• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[1] Dealer (hay croupier): người chia bài được chỉ định tại bàn đánh bạc để hỗ trợ tiến hành trò chơi.

 

Có Đàm Hựu Minh, chuyện ra biển nhanh chóng được lên lịch.

 

Với tính cách giao thiệp rộng, gọi bạn rủ bè của hắn, hắn đã mời không ít người, đều là những người sau này có thể dùng đến.

 

Đàm Hựu Minh đã cảm thấy cách làm ăn của Triệu Thanh Các không ổn từ lâu, nếu hắn là Triệu Thanh Các thì sẽ không làm vậy. Hải Thị vốn là nơi xem trọng quan hệ, bè cánh, làm gì cũng phải kéo đàn kéo đám.

 

Khi Trác Trí Hiên báo cho Trần Vãn, cậu còn đặc biệt hỏi lần này ai tổ chức.

 

"..."

 

Trác Trí Hiên nhìn cậu bằn ánh mắt đen láy, không nói một lời.

 

Những buổi tụ tập bình thường, Trần Vãn luôn tuân thủ một nguyên tắc gần như nghiêm ngặt: tiệc của Đàm Hựu Minh hay Thẩm Tông Niên, cậu có thể đi, nhưng nếu là của Triệu Thanh Các thì cậu sẽ không tham dự.

 

Trong mắt cậu, Đàm Hựu Minh có thể xem như một nửa bạn bè, được gặp Triệu Thanh Các tại tiệc của bạn bè là may mắn. Nhưng Triệu Thanh Các không phải bạn, nếu đối phương không đích thân mời, cậu sẽ không dày mặt lợi dụng quan hệ với Đàm Hựu Minh và Trác Trí Hiên mà đi.

 

Trác Trí Hiên nói dối không chớp mắt: "Là Đàm Hựu Minh muốn ra biển chơi, mượn thuyền của Triệu Thanh Các, mấy người khác cũng do cậu ta rủ."

 

Lúc này Trần Vãn mới đồng ý.

 

Đã một thời gian Triệu Thanh Các không xuất hiện, lần này Đàm Hựu Minh lại gọi không ít người, lúc Trác Trí Hiên gặp hắn trong phòng vệ sinh, hắn đã ngầm nhắc nhở Đàm Hựu Minh trước: "Cậu cũng biết chuyện cảnh sát rồi đấy, dạo này cậu ấy không phải không muốn tới, mà thực sự không thể phân thân. Lần này có nhiều gương mặt mới, bọn họ đều chưa quen A Vãn."

 

Ẩn ý trong lời nói là hy vọng Đàm Hựu Minh có thể giúp kết nối, nếu không cũng đừng để người ta coi thường, ức hiếp cậu.

 

Những người này Trác Trí Hiên rất rõ, toàn là hạng giàu sang quyền quý, không bàn chuyện tốt xấu, nhưng chắc chắn không dễ đối phó.

 

Mà hắn lại không giống Đàm Hựu Minh, tuy đều là công tử ăn chơi, nhưng hắn thực sự chỉ là một thứ bỏ đi vô dụng, nếu không, Trần Vãn cũng không phải chịu khổ như vậy. Nhưng Đàm Hựu Minh thì khác, hắn là người thực sự nắm thực quyền, chỉ là bề ngoài có vẻ bất cần, nhưng thân phận con trưởng nhà họ Đàm cùng với mối quan hệ thân thiết với hai nhà Triệu, Thẩm ở đó, ở Hải Thị, ai dám động vào hắn?

 

Đàm Hựu Minh tính ngang tàng, với người mình thích thì dễ nói chuyện, nhưng với kẻ không ưa thì có thể chơi chết luôn. Hồi nhỏ Trác Trí Hiên chơi rất thân với hắn, bây giờ cũng ổn, nhưng sinh ra trong những gia đình như vậy, lớn lên hiểu chuyện, biết lợi ích, nhiều thứ sẽ không còn thuần túy như trước, hắn vẫn thấy mình hợp với Trần Vãn hơn.

 

Tri kỷ, một người thôi đã là khó có được.

 

Đàm Hựu Minh nghe xong liền nói đương nhiên, Trần Vãn cũng là bạn của hắn.

 

Trác Trí Hiên nghe vậy cuối cùng cũng yên tâm, sắc mặt giãn ra, lập tức nịnh nọt không chút đứng đắn: "Dạo này A Vãn thực sự bận đến mức quên ăn quên ngủ, nhưng tôi vừa bảo là cậu tổ chức tiệc ra biển, cậu ấy lập tức đồng ý ngay, còn hỏi có cần giúp gì không."

 

Đàm Hựu Minh nghe xong bỗng thấy ấm lòng, cảm thấy Trần Vãn là người rất chu đáo. Đám người kia ai cũng miệng lưỡi nhanh nhẹn đồng ý đi chơi, nhưng chẳng ai mở miệng hỏi cần giúp gì không, kể cả Thẩm Tông Niên cũng bận đến không đoái hoài gì tới hắn.

 

Hai người nói chuyện khá vui vẻ, bỗng nhiên có một giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt vang lên sau lưng: "Xin lỗi, cho tôi qua."

 

Trác Trí Hiên quay đầu lại: "..."

 

Hắn chắc chắn lúc nãy trong phòng không có ai, nếu không đã chẳng thoải mái nói những lời đó với Đàm Hựu Minh, ai ngờ nói chuyện quá nhập tâm, có người vào cũng không phát hiện.

 

Cũng may không phải người ngoài.

 

Triệu Thanh Các bóp lấy chai xà phòng, rửa tay rồi dùng khăn giấy lau khô, ngẩng đầu nhìn Trác Trí Hiên qua gương.

 

Trác Trí Hiên bỗng thấy sau gáy hơi lạnh.

 

Đàm Hựu Minh không để ý, hỏi Triệu Thanh Các: "Niên Tử đâu?" Toàn Hải Thị chỉ có hắn mới dám gọi cậu Thẩm như vậy.

 

Triệu Thanh Các vẫn nhìn Trác Trí Hiên, ánh mắt bình thản, gạt tay Đàm Hựu Minh ra: "Tôi cũng không biết."

 

.

 

Hành trình kéo dài hai ngày một đêm, thuyền trưởng đã chọn một tuyến hải trình có phong cảnh tuyệt đẹp.

 

Xuất phát từ cảng Bạch Bối Sa, đi qua vùng biển san hô. Đang vào độ giữa hè, nước biển xanh thẳm, trời chiều đỏ rực đổ bóng xuống mặt nước, đến vùng nước sâu còn có cá heo hồng bơi lướt theo mạn thuyền.

 

Trác Trí Hiên nghĩ nhiều rồi, Trần Vãn hoàn toàn không cần Đàm Hựu Minh ra mặt giúp đỡ.

 

Dường như đây là khả năng thiên bẩm của cậu, mọi người quen biết nhau chưa được bao lâu đã vô thức hỏi cậu còn loại rượu nào trong hầm, hồ bơi ngoài trời bao giờ mở... Chẳng mấy chốc mà mọi thứ xoay quanh cậu, cứ như con thuyền này là của cậu vậy.

 

Giới này không thiếu người khéo ăn khéo nói. Quá một chút sẽ thành nịnh hót, mà thiếu một chút, lại bị xem là không biết điều.

 

Trần Vãn luôn giữ được sự cân bằng, không kiêu ngạo, không thấp hèn, người ta thấy cậu thân thiện, nhưng không vì thế mà xem nhẹ cậu.

 

.

 

Ra đến vùng biển quốc tế, mọi người bắt đầu chơi bài.

 

Dù Hải Thị có ngành cờ bạc phát triển, nhưng vẫn phải nằm trong khuôn khổ pháp luật, tỷ lệ đặt cược cũng bị giới hạn, đối với đám công tử vung tiền không chớp mắt mà nói thì như vậy quá nhạt nhẽo.

 

Ở đây, luật do chính họ đặt ra, muốn chơi hết mình thế nào cũng được, nếu không chẳng việc gì phải ra tận đây.

 

Mấy ván đầu, Trần Vãn làm dealer.

 

Gần đây cậu bôn ba quá nhiều, sức khỏe giảm sút, có phần gầy đi. Hôm nay cậu ăn mặc đơn giản, áo sơ mi cotton màu trắng phối cùng quần tây đen. Gió biển thổi phồng áo, khiến đường eo trông càng mảnh, nhất là khi cúi người chia bài.

 

Lúc đợi rút bài, có người nhắc đến vụ án Bạch Hạc Đường, một vụ án ồn ào suốt thời gian qua, có dính líu đến Triệu Thanh Các. Trần Vãn vờ như không nghe thấy gì, chỉ tập trung chia bài, mặc kệ đám đông bàn tán.

 

Nhưng chẳng bao lâu, nhờ Đàm Hựu Minh, mọi người mới biết cậu đã từng bị gọi lên thẩm vấn. Cậu chỉ cười nhạt, đáp lời mà không nhắc đến Triệu Thanh Các lấy một chữ, lời nói trôi chảy, kín kẽ khiến người ta phải thán phục.

 

Ván này, Triệu Thanh Các gọi cược, lên làm nhà cái. Trần Vãn không nương tay, hoàn toàn công tư phân minh.

 

Ngồi bên trái Triệu Thanh Các là Tần Triệu Đình, con trai trùm cổ phiếu, người được mệnh danh "Thần chứng khoán Hải Thị". Hắn rất giỏi tính bài, đã âm thầm ra dấu gian lận không ít lần, dĩ nhiên, điều đó được coi là hợp lệ.

 

Ra biển chính là để vứt bỏ mọi luật lệ, muốn chơi thế nào thì chơi, vì chiến thắng mà không từ thủ đoạn.

 

Vị dealer họ Trần làm việc rất công bằng, âm thầm xóa sạch dấu vết gian lận của Tần Triệu Đình, điều này cũng được cho phép. Người chơi muốn chơi thế nào thì chơi, còn dealer muốn phán xét thế nào thì phán, quyền lực của họ lớn hơn nhiều so với những dealer công cụ trong sòng bạc.

 

Điều này lại càng làm tăng thêm sự thú vị và tính khó đoán của trò chơi, người chơi không chỉ đối đầu với đối thủ khác mà còn phải đối mặt với một dealer không biết là thần may mắn hay hung thần, cược càng lớn thì dealer càng quan trọng.

 

Có những dealer được yêu thích, được xem như Thần Tài, có những dealer bị căm ghét, bị xem là sao chổi.

 

Họ có thể xào bài, chia bài không theo lẽ thường, khiến người chơi không bao giờ biết được lá bài trong tay mình là thuốc độc hay thần dược.

 

Ở thiên đường cờ bạc Eo biển Boehly, có một câu ngạn ngữ: "Dealer là Chúa, dealer là người thống trị."

 

Kẻ được dealer ưu ái, dù không thống trị thiên hạ thì ít nhất cũng có được một nửa giang sơn. Dealer có thể khiến bạn thắng lớn, cũng có thể làm bạn thua sạch không còn xu dính túi.

 

Sau vài ván, mọi người đều chỉ định Trần Vãn làm dealer.

 

Cậu không lợi dụng quyền lực của mình để đùa giỡn người chơi mà cố gắng giữ thế trận cân bằng trên bàn cược chỉ vỏn vẹn ba tấc này.

 

Chính vì vậy, ai cũng có ảo giác rằng cậu đang thiên vị mình.

 

Ngay cả khi làm một việc tiêu khiển thuần túy như xào bài, chia bài, Trần Vãn cũng rất nghiêm túc. Bàn cược được đặt trên boong tàu ngoài trời, hoàng hôn đỏ rực phủ xuống mặt biển, rọi lên người cậu, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

 

Những lá bài lật qua lật lại giữa các ngón tay, thần thái cậu dịu dàng khiêm nhường, nhưng lại tựa như thần linh đang ban phát ân huệ, thao túng những thẻ bài thần thánh, chi phối thắng bại, tài phú và vận mệnh của các người chơi.

 

Triệu Thanh Các nhìn bộ bài trong tay mình.

 

Hai lá K bích, một lá J chuồn.

 

Thật thú vị.

 

Tần Triệu Đình ngồi bên cạnh anh không biết được chia bài gì, chỉ ngước lên nhìn dealer, bỗng bật cười khó hiểu.

 

Bầu không khí trên bàn trở nên vi diệu, biểu cảm của mỗi người đều có ẩn ý riêng.

 

Triệu Thanh Các tựa lưng vào ghế, nét mặt thản nhiên.

 

Lời tác giả:

 

Mỹ thần giáng lâm là đây.

 

Trần Vãn, một cao thủ EQ chốn thương trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK