• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Hào dàn xếp xong xuôi cho Monica rồi xuống lầu, liền thấy tất cả bọn lão George đều ở dưới lầu chờ.

Lão George có hơi biệt nữu: "Con bé... Thế nào rồi?"

"Đã nghỉ ngơi, cô ấy ăn chưa?" Trình Hào hỏi.

"Sáng sớm ăn một chút cơm dinh dưỡng của bệnh viện, chỉ một phần cũng không ăn xong." Chân mày lão George cau lại: "Nó quá kiêng ăn rồi!"

Trình Hào: "..." Lão George cũng kiêng ăn, cũng ăn được ít, không thể bởi vì anh cùng Claude ăn được nhiều, liền cảm thấy một cô gái nhỏ như người ta cũng ăn nhiều chứ?

Hơn nữa cơm dinh dưỡng trong bệnh viện, mùi vị thật sự không ra sao.

"George, cho ông ăn cơm dinh dưỡng ông có ăn được hết không?" Trình Hào hỏi.

Lão George: "..." Hắn mới không cần ăn cái thứ cháo kia!

"Còn có, George, cho dù trong lòng ông tức giận, cũng không cần nổi nóng trước mặt cô ấy, cô ấy mới vừa sinh con, cần được người khác quan tâm cùng bảo vệ." Trình Hào lại nói, tuy rằng anh không biết gì về việc phụ nữ sinh con, nhưng biết có rất nhiều người bị stress sau khi sinh.

Monica vẫn còn nhỏ như thế đã có con, sợ là còn chuẩn bị tốt để làm mẹ, thời điểm như thế này lại có thêm người đi cãi nhau cùng cô, bị chọc tức thì làm sao bây giờ?

"Tôi có nổi nóng với con bé đâu, tôi chỉ là muốn để con bé nói chuyện cẩn thận!" Lão George cả giận nói, âm thanh đặc biệt vang dội.

Trình Hào: "..." Lúc trước trông dáng vẻ lão George khi nhìn thấy Monica, liền biết hắn rất quan tâm đến con gái của mình, nhưng rất hiển nhiên là, hắn không biết phải ở chung với con gái ra sao.

May là, Arabella là hiểu rõ: "George, chính ông không thể nói chuyện cẩn thận, còn hi vọng Monica nói chuyện cẩn thận sao?"

Lão George không nói gì.

Arabella nhìn về phía Trình Hào: "Trình Hào, cậu chuẩn bị phòng cho Monica à? Cậu thật là chu đáo ngoài sức tưởng tượng của tôi, ngày hôm qua tôi bận đến hôn mê, quên mất cả chuyện này."

Kỳ thực bà cũng đã nghĩ đến, nhưng vốn là dự định để Monica ở phòng của bà trước tiên.

"Tôi chính là tiện tay chuẩn bị một chút." Trình Hào nói: "Arabella, bà lên ở cùng Monica đi, giúp cô ấy chăm sóc con, tôi và Bob sẽ chuẩn bị cơm trưa."

"Được." Arabella gật đầu, đi lên chỗ Monica.

Trình Hào nhìn về phía lão George: "George, ông nên đi mời một người biết chăm sóc trẻ con về đi." Bọn họ không có ai biết chăm sóc trẻ con, đây là không được.

Đương nhiên, quan trọng nhất là lão George không thiếu tiền.

Lão George hừ hừ hai tiếng, lại hỏi: "Một người đủ không? Đêm qua đứa bé chỉ biết khóc, tôi và Arabella đều luống cuống tay chân."

"Chỉ là chăm hộ mà thôi, một người được rồi, quan trọng nhất chính là phải tìm người tin cậy." Trình Hào nói: "Trước đây tôi nghe nói qua một chuyện... Có bảo mẫu được mời đến chăm sóc đứa trẻ mà lại lén lút làm bị thương đứa trẻ sau lưng."

Lão George bị sợ hết hồn: "Còn có chuyện như vậy à?"

"Đương nhiên!" Trình Hào nói.

Lão George suy nghĩ một chút nói: "Tôi tìm người giúp tôi giới thiệu một bảo mẫu tốt một chút, nhất định phải có báo cáo kiểm tra sức khoẻ!"

Lão George vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

Trình Hào cùng Bob chuẩn bị cơm trưa.

Cơm tây vẫn tương đối đơn giản, xé mấy bịch Bacon thả vào trong nồi chiên, một lát sau sẽ có dầu chảy ra, sau đó có thể dùng dầu này làm trứng ốp la.

Ngoài ra, Trình Hào còn nấu một con gà.

Không phải người mới sinh con cần phải uống chút canh gà sao?

Hầm gà tốn thời gian hơn so với Trình Hào tưởng tượng, gà cìn chưa hầm xong, đã đến giờ cơm trưa.

Cho nên buổi trưa, bọn họ ăn bánh mì kẹp bacon còn có salad hoa quả, cùng với bông cải xanh luộc.

Làm cơm xong, Trình Hào bưng cơm nước của Monica lên.

"Sao cậu lại đem thức ăn lên?" Arabella rất giật mình.

"Monica cần nghỉ ngơi, có thể ăn ở trên giường." Trình Hào nói.

Arabella có chút sững sờ, Monica cũng có chút ngốc: "Sinh con nghiêm trọng đến thế sao?"

"Sinh con chẳng lẽ không cần phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày sao?" Trình Hào hỏi.

Song phương hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Arabella cùng Monica đều tiếp nhận ý kiến của Trình Hào: "Vậy thì nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi." Trước đây hai người bọn họ chưa từng mang thai, căn bản là không biết kiến thức về phương diện này, Trình Hào nói chắc chắn như vậy, vậy thì nghe anh tốt hơn.

Anh có hai đứa em trai, hẳn cũng từng nhìn thấy mẹ mình làm sao sinh con, làm sao nuôi con.

Trong nhà có thêm một phụ nữ có thai, nhưng ảnh hưởng không lớn với Trình Hào.

Anh cũng chỉ đề cử một cách nấu gạo khác—— cháo, cho những người khác trong nhà ăn.

Canh gà hầm xong xuôi, Arabella cảm thấy phải uống loại nước luộc gà này rất kỳ quái, không muốn uống, Trình Hào liền dứt khoát làm lung tung nồi canh gà, lại thả vào bên trong chút thịt gà, nấm, cải xanh... Cuối cùng nấu cháo ăn rất ngon.

Ít nhất thì Monica rất thích.

Tối hôm đó, lão George dẫn theo hai người về.

Một là phụ nữ người da trắng, là một y tá chăm sóc trẻ em, chuyên môn giúp Monica chăm sóc đứa bé, một người khác thì lại là một người phụ nữ da đen, cô ấy là chị của Nick, lão George mời cô về giúp làm việc nhà.

Người trước là có giấy phép, còn có bằng đại học, tiền lương mỗi tuần còn cao hơn so với Bob, phải 150 đôla Mỹ, người sau thì đặc biệt rẻ, bao ăn bao ở, mỗi tuần chỉ cần ba mươi đôla Mỹ.

Trong nhà có thêm rất nhiều người, các phòng đang có cũng không đủ ở, Arabella liền dọn dẹp một phòng sách cho hai người này ở.

Cái người y tá trẻ em kia rất có kinh nghiệm, đối với việc chăm sóc sản phụ, cô cũng cung cấp rất nhiều ý kiến, cô kiến nghị Monica nằm trên giường nghỉ ngơi một tuần, một tuần sau, hãy xuống giường đi lại.

Mà có cô, những người khác rốt cuộc không cần lo lắng đến vấn đề chăm sóc Monica cùng đứa bé.

Ngoại trừ trong phòng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tiếng đứa bé khóc ra, một tuần sinh hoạt kế tiếp, đối với Trình Hào mà nói thì không khác gì lúc trước.

À, vẫn có chút khác biệt.

Mỗi lần lão George phát hỏa với Claude, lúc nổi trận lôi đình, Arabella đều sẽ nhảy ra: "George, ngậm miệng! Anh sẽ đánh thức đứa bé!"

Bởi vậy, lão George cũng chỉ có thể ngậm miệng không nói. Trong miệng hắn không nói cái gì, nhưng trong lòng rất để ý đến Monica, là phi thường để bụng, thậm chí mỗi ngày đều sẽ đích thân đi mua thức ăn.

Một tuần lễ sau, Monica rốt cuộc mang theo con xuống lầu.

Lúc xuống lầu cô trưng một kiểu mặt, ra vẻ không để người chung quanh ở trong mắt, mà xuống lầu một, cô liền thốt lên một tiếng, rốt cuộc không duy trì được vẻ mặt của mình.

Trình Hào cùng Claude đang luyện tập đánh nhau.

Lần này Trình Hào cũng không phải đơn thuần bị đánh, ngược lại là sẽ phản kích, hai người đánh cũng đặc biệt lợi hại.

Nhưng Claude kinh nghiệm không đủ, lại do Trình Hào dạy dỗ, cho nên Trình Hào luôn có thể né tránh sự công kích của cậu ta, cũng sẽ không đánh vào vị trí dễ bị thương của Claude, cho nên hai người cũng sẽ không thụ thương quá nghiêm trọng.

Mà dù vậy, bọn họ cũng đã vô cùng lợi hại.

Thậm chí Claude không cẩn thận đã trúng một quyền trên mặt, khóe miệng bị rách.

"Claude, cậu phải chú ý phòng thủ! Phải học cách bảo vệ mặt mình." Trình Hào nói, lúc nói chuyện sơ ý một chút, liền bị Claude đánh ngã xuống đất.

Cũng chính là lúc này, Trình Hào nhìn thấy Monica.

"Hey!" Trình Hào chào hỏi Monica một chút, chuẩn bị tiến hành hạng mục huấn luyện tiếp theo: "Nào, Claude, nhảy dây mười phút!"

Claude có chút không muốn.

Trình Hào nói: "Tôi sẽ nhảy nửa tiếng! Cậu nhất định phải nhảy mười phút!"

"Được rồi..." Claude đồng ý.

Monica nghe Trình Hào nói, không nói nên lời: "Nhảy dây nửa tiếng? Anh đang nói đùa sao? Có thể nhảy năm phút đã rất lợi hại rồi?"

Trước đây cô nhảy dây, một phút cũng đã thở hồng hộc!

Monica cảm thấy người này hoàn toàn là đang nói bậy!

Nhưng mà...

Trình Hào cùng Claude đã bắt đầu nhảy, đồng thời vẫn luôn không ngừng.

Một phút, hai phút, ba phút... Sau mười phút, Claude dừng, lập tức ngồi ngã xuống đất.

Sức mạnh của cậu ta rất lớn, lực bộc phát rất mạnh, mà sự chịu đựng cũng vậy, càng quan trọng hơn là, cậu ta tương đối nặng, nhảy dây đối với cậu ta mà nói cũng là tương đối mệt.

Huống chi trước khi nhảy dây, cậu ta còn mới vừa cùng Trình Hào đánh quyền!

Claude ngã sấp xuống đất, cả người giống như là mới chui ra khỏi nước vậy.

Monica đã bị sợ ngây người.

Càng làm cho cô hơn khiếp sợ chính là, Trình Hào còn đang nhảy.

Tuy rằng cuối cùng dây thừng ngáng chân Trình Hào, làm cho anh không thể không dừng lại, nhưng có thể khẳng định, Trình Hào kiên trì nhảy nửa tiếng.

Sau đó Trình Hào liền ngã xuống theo.

Monica không nhịn được hỏi: "Các người... Đang làm gì?"

"Chúng tôi là võ sĩ quyền anh, đang huấn luyện." Trình Hào vừa thở dốc vừa nói.

"Huấn luyện khổ cực như vậy à?" Monica hỏi.

"Chút huấn luyện ấy không tính cái gì." Trình Hào nói: "Hơn nữa chỉ có huấn luyện nhiều, thì lúc cùng người khác đánh, mới có thể thắng, mà không phải bị người khác đánh gãy xương sườn."

"Đánh gãy xương sườn?" Monica kinh hô một tiếng.

Trình Hào nói: "Tháng trước tôi bị người ta đánh gãy xương sườn."

Monica: "..."

Monica thừa nhận, trước đây cô rất đố kị Trình Hào.

Trong ký ức khi còn bé củ cô, khi đó cha của cô thường không ở nhà, đối xử với cô cũng không được khá lắm, chờ cha mẹ ly hôn, cô càng không thấy cha mình.

Cô rất bất mãn với cha mình, sau khi đến, phát hiện Trình Hào tuổi không chênh lệch nhiều với mình còn có Danny nhỏ hơn mình ở chỗ cha mình, càng tức giận.

Cha của cô tình nguyện đi nuôi hai người không liên quan, cũng không muốn chăm sóc cô?

Đúng, nàng xác định Trình Hào cùng Danny là không phải người mình nghĩ, dù sao bọn họ đều không có huyết thống người da đen.

Nhưng bây giờ... Monica đột nhiên cảm thấy những suy nghĩ của mình trước đây có chút không đúng.

Cô không nên đố kị Trình Hào, so với cô, Trình Hào thật sự khổ cực hơn nhiều!

Cha cô đối xử với Trình Hào, kỳ thực cũng không tốt.

Huấn luyện như thế, đổi thành cô thì tuyệt đối không làm được.

"Thân thể cô có khỏe không?" Trình Hào hỏi. Anh cố ý nói như vậy, anh phát hiện Monica đố kị với mình, liền nghĩ biện pháp để Monica thay đổi suy nghĩ.

"Hoàn hảo..." Monica cúi đầu: "Cám ơn anh, nếu như không phải anh..." Lúc trước khi cô sinh con, nếu như không phải Trình Hào giúp cô, có thể cô sẽ vì không muốn cúi đầu trước cha mình mà xảy ra chuyện.

Vậy thì quá tệ!

"Không cần cám ơn." Trình Hào nói, anh bò dậy, cầm bánh mì bắt đầu gặm.

Monica sửng sốt: "Anh không ăn cơm trưa sao?" Rõ ràng trước đây không lâu mới vừa ăn cơm trưa mà!

"Ăn rồi, giờ đói bụng." Trình Hào nói.

Monica: "..." Cô xem như là biết tại sao cha của cô luôn cảm thấy cô ăn ít...

Monica ở lại trong nhà lão George, vừa bắt đầu vì để tránh cãi nhau cùng cô, lão George không tiếp xúc với cô, mà chờ sức khỏe Monica tốt một chút, bắt đầu xuống lầu, lão George lại có không thời gian tiếp xúc cùng cô.

Giải thi đấu quyền anh thanh thiếu niên toàn nước Mỹ sắp bắt đầu.

Cuộc so tài này, yêu cầu số tuổi dự thi là mười hai tuổi đến mười tám tuổi, tuy rằng tiền thưởng rất ít, nhưng người tham gia nhiều vô cùng, bởi vì nó sẽ có truyền hình trực tiếp, đồng thời, chỉ cần có thu hoạch trong cuộc tranh tài này, tương lai tất nhiên sẽ sáng lạn.

Đa số quán quân quyền anh, đều bắt đầu luyện quyền từ thuở thiếu thời, con đường xuất phát của bọn họ, thường thường chính là cuộc tranh tài này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK