• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vũ Tầm bị Trình Hào nói, mặt càng đỏ hơn.

Bọn họ đều là đàn ông, có lẽ Trình Hào thật sự không thèm để ý, nhưng cậu không giống vậy.

Nghĩ như vậy, Lâm Vũ Tầm thậm chí có loại cảm giác mình chiếm tiện nghi của Trình Hào.

Trong lòng Lâm Vũ Tầm thoáng qua các loại ý nghĩ, nhưng khi cậu thật sự bắt đầu giúp Trình Hào lau người, những thứ ý nghĩ ngổn ngang kia, biến mất toàn bộ.

Trên người Trình Hào, đâu đâu cũng có vết bầm.

Anh bị thương, cũng không chỉ có vẻn vẹn những chỗ băng bó... Toàn bộ cánh tay của anh đều sưng lên.

Ban đầu Lâm Vũ Tầm có chút muốn khóc, đến lúc sau, cảm giác gì cũng không có, chỉ là lúc lau càng cẩn thận hơn.

Trình Hào cũng cảm thấy cậu cẩn thận từng li từng tí, trong lòng ấm áp.

Hộ công trước đây sẽ không tỉ mỉ như thế.

Người thân quả nhiên là không giống.

Đời trước anh không có người nhà, sau khi sống lại đã có.

Trình Hào đang nghĩ như thế, Danny nhỏ đang nước mắt đầy mặt liền hôn anh một cái.

Trình Hào đột nhiên cảm thấy... Lần bị thương này cũng không phải đặc biệt hỏng bét.

Trình Hào nằm viện tổng cộng bốn ngày, mà sau khi Lâm Vũ Tầm tới chăm sóc anh, thì không hề rời đi, ngược lại là bọn lão George bị cậu khuyên trở về khách sạn ở.

Claude hay làm ầm ĩ, thả cậu ta ở trong phòng bệnh đúng là không quá tốt, chính mình cũng có rất nhiều chuyện cần làm... Lão George liền dứt khoát mang theo Claude cùng Bob rời khỏi.

Nhưng hắn để Danny lại, Danny không chịu đi.

Trình Hào cũng vui vẻ để Danny lưu lại, vì vậy, trong phòng bệnh cũng chỉ còn sót lại Lâm Vũ Tầm cùng Danny.

Trình Hào nằm ở trên giường xem ti vi, Lâm Vũ Tầm thì lại ở bên cạnh dạy Danny nhận biết từ đơn, nói thí dụ như chỉ vào vết thương của Trình Hào, dạy Danny từ "Bị thương", rồi viết câu như là "Trình Hào bị thương" cho Danny xem...

Danny cầm bút chép lại, dần dần từ đơn cùng câu đều học xong.

Nó là đứa trẻ rất dụng tâm, sẽ đem những từ đơn và câu mà mình học qua chép lên trên một quyển vở, thỉnh thoảng nhìn một chút, cứ như vậy, những thứ đã học qua sẽ không quên.



Mà Lâm Vũ Tầm lúc này, đang đọc các loại sách.

Trình Hào cũng quan tâm một chút đến việc học tập của Lâm Vũ Tầm.

Biết được Lâm Vũ Tầm cũng định học tập kiến thức về phương diện máy tính, Trình Hào đặc biệt hỏi thăm một chút tình huống phát triển của máy tính hiện tai.

Anh biết thập kỷ chín mươi đời trước, Trung Quốc thì có máy vi tính gia dụng, mà cụ thể máy vi tính phát triển thế nào, thì thật là không biết.

Lâm Vũ Tầm trí nhớ siêu quần, lại chuyên môn đi tìm tư liệu về phương diện này, lập tức nói một chút tình huống phát triển của máy tính cho Trình Hào nghe.

Thế hệ máy tính ống đầu tiên được sản xuất tại Đại học Pennsylvania vào năm 1946. Chi phí lên tới 480.000 đô la Mỹ. Sau đó, có máy tính bóng bán dẫn, và bây giờ máy tính là máy tính mạch tích hợp.

Vào năm năm trước, còn có bộ máy tính loại nhỏ đầu tiên.

Vào ba năm trước, có máy tính cá nhân chứa màu sắc rực rỡ đầu tiên.

Trình Hào nghe Lâm Vũ Tầm miêu tả, mới phát hiện máy tính phát triển, so với anh tưởng tượng thì chậm hơn rất nhiều.

Nhưng dù vậy, mỗi cái đại học ở nước Mỹ, người nghiên cứu máy tính cũng đã nhiều vô cùng, từ lâu mọi người đã ý thức được nó sẽ mang đến thay đổi to lớn.

Trình Hào liền bắt đầu cùng Lâm Vũ Tầm nói một ít sự tình về phương diện máy tính, chủ yếu là nói về bộ dạng tương lai của máy vi tính là gì, đương nhiên, anh vẫn luôn nói đó là do anh chờ đợi.

Những thứ này, trước đây Trình Hào cũng đã từng nói qua với Lâm Vũ Tầm.

Lúc đó Lâm Vũ Tầm đều nhớ tất cả rồi, nhưng không nghĩ nhiều, hiện tại suy nghĩ kỹ lại, đột nhiên phát hiện dường như Trình Hào thật sự đang nói về tương lai.

Rõ ràng Trình Hào không biết kiến thức về phương diện này, thì tại sao sẽ biết thứ này?

Trước đây rốt cuộc là anh làm cái gì?

Lâm Vũ Tầm suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng lại cảm thấy không cần thiết phải biết những thứ này.

Trình Hào là Thượng Đế đưa cho cậu.

Cậu tin tưởng Trình Hào, Trình Hào muốn tương lai, cậu sẽi đem hết toàn lực giúp anh phác hoạ.

"Vũ Tầm, khoa học kỹ thuật là sức sản xuất đệ nhất, cậu học tập cho giỏi kiến thức về phương diện này, sau này nhất định sẽ càng ngày càng lợi hại." Trình Hào nói. Nếu Lâm Vũ Tầm yêu thích máy tính, muốn học máy tính, anh đương nhiên hi vọng Lâm Vũ Tầm học thật tốt.

Anh cũng không mong Lâm Vũ Tầm có tiền đồ cỡ nào, với tình hình của Lâm Vũ Tầm, theo xu hướng của thời đại xây dựng mấy cái website, nhất định là không có vấn đề.

"Tôi muốn kiếm tiền." Lâm Vũ Tầm nói.

"Nghiên cứu gì đó, cũng có thể kiếm tiền... Nếu như có thể, tôi hi vọng cậu làm chuyện mình thích, chớ nóng vội kiếm tiền." Trình Hào nói, nói xong, anh đột nhiên phát hiện Lâm Vũ Tầm nghiêm túc mà nhìn mình.

"Làm sao vậy?" Trình Hào hỏi.

Lâm Vũ Tầm nói: "Không có gì... Trình Hào, hiện tại tôi không thiếu tiền, anh không cần phải cho tôi tiền, cho dù anh cho tôi, ta cũng sẽ không xài."

"Tại sao?" Trình Hào hỏi.

"Tôi không muốn anh bị thương." Lâm Vũ Tầm rất bướng bỉnh.

Trình Hào nói: "Cũng không phải cậu không dùng tiền, tôi sẽ không bị thương. Tôi muốn làm nhà vô địch, nhất định sẽ bị thương." Anh không muốn lừa dối Lâm Vũ Tầm.

Trình Hào cười, nhưng ánh mắt rất kiên định, Lâm Vũ Tầm chỉ có thể cắn chặt hàm răng.

Thấy cậu như vậy, Trình Hào thở dài: "Tôi đáp ứng cậu, sau này nhất định không làm chuyện nguy hiểm."

Lâm Vũ Tầm gật đầu: "Được."



Ngày đầu tiên, Trình Hào ở trong phòng bệnh bị đám người đại diện quấy rầy, mà mấy ngày sau, anh chưa từng gặp lại những người kia.

Không nghi ngờ chút nào, là lão George ra tay rồi.

Mấy ngày sau, Trình Hào xuất viện.

Thương thế của anh khôi phục cực kỳ nhanh, khiến bác sĩ kinh thán không thôi, nhưng cũng không hoài nghi gì, năng lực hồi phục của mấy người, đúng là hơn hẳn so với những người khác.

Trên thế giới này, có mấy người khác với tất cả mọi người, ví dụ như Claude, cậu ta trời sinh sức lực lớn vô cùng.

Mấy ngày nay Lâm Vũ Tầm luôn luôn chăm sóc Trình Hào, nhưng lần đó sau khi nói qua, liền không tiếp tục nói chuyện ở phương diện này nữa.

Lâm Vũ Tầm cũng biết, Trình Hào thật sự rất yêu thích đánh quyền, bằng không, anh chắc chắn không kiên trì huấn luyện ngày qua ngày.

Nếu Trình Hào yêu thích, vậy cậu thật không có lý do gì để cản trở.

Xuất viện rồi, Trình Hào phải đi về.

Lâm Vũ Tầm cũng muốn đi cùng, nhưng cậu còn phải học tập, Trình Hào mang nhiều kỳ vọng đối với cậu, cậu cũng không thể khiến Trình Hào thất vọng.

Chiều hôm đó, Lâm Vũ Tầm trở về chỗ của Thi Văn Tranh.

Lúc trước Lâm Vũ Tầm để lại tờ giấy, nói có chuyện rời đi, sau đó liền gọi điện thoại cho Thi Văn Tranh, nói mình muốn rời khỏi mấy ngày, mà không đem chuyện Trình Hào bị thương nói cho Thi Văn Tranh.

Trình Hào cảm thấy không cần thiết để Thi Văn Tranh đặc biệt đến thăm anh.

"Vũ Tầm, mấy ngày nay cậu gặp chuyện gì?" Thi Văn Tranh thấy Lâm Vũ Tầm trở lại, tò mò hỏi.

"Trình Hào bị thương nhẹ, tôi đi chăm sóc anh ấy." Lâm Vũ Tầm nói.

"Bị thương? Sao việc này không nói cho tôi? Tôi cũng nên đi thăm." Thi Văn Tranh nói.

"Anh ấy bị thương không nghiêm trọng." Lâm Vũ Tầm nói: "Hơn nữa bọn họ đánh quyền hay bị thương, thật sự là không có gì."

Lâm Vũ Tầm nói nhàn nhạt, Thi Văn Tranh nghe được, trong lòng có chút không dễ chịu.

Nhưng Lâm Vũ Tầm đã cười cười: "Để tôi làm cơm đi, bây giờ nấu cơm, buổi tối chúng ta có thể ăn cơm chiên."

Thấy Lâm Vũ Tầm như vậy, Thi Văn Tranh càng cảm thấy hai đứa bé này đáng quý.

Nếu như có thể, anh ta nguyện ý giúp cậu nhiều hơn một chút.

Được rồi, hiện tại hình như anh ta cũng không giúp được cái gì, nhiều nhất chính là giới thiệu mấy vị giáo sư cho Lâm Vũ Tầm.

Anh ta học tập rất nghiêm túc, trong trường học có mấy vị giáo sư rất yêu thích anh ta...

Lâm Vũ Tầm tiếp tục bắt đầu cuộc sống trường học của mình, còn tranh thủ gửi đến địa chỉ nhà lão George hai túi gạo, một bình mứt hoa hồng ướt, còn có một chút đồ ăn vặt.

Cậu xem qua hộ chiếu của Trình Hào, cậu biết Trình Hào sắp tới sinh nhật rồi, những thứ này cậu cho rằng là quà gửi mừng sinh nhật Trình Hào, nhưng khi đồ vật gửi đến chỗ Trình Hào, hẳn là lễ tình nhân.

Sinh nhật của Trình Cẩm Hạo là hai mươi tháng hai, mà trước sinh nhật hắn có một ngày lễ, là lễ tình nhân.

Mà cái ngày lễ này, không có liên quan gì đến tất cả mọi người trong nhà lão George.

Lão George cùng Arabella đều không có tình nhân, Bob cũng không có đối tượng, Claude, Danny cùng Trình Hào thì càng không cần phải nói.

Mũi của Trình Hào đã tốt, mà xương sườn còn chưa khỏe, anh không thể tiến hành huấn luyện, mỗi ngày đành coi băng hình quyền đánh, xem các loại sách có liên quan đến quyền anh, biết rõ những võ sĩ quyền anh thời này.



Ngoài ra, anh cũng không quên nhìn chằm chằm Claude huấn luyện, tiêu hao tinh lực dồi dào của Claude.

Cái này cũng là chuyện bất đắc dĩ...

Tuy rằng tâm trí Claude như đứa trẻ, nhưng cậu ta trăm phần trăm là một người đàn ông trưởng thành, dù cho cậu ta không hứng thú gì đối với người khác phái, cậu ta cũng có một số nhu cầu, nếu không xử lý tốt, không chừng sẽ gây ra chuyện.

Về phần phương pháp xử lý...

Để cho cậu ta huấn luyện là được.

Mệt rồi, cái gì cậu ta cũng sẽ không nghĩ được, thậm chí là không ý thức được điểm này.

Vào ngày lễ tình nhân, Trình Hào nhận được rất nhiều thứ Lâm Vũ Tầm gửi tới.

Anh không có hứng thú lớn với những thứ khác, nhưng đối với hai túi gạo kia, lại thật sự phi thường yêu thích.

Vẫn là Lâm Vũ Tầm hiểu rõ anh!

Càng làm cho Trình Hào cao hứng, là Lâm Vũ Tầm cũng nhớ tới sinh nhật anh... Trong những phần quà này, có một tấm thiệp chúc mừng anh sinh nhật vui vẻ sớm.

"Hai người em trai của cậu, đều rất không sai." Lão George nhìn thấy thiệp, nói rằng.

"Đương nhiên." Trình Hào có chút tự hào: "Tối hôm nay, tôi nấu cơm cho các người ăn!"

"Cơm có cái gì ngon mà ăn chứ?" Lão George hỏi, trước đây hắn từng ăn qua cơm, không hứng thú gì.

"Nó ăn rất ngon! Các người nhất định sẽ thích!" Trình Hào nói, cơm đơn thuần phỏng chừng bọn lão George sẽ không thích... Nhưng anh có thể làm cơm rang trứng, còn có cơm khác.

Trình Hào bỏ cơm lên một cái đĩa nướng nhỏ, đổ một chút nước cùng đồ gia vị, rồi để đậu hà lan, thịt xông khói, bắp ngô ở phía trên, sau đó bỏ vào lò nướng một lúc... Dáng dấp như vậy, chắc có thể làm ra cơm thịt xông khói?

Đương nhiên, cơm rang trứng cũng muốn làm.

Trình Hào không hiểu trù nghệ, nhưng cũng không thiếu lần thấy Lâm Vũ Tầm cùng Arabella làm cơm, thứ như cơm rang trứng, vẫn biết hội làm.

Phòng bếp trong nhà lão George rất lớn, cũng rất rộng rãi, ở nơi đó, có thể nhìn ra ngoài sân.

Lúc làm cơm, mấy lần Trình Hào nhìn thấy phía bên ngoài sân, một mỹ nữ con lai đỡ cái bụng lớn đi qua.

Nhưng huyết thống của mỹ nữ con lai kia không giống với Danny, rõ ràng là cô ấy lai giữa người da đen cùng người da trắng, có một loại mị lực khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK