• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần trước lúc ở chỗ Thi Văn Tranh làm bữa tiệc đêm giao thừa, Trình Hào đặc biệt chú ý đến vấn đề bỏ nhiều nước hay ít nước, vì vậy hôm nay làm ra cơm, vẫn tương đối thành công.

Bỏ cơm đã trộn thịt hun khói lên bàn ăn, còn cơm trắng không, hắn dùng xẻng đánh tơi cơm sau đó để ở bên cạnh cho nguội, rồi dùng lạp xưởng thái nhỏ, cà rốt còn có trứng trộn lại chiên một chút.

Chờ Trình Hào làm xong toàn bộ, cũng đã đến giờ cơm tối.

Lúc này anh lại ngẩng đầu lên, mỹ nữ con lai chần chừ ở gần đó đã không còn hình bóng.

Sức ăn của anh và Claude rất lớn, anh làm cơm cũng không nhiều, không thể đủ ăn, nhưng bọn họ còn có đồ ăn khác —— Arabella nướng một con gà, ngoài ra, còn có đậu tằm luộc, sa lát rau củ cùng bánh mì.

Thật ra mùi vị của hai chậu cơm mà Trình Hào làm không tính là thật tốt, nhưng lại được nhất trí khen ngợi, đặc biệt là Arabella, càng nhiệt tình nói: "Trình, cậu giỏi quá, vậy mà còn biết làm cơm!"

"Tôi chỉ biết làm món đơn giản nhất." Trình Hào nói.

"Này đã là rất tuyệt, George căn bản không biết làm cơm!" Arabella nói.

Lão George nghe vậy, ho khan vài tiếng.

"Đây là mỹ thực Trung Quốc sao? Thật sự ăn thật ngon, chẳng trách cậu nhớ mãi không quên." Arabella ăn một miếng cơm rang trứng lớn, lại nói: "Tôi cảm thấy nếu rải một tầng cheese ở phía trên, mùi vị nhất định sẽ càng tốt hơn."

Trình Hào: "..." Rải cheese lên cơm rang trứng, anh có chút không dám tưởng tượng...

Qua lễ tình nhân, lão George liền mang Trình Hào đi làm dãy số an sinh xã hội.

Lúc tiến hành nghiệp vụ này, Trình Hào suy nghĩ một chút, sửa lại tên.

Anh càng thích dùng cái tên Trình Hào này, mà không phải là Trình Cẩm Hạo.

Hơn nữa, nếu tiếp tục dùng tên Trình Cẩm Hạo, không chừng sẽ gặp nguy hiểm!

Chờ làm tốt việc này, lão George lại mang Trình Hào đi ngân hàng mở tài khoản, mua một ít bảo hiểm.

Người nơi này rất thích sử dụng thẻ tín dụng, mà tuổi như Trình Hào muốn xin mở không dễ dàng, lão George cũng không tin thứ như thẻ tín dụng, vì vậy không có làm.

Lúc này nếu thẻ tín dụng bị mất hoặc là bị trộm, người khác lấy đi cũng có thể dùng, cho nên một ít người bảo thủ, đều là không thích thú việc làm thẻ tín dụng.

Những chuyện này giải quyết rất phiền phức, bỏ ra vài ngày, nhưng khi toàn bộ đã giải quyết xong, Trình Hào ở quốc gia này, cũng coi như là dàn xếp ổn thỏa.

"Chờ vết thương của cậu khỏi hết toàn bộ,, tôi sẽ dạy cậu lái xe." Lão George nói với Trình Hào.



Trình Hào đồng ý.

Nếu không có chuyện gì khác, Trình Hào cẩn thận mà ở nhà dưỡng thương, thuận tiện lén lút làm chút huấn luyện.

Thương thế của anh khỏe rất nhanh, mà lão George không cho anh làm huấn luyện, anh chỉ có thể lén lút làm.

Như lúc này, anh ở trong phòng luyện tập hít đất.

Danny cũng ở trong phòng, mở to một đôi mắt thật to nhìn chằm chằm Trình Hào, lông mày bất mãn mà nhíu lại.

Trình Hào nhìn mà buồn cười, lúc ngừng lại, liền lấy một tờ giấy viết: "Danny, giúp anh giữ bí mật này có được không?"

Từ "Bí mật" này Danny chưa được học, ở phía trên viết một đường hỏi Trình Hào.

Trình Hào nghĩ biện pháp giải thích cho nó.

Thời gian nghỉ ngơi thường trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt, liền tiến vào tháng ba.

Xương sườn gãy vốn phục hồi nhanh, lúc này toàn bộ vết thương của Trình Hào đã khỏi toàn bộ, anh đi kiểm tra một lần, đã không còn một chút vấn đề nào.

Cuối cùng lão George cũng coi như đồng ý cho anh tiếp tục huấn luyện, đồng thời việc anh thi bằng lái, cũng được sắp xếp.

Trình Hào học lái xe cực kỳ nhanh.

Lão George cảm thấy bớt lo cực kỳ, tính khí hắn cũng không tốt, có chút nôn nóng, mà Trình Hào thì không cần hắn nổi nóng.

Đố vớii Trình Hào, hắn thực sự là hài lòng, không thể không thoả mãn.

Còn có người khác rất hài lòng với Trình Hào.

Lúc Trình Hào cùng Samo thi đấu, vốn là có người chuyên môn quay video, đài truyền hình còn có thể phát sóng, mà lúc anh và Trâu Điên thi đấu, lúc đó cũng có người quay video.

Hiện tại, băng hình này đã đến tay của rất nhiều người.

Nhìn thấy người trẻ tuổi biểu hiện bên trong băng hình, càng ngày càng nhiều người động lòng, cũng có người phòng bị hơn.

Quán anh quyền anh, có thể chỉ có một.

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đều nghiên cứu về Trình Hào.

Trình Hào cũng không rõ những chuyện này, ngày một tháng ba, anh đi ra ngoài thi bằng lái.

Có bằng lái, Trình Hào ra ngoài dễ dàng hơn, nhưng anh cũng không thể nào ra cửa.

Trong nhà, mua sắm nguyên liệu nấu ăn đều là Arabella phụ trách, một ít việc vặt vãnh đều do Bob đi xử lý, thỉnh thoảng anh ra ngoài, cũng chính là mang theo Danny đi dạo gần đó một chút.

Danny vẫn còn là con nít, lúc cần thỉnh thoảng đi ra ngoài đi một chút, phơi nắng tắm nắng, đồng thời, Trình Hào cũng sẽ tìm cơ hội để Danny sờ sờ hoa hoa cỏ cỏ ven đường, để cho nó tiếp xúc với thế giới.

Đây cũng là điều mà trẻ con hai ba tuổi làm, mà trước đây Danny chưa từng làm, Trình Hào liền bù đắp cho nó.

Ngày hôm nay Trình Hào mang Danny đi ra ngoài, đi một lát, liền bế Danny lên.

Danny không nghe được âm thanh, dắt nó đi không thể cùng nó giao lưu, bế nó lên thì có thể nói chuyện với nó.

Vóc dáng Danny không lùn, Trình Hào bế nó trông hơi quái quái, hơn nữa ở cái xã khu này có rất ít phụ huynh bế con... Rất nhiều người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trình Hào.

Nhưng ngoài ý muốn chính là không có ai mắng mỏ.

Đang vừa đi vừa cùng Danny giao lưu, Trình Hào lại thấy được mỹ nữ con lai bụng lớn.



Khí sắc của cô thoạt nhìn có chút gay go, rõ ràng là chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, mà bụng đã lớn vô cùng, trông giống như sắp sinh.

Cô gái như vậy ở xã khu nghèo rất nhiều.

Nơi này đa số trẻ con sinh ra trong gia đình đơn thân, sau khi lớn lên, những bé gái đều có thể sẽ trở thành người mẹ đơn thân.

Nhìn thấy Trình Hào nhìn sang, cô gái kia hung ác mà trừng Trình Hào một cái, xoay người rời đi, đi mấy bước, cô đột nhiên dừng, có chút không thoải mái mà ngồi xổm xuống.

"Cô không sao chứ?" Trình Hào hỏi. Bình thường khi anh đi ra ngoài, nếu như gặp phải người chung quanh cần giúp đỡ, đều sẽ giúp một chút, ví dụ như giúp người già khuân đồ....

Tuy rằng không nhất định có thể được cảm ơn, nhưng đối với anh mà nói, chỉ là dễ như ăn cháo mà thôi.

"Không liên quan gì đến cậu!" Cô gái này trừng Trình Hào một cái.

Cô ôm bụng ngồi xổm một lát, cảm thấy không sao, đứng lên tiếp tục đi về phía trước.

Thấy cô như vậy, Trình Hào cũng không hỏi nhiều, tiếp tục cùng Danny nói chuyện, kết quả anh đi một lát, phát hiện cô gái đi phía trước, lại tiếp tục thống khổ ngồi xổm xuống.

"Cô làm sao vậy?" Trình Hào hỏi một câu, bụng cô gái này quá lớn, người lại phi thường gầy, thoạt nhìn như sắp sinh...

Nếu như đây là một người bình thường trưởng thành, Trình Hào chắc chắn sẽ không để ý, nhưng cô là phụ nữ có thai, còn là phụ nữ vị thành niên có thai...

"Tôi đau bụng." Cô gái này nói, lúc cô nhìn Trình Hào, ánh mắt vẫn có chút bất thiện, nhưng mặt đầy thống khổ, nhìn thực sự có chút đáng thương.

"Có phải là muốn sinh không?" Trình Hào hỏi.

Cô bé kia ngẩn người, nhanh chóng nói: "Không phải, không phải là tôi muốn sinh, hiện tại tôi không đau nữa!"

Cô nói xong, liền đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.

Xem ra cũng không có chuyện gì, Trình Hào nghĩ có thể là bụng cô đột nhiên đau một chút mà thôi, cũng không phải muốn sinh, cũng liền yên lòng, ngược lại là lấy vở của Danny ra, sau đó ở phía trên vẽ phụ nữ mang thai, dạy Danny từ đơn về phương diện này.

Mỗi lần đi ra ngoài, anh đều sẽ dạy Danny mấy cái từ đơn khác nhau như vậy.

Kết quả, anh đang dạy, cô gái phía trước lại ngồi xổm xuống, biểu tình thống khổ như trước.

Rõ ràng có chút không đúng.

Phụ nữ có thai rất dễ gặp sự cố... Trình Hào đi tới nói: "Cô nên đi bệnh viện khám."

"Tôi không có tiền!" Cô gái này dừng lại, sau đó tức giận nhìn về phía Trình Hào: "Anh bảo tôi đi bệnh viện, anh cho tôi tiền đi!"

Trình Hào nghe vậy có chút bất đắc dĩ, anh không thể cho cô gái này tiền thuốc thang, lần trước anh bị thương ở trong bệnh viện đã phải bỏ ra nhiều tiền như vậy, bây giờ người ta sinh con, cũng không biết bao nhiêu tiền cho đủ.

Dù sao cũng không quen không biết, cô gái này có thể đi tìm người nhà của mình hoặc là bạn trai, dù sao cũng không nên để anh trả tiền.

"Tôi giúp cô liên hệ người nhà của cô nhé?" Trình Hào hỏi.

Cô bé này mặt lạnh còn muốn cùng Trình Hào nói gì đó, đột nhiên sắc mặt thay đổi: "Help! Tôi không biết vì sao, hình như tôi chảy máu!"

Chảy máu? Sẽ không phải thật sự muốn sinh chứ?

Mặc dù đã là tháng ba, mà trên phố lớn vẫn rất lạnh, nếu cô ấy sinh ở chỗ này...

Trình Hào thả Danny xuống, ôm lấy cô chạy về hướng nhà lão George, đồng thời cũng không quên bảo Danny đuổi theo.

Bên này cách chỗ lão George ở rất gần, Trình Hào ôm cô gái này đi đến cửa nhà lão George, nhưng không hề ôm người vào, chỉ là hô: "Arabella, Arabella, tôi cần sự giúp đỡ của bà."



Arabella rất nhanh liền lung lay thân thể tròn vo đi ra: "Trình, làm sao vậy? Sao cậu lại dẫn theo cô gái này về?"

"Hình như cô ấy sắp sinh." Trình Hào nói: "Arabella, bà có thể lái xe đưa cô ấy đi bệnh viện không?" Lão George cùng Arabella mỗi người có một chiếc xe, xe của Arabella là một chiếc Toyota, dùng rất nhiều năm.

"Đương nhiên có thể." Arabella nói, mà chờ bà đến gần, đột nhiên kinh hô: "Thượng Đế! Monica! Tại sao lại là con?"

"Arabella bà biết cô ấy à?" Trình Hào hỏi, cô gái này hay tản bộ ở gần đây... Cô ấy ở gần đây? Cho nên Arabella biết cô ấy?

"Monica, sao con lại mang thai..." Arabella quay vào trong nhà quát to lên: "George! George anh mau ra đây!"

"Chuyện gì xảy ra?" Lão George từ trong nhà đi ra, bất mãn hỏi.

"Monica! Monica đến!" Arabella hô.

Lão George biến sắc, chạy, chờ chạy đến chỗ Trình Hào, mặt hắn đều đen: "Monica, sao con lại mang thai? Đến cùng là chuyện gì xảy ra?!"

Lão George thoạt nhìn phi thường phẫn nộ, nhưng lúc này rõ ràng không phải là thời điểm cho hắn phẫn nộ, Trình Hào nói: "Lão George, cô ấy mang thai, phải đi bệnh viện!"

Sắc mặt lão George càng khó coi hơn: "Tôi đi lái xe!"

Dáng vẻ của lão George cùng Arabella như thế, Trình Hào có thể xác định bọn họ biết cô gái này, nhưng hai người này bình thường không đời nào giao du với người khác, hơn nữa... Lão George thoạt nhìn đặc biệt phẫn nộ...

Trình Hào đột nhiên nghĩ đến một chuyện, trước đây Arabella đã đề cập tới, lão George từng có một người vợ da trắng, vợ của hắn còn sinh một đứa con gái.

Cô gái này, đừng nói là con gái lão George chứ?

Trình Hào nhìn về phía người con gái kia.

Lúc này đại khái là hết đau rồi, cô quay về hướng ga ra gào lên: "Tôi mang thai có liên quan gì tới ông?Xưa nay ông cũng không quản tôi!"

Cô mới vừa gào xong, thì lại đau, trong lúc nhất thời nước mắt tràn ra.

Trình Hào: "..." Anh không biết vì sao cô gái này bị một trận đau một trận không đau, nhưng đại khái là có thể xác định, cô là con gái lão George.

Nhìn kỹ lại, cô ấy còn rất giống lão George.

Tác giả có lời muốn nói:

Một trận đau một trận không đau = đau đớn tiền sản

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK