một phong thư, ngày mai sẽ đi gửi."
"Được." Trình Hào đáp một tiếng, nói chuyện với Danny.
Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm chưa quên Thi Văn Tranh, Thi Văn Tranh cũng không quên bọn họ, ngày hôm nay, anh ta viết xong một phong thư.
Đột nhiên được người ta nhét cho hơn hai ngàn đô la Mỹ, Thi Văn Tranh rất ngại, thậm chí cảm thấy bộ dáng của mình, giống như là cố ý bán thảm lừa gạt tiền...
Bởi vậy, anh ta muốn nhanh chóng liên lạc với hai người này, ngoài ra, anh ta còn đem "Tam Quốc Diễn Nghĩa" mà anh ta mang từ Trung Quốc qua, chuẩn bị gửi cho Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm.
Thi Văn Tranh viết thư, chuẩn bị đi gửi qua bưu điện, trên đường, anh ta gặp bạn học của mình.
"Cậu viết thư cho mấy người bạn học Trung Quốc của mình à?" Bạn học da trắng của Thi Văn Tranh hỏi anh ta.
Thi Văn Tranh nói: "Không phải, là viết thư cho hai người bạn tôi mới quen."
"Bạn của cậu? Là trường đại học nào?" Người kia hỏi, một bên hỏi, một bên tiến đến cạnh Thi Văn Tranh liếc mắt nhìn địa chỉ.
Lúc Thi Văn Tranh vừa tới, người trong trường học đều không thích anh ta, cảm thấy anh ta có chút kỳ quái, mà ở chung thời gian dài, sau khi nhìn thấy nỗ lực của anh ta, liền có rất nhiều người chủ động giao hảo với anh ta.
"Bọn họ không học đại học." Thi Văn Tranh nói.
Lúc này bạn học của Thi Văn Tranh đã nhìn rõ ràng địa chỉ kia, sau khi nhìn rõ, sững sờ: "Họ đến từ Brooklyn?! Hay là... Ông trời!"
Người này trưng vẻ mặt một lời khó nói hết, Thi Văn Tranh tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
Bạn học của Thi Văn Tranh nhìn Thi Văn Tranh một cái: "Nơi đó là xã khu nghèo."
Thi Văn Tranh ngây ngẩn cả người.
Thi Văn Tranh không quá rõ tình huống của nước Mỹ, ít nhất thì anh ta cũng chưa từng thấy tận mắt xã khu nghèo, mà cũng biết người có tiền, tuyệt đối sẽ không đến ở trong khu ổ chuột.
Kỳ thực lúc đó anh đã chú ý tới, tuy rằng mấy đứa trẻ kia mua rất nhiều quần áo, nhưng đều là quần áo giá rẻ, đi cùng với bọn họ, cũng là người da đen.
Người bên Hương Cảng có tiền, nhưng cũng có người nghèo, thậm chí có người không thể không ra nước ngoài làm công.
Trong lòng Thi Văn Tranh có chút cảm giác khó chịu.
Mà chờ Thi Văn Tranh bắt đầu liên lạc với Lâm Vũ Tầm...
Trước đây Lâm Vũ Tầm sống ở tầng thấp nhất, cho dù cậu giãy giụa, cũng không có biện pháp thoát khỏi tuyệt vọng như hình với bóng, càng không có thời gian cùng cơ hội để suy nghĩ xem mình muốn trở thành người như thế nào.
Mãi đến tận khi Trình Hào xuất hiện, kéo cậu một cái.
Hiện tại cậu có căn nhà ấm áp có thể cư trú, không cần tiếp tục phải chịu đói, còn có thể học tập cho giỏi... Lâm Vũ Tầm liền bắt đầu suy nghĩ xem cậu muốn cái gì, muốn làm cái gì.
Ngoại trừ những chuyện có liên quan đến Trình Hào, thời điểm khác cậu cực kỳ tỉnh táo.
Từ nhỏ đã sống cẩn thận chặt chẽ, làm cho cậu am hiểu cách quan sát người khác.
Nếu không phải như thế, cậu cũng sẽ không thể cẩn thận mà lớn như vậy.
Cậu biết, tuy rằng Thi Văn Tranh không giống Trình Hào, quả thực đó là một mặt trời, nhưng trên bản chất thì bọn họ là tương tự... Cậu biết mình nên bày ra những gì, để cho Thi Văn Tranh càng thêm để ý cậu.
Lúc Lâm Vũ Tầm viết thư, nói một chút tình huống không cha không mẹ của hai người, cũng nhắc tới, bởi vì anh trai của cậu biết đánh quyền, cho nên bọn họ áo cơm không lo.
Cậu không tận lực bán thảm.
Mà thời đại này, ai cũng biết đánh quyền, ngoại trừ số rất ít là bởi vì sở thích, đa số người, đều là bởi vì không có đường khác để đi.
Cho nên, đánh quyền phần lớn là người nghèo.
Lâm Vũ Tầm muốn Thi Văn Tranh đồng tình.
Cậu biết người có văn hóa, có thể trợ giúp bọn họ bên ngoài quyền anh, cũng chỉ có một mình Thi Văn Tranh.
Lâm Vũ Tầm đã quyết định phải bám chặt anh ta, cũng nghĩ cách thông qua anh ta, quen biết càng nhiều người.
Cậu không muốn Trình Hào bận tâm đến chuyện đi học của cậu, Trình Hào đã đủ bận rộn.
Cậu có thể tự mình xử lý tốt tất cả những thứ này.
Trình Hào vẫn luôn nói, cậu phi thường thông minh, không phải sao?
Trình Hào muốn trở thành võ sĩ quyền anh mạnh mẽ nhất, cậu cũng phải nổi bật hơn mọi người, cậu nhất định phải trở thành người có tiền nhất.
Lâm Vũ Tầm nhìn mình trong gương, yên lặng mà cổ vũ chính mình, cũng thấy được dã tâm tràn đầy trong đôi mắt của mình.
Rất nhanh sau đó, cậu không soi gương nữa, cậu phải đi làm bữa ăn khuya cho Trình Hào.