"Không đau đớn không thành công." Trình Hào cười nói: "Bây giờ tôi luyện nhiều một chút, sau này đi tranh tài, mới có thể ít bị thương."
Lâm Vũ Tầm nói: "Tôi đi lấy chút nước nóng, cho anh đắp một chút."
"Không cần, lát nữa là tốt rồi." Trình Hào nói: "Ngày hôm nay tôi không có làm huấn luyện thân thể ở chỗ lão George, lát nữa phải luyện thêm."
Đối với võ sĩ quyền anh mà nói, khó khăn cần vượt qua có rất nhiều, khó khăn lớn nhất, chính là huấn luyện.
Huấn luyện thật sự rất mệt, rất nhiều người đều sẽ muốn từ bỏ trong quá trình huấn luyện, ngay cả Trình Hào, đời trước anh cũng vô số lần muốn từ bỏ.
Anh tiếp tục kiên trì, chủ yếu là bởi vì khi đó anh là cô nhi, anh sợ mình không kiên trì huấn luyện, thì sẽ không có cách nào tiếp tục ở trong đội quyền anh.
Lúc đó anh mới chỉ mười bốn, mười lăm tuổi, xem đội quyền anh là nhà, cắn răng kiên trì.
Cho tới bây giờ, huấn luyện đối với anh mà nói, đã thành quen, thành chuyện thường như cơm bữa.
Trình Hào kiên trì huấn luyện, Lâm Vũ Tầm liền ở bên cạnh anh đọc sách.
Cậu đọc sách được một lúc,kiềm chế không nổi nhìn Trình Hào, để ý tình hình của Trình Hào, sau khi cậu để ý xong, sẽ càng dụng tâm đọc sách.
Trình Hào cố gắng như vậy, cậu có lý do gì không để tâm?
Cậu ngồi đọc sách như vậy, thoải mái hơn nhiều so với Trình Hào tiến hành huấn luyện gian khổ.
Lâm Vũ Tầm đang nghĩ như thế, Trình Hào nói với cậu: "Vũ Tầm, cậu giúp tôi một việc."
"Giúp cái gì?" Lâm Vũ Tầm hỏi.
"Cậu ngồi lên lưng tôi đi!" Trình Hào nói.
Lâm Vũ Tầm mở to hai mắt, đột nhiên đứng lên, sách trên tay không cẩn thận bị cậu hất xuống đất.
"Làm sao vậy?" Trình Hào hỏi.
"Không có chuyện gì." Lâm Vũ Tầm nói: "Tôi giúp anh."
Cậu ngồi lên trên lưng Trình Hào.
Lâm Vũ Tầm chẳng nặng hơn Danny được bao nhiêu.
Danny là con lai, khung xương khá lớn, tuy rằng có chút dinh dưỡng không đầy đủ, nhưng chiều cao cũng vượt quá 1 mét ba, Lâm Vũ Tầm mười sáu tuổi, mà vóc dáng không phát triển, khung xương cũng không lớn, cho nên cũng chỉ nặng hơn Danny hai mươi mấy cân.
Trình Hào để cậu ngồi ở trên lưng của mình, bắt đầu chống đẩy.
Ngồi ở trên lưng Trình Hào, Lâm Vũ Tầm không dám động đậy, tim đập đặc biệt nhanh, một bên đau lòng Trình Hào phải tiến hành huấn luyện như thế, một bên lại không muốn Trình Hào dừng lại.
Kết quả làm một lúc, Trình Hào đột nhiên gục xuống.
"Anh không sao chứ?" Lâm Vũ Tầm vội vã leo xuống, lo lắng nhìn Trình Hào.
"Không có chuyện gì, chỉ là mệt mỏi." Trình Hào giang chân giang tay nằm trên đất: "Tôi muốn nghỉ ngơi một chút." Kỳ thực anh muốn Lâm Vũ Tầm ngồi trên lưng mình, cũng là để Lâm Vũ Tầm nghỉ ngơi một chút.
Lâm Vũ Tầm học tập quá khắc khổ, không nghỉ ngơi sẽ bị cận thị.
Nằm rất thoải mái, Trình Hào không muốn đứng lên, nhưng đến cùng thì anh vẫn bò dậy, đi làm hạng mục huấn luyện tiếp theo.
Tối hôm đó bắt đầu mưa, nhiệt độ cũng giảm rất nhiều.
Bên này trời thường hay mưa, mà trời mưa cũng không ảnh hưởng đến việc Trình Hào ra ngoài.
Anh mặc quần áo mưa cùng giày cao su, chạy đến chỗ lão George.
Lão George nhìn thấy Trình Hào, rất khiếp sợ: "Tôi tưởng ngày hôm nay cậu không đến."
Ngày hôm qua Trình Hào luôn luôn luyện tránh né, bị đánh đến lợi hại, trên người có không ít vết bầm, lúc đó hắn nói với Trình Hào, để Trình Hào có thể nghỉ ngơi hai ngày.
"Huấn luyện không thể dừng lại!" Trình Hào nói: "Nhưng hôm nay tôi sẽ không chỉ bị đánh, có thể so chiêu một chút."
Liên tục nửa tháng, Trình Hào đều đi theo Will huấn luyện, phần lớn thời gian anh học né tránh, nhưng cũng sẽ so chiêu với Will.
Trình Hào sẽ không dùng toàn lực công kích Will, chỉ khi anh dùng bao cát hoặc là người giả để luyện công kích, mới có thể dùng hết toàn lực.
Trình Hào muốn đi theo Will huấn luyện, sẽ không thể nhìn chằm chằm Claude cả ngày, vì vậy Claude thường là một người ra ngoài chơi, mỗi lần trở về, đều bẩn thỉu.
Nhưng cậu ta chơi rất vui, thậm chí còn kể với Trình Hào là bọn họ chơi cái gì, ví dụ như đi đuổi chim bồ câu, đi đến nhà hoang chơi, không chỉ có như vậy, dựa theo sự miêu tả của cậu ta, cùng chơi đùa với cậu ta, đều là trẻ con bảy, tám tuổi tới mười tuổi ở gần đó.
Trình Hào biết Claude không phải người tùy tiện bắt nạt người khác, một đám trẻ con cũng không đến nỗi bắt nạt cậu ta, nên cũng mặc kệ cậu ta —— trẻ con, nên có bạn bè.
Ngày hôm nay, Claude lại đi ra ngoài, trước khi đi, cậu ta còn chủ động tìm tới Arabella: "Arabella, tiền tiêu vặt."
Trên tay lão George cùng Arabella có không ít tiền, bọn họ dùng tiền cũng hào phóng, Claude muốn, Arabella liền cho cậu ta một đôla Mỹ như cũ, chờ cậu ta vui vẻ chạy đi, Arabella còn cho Trình Hào một đôla Mỹ: "Đây là tiền tiêu vặt của cậu."
"Tôi không cần." Trình Hào cười nói, anh ăn ở chỗ lão George, lão George còn mời người hợp tác huấn luyện, đã rất chiếm tiện nghi, dù sao cũng không thể lấy thêm tiền. .
||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||
"Cậu thật sự không giống một đứa nhỏ." Arabella nói.
Lão George gật đầu tán đồng.
Trước đây hắn gặp được rất nhiều tay đấm, trong đó có không ít các tay đấm, đều sẽ nghĩ biện pháp lười biếng trong khi huấn luyện, cũng chỉ có Trình Hào, chưa bao giờ lười biếng.
Trừ việc anh nhất định phải về nhà vào buổi tối mỗi ngày, không có bất kỳ khuyết điểm gì, tự giác đến nỗi không giống người trẻ tuổi.
Claude ra ngoài chơi, đến lúc ăn cơm đều sẽ trở về, mà ngày hôm nay cậu ta vẫn luôn không trở về.
Trình Hào nhất thời có chút bất an.
Tâm trí Claude có vấn đề, cậu ta có bị bắt nạt ở bên ngoài hay không?
Trình Hào lo lắng, lão George cùng Arabella cũng lo lắng. Kết quả vừa lúc đó, một xe cảnh sát gào thét mà đến, dừng ở cửa nhà lão George, còn có người hô: "Lão George! Lão George có nhà không?"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lão George hỏi, Trình Hào cũng đi theo ra ngoài, sau đó bọn họ liền thấy Seth.
Lúc Seth đánh quyền ở quán bar thoạt nhìn rất cuồng dã, lúc này mặc đồng phục lên, cả người nhìn lại hào hoa phong nhã, hắn thấy lão George, nói: "Lão George, Claude ở cục cảnh sát."
Claude bị bắt lại, bởi vì cậu ta đánh một đám trẻ con.
Trình Hào cùng lão George còn có Arabella đồng thời đi tới cục cảnh sát, ở trên đường, từ chỗ Seth hiểu một ít chuyện.
Sự tình rất đơn giản, chính là Claude đang chơi đùa đột nhiên đánh một đám trẻ con, còn làm bể đầu hai đứa bé, phụ huynh bọn nhỏ báo cảnh sát, hiện tại Claude đang bị bắt lại.
"Cậu ta thật lợi hại, chúng tôi căn bản không chế trụ được cậu ta, sau phải xài súng, mới bắt được." Seth nói.
Trình Hào nghe vậy cả kinh: "Nổ súng?"
"Cậu yên tâm, không hề bắn trúng cậu ta, chỉ là hù dọa một chút." Seth nói, "Nổ súng xong, cậu ta sợ hãi, chỉ biết run cầm cập không ngừng."
Trong lúc nhất thời tâm tình Trình Hào phức tạp: "Claude hẳn là bị những đứa trẻ kia khi dễ, mới đánh người."
Tính tình Claude rất tốt, sẽ không động thủ với người ta —— nếu thật sự phải động thủ, dùng thực lực của cậu ta, cho dù là người trưởng thành cũng có thể đánh ngã một đám lớn.
Hơn nữa, từ lời nói của cậu ta thì có thể thấy rất yêu thích những người bạn kia.
"Vậy cũng phải có người tin." Seth nói.
Đúng là phải có người tin mới được.
Trình Hào đến cục cảnh sát, mới phát hiện bị Claude đánh, là một đám trẻ con, những đứa bé này lớn nhất cũng chỉ chừng mười tuổi, lúc này khóc thành một mảnh.
"Hai đứa bé nghiêm trọng nhất đã bị đưa đi bệnh viện." Seth nói, hắn mới vừa nói xong, thì có phụ huynh bọn trẻ kéo đến.
"Là con trai mày làm bể đầu con trai tao?"
"Chết tiệt, nó phải bị bắn chết!"
"Một người trưởng thành, lại động thủ với trẻ con!"
...
Những người này đã đến nhìn Claude, biết Claude là người da đen, đại khái cũng vì như vậy, bọn họ không ai tìm Trình Hào gây phiền phức, toàn bộ hướng về phía lão George.
Trình Hào chắn trước mặt lão George: "Tất cả mọi người dừng một chút, chuyện gì xảy ra, trước phải biết rõ!"
"Cần biết rõ cái gì? Nó đánh trẻ con!"
"Đứa bé còn trong bệnh viện!"
"Nó chính là đồ ác ôn!"
...
Những người này mắng Claude, đồng thời ánh mắt đảo quanh trên người lão George.
Trình Hào thì thôi, lúc này mặc quần áo cũ để huấn luyện, bởi vì lúc huấn luyện còn vừa đánh vừa lăn, cả người bẩn thỉu, vừa nhìn là biết quỷ nghèo, mà lão George không giống vậy.
Lão George ăn mặc rất đẹp, trên tay hắn còn đeo đồng hồ đeo tay vừa nhìn liền biết đắt.
Trình Hào cảm thấy lúc những phụ huynh này hướng về phía lão George, quả thực hận không thể lột đồng hồ đeo tay cao cấp trên tay lão George xuống.
May là cảnh sát ngăn cản bọn họ.
"Ngài cảnh sát, chúng tôi muốn gặp Claude một chút!" Trình Hào nói.
Những cảnh sát kia đồng ý.
Claude bị giam trong căn phòng nhỏ không có cửa sổ, Trình Hào đi vào, liền thấy Claude rúc lại ở trong góc khóc, cậu ta ngồi xổm ở nơi đó, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.
"Claude." Trình Hào kêu một tiếng.
"Trình!" Claude ngẩng đầu lên, đột nhiên gào khóc lên: "Trình, mắt kính, mắt kính hỏng rồi."