• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tiếng trước, Trần Vãn xuất phát từ vành đai ngoài.

 

Hôm nay cậu đi công tác.

 

Vịnh Bảo Lê, bến cảng vàng tiềm năng có sản lượng thông quan lớn nhất trong mười năm tới, hiện vẫn chưa thành hình, đặc biệt từ vành đai ngoài đi tới, nơi này thưa thớt bóng người, chỉ có vài nhà máy nhỏ lẻ.

 

Vốn dĩ trên đường chỉ có mỗi xe của cậu, giao thông thông thoáng, nhưng khi đi qua đường vòng 375, phía trước xuất hiện vài chiếc xe đang rượt đuổi nhau.

 

Chính xác hơn là hai chiếc Jeep đang chặn đường một chiếc Maserati.

 

Maserati bị kẹp giữa hai bên, lắc lư dữ dội, cốp sau và đèn xe đã bị đâm hỏng, trông khá thê thảm.

 

Trần Vãn không rõ chuyện gì xảy ra, cũng không muốn xen vào chuyện người khác, chỉ đạp mạnh chân ga vượt lên.

 

Lúc lướt qua, Maserati nháy đèn liên tục cầu cứu, nhưng cậu không để ý, cho đến khi đèn xe rọi qua, cậu nhìn thấy hàng ghế sau có một người phụ nữ.

 

Không thấy rõ mặt, nhưng đôi tay dán chặt vào cửa sổ, ra sức khẩn cầu.

 

Khu vực này giáp biển, lại chưa được khai thác, hàng rào bảo vệ ở khúc cua cũng chỉ là loại đơn giản nhất, những vụ cướp xe hay tai nạn rơi xuống biển không phải hiếm gặp.

 

Trần Vãn liếc đồng hồ, mím chặt môi, cuối cùng vẫn giảm tốc độ, bất ngờ quay đầu xe khiến hai chiếc Jeep không kịp phản ứng.

 

Hôm nay cậu lái chiếc xe khá tốt, chịu va đập mạnh.

 

Hai chiếc Jeep lập tức bị chọc giận, còn điên cuồng hơn cả lần cậu chạm mặt chiếc Rolls-Royce lần trước, động cơ gầm lên dữ dội, tức giận đến mức không màng hậu quả, quyết tâm trả đũa Trần Vãn vì dám can thiệp. Chúng kẹp lấy xe cậu, đâm mạnh đến mức gãy luôn gương chiếu hậu.

 

Cú va chạm dữ dội khiến Trần Vãn cảm nhận rõ rung chấn trong khoang lái. Điện thoại của cậu cũng rơi từ túi áo xuống khe ghế, vẫn còn đang nhấp nháy thông báo cuộc gọi đến.

 

Chết tiệt. Cậu rủa thầm một tiếng, đèn xe bị đâm vỡ, trên con đường không đèn chiếu sáng, cậu chỉ có thể dựa vào trực giác để điều khiển phương hướng.

 

Tầm nhìn mờ đi, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. Xe của cậu và Maserati không thể đấu sức bền với hai chiếc Jeep, Trần Vãn quyết định tốc chiến tốc thắng.

 

Cậu hạ cửa kính xuống, hàng ghế trước và sau của Maserati cũng đồng loạt hạ kính.

 

Trần Vãn nhìn rõ gương mặt người phụ nữ kia, sững người trong thoáng chốc.

 

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, cậu ra hiệu cho tài xế Maserati, đối phương lập tức hiểu ý, đạp ga kéo giãn khoảng cách. Ngay khi hai xe tách nhau ra, Trần Vãn lập tức vặn chết vô lăng, chắn ngang ngay giữa đường.

 

Nếu hai chiếc Jeep nhất quyết truy đuổi Maserati phía trước mà không màng hậu quả, thì chiếc Volkswagen của Trần Vãn chắc chắn sẽ bị đâm văng qua rào chắn và rơi xuống biển.

 

Nhưng cậu cược rằng bọn chúng không dám liều chết cùng cậu.

 

Quả nhiên, vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi va chạm, hai chiếc Jeep gấp gáp phanh lại, nhưng Volkswagen vẫn bị quán tính tác động mạnh. Túi khí bung ra, dây an toàn căng đến cực hạn, nhờ đó Trần Vãn mới không bị văng ra ngoài. Đầu cậu va đập mạnh, phát ra một âm thanh nặng nề, chấn động đến mức rợn người.

 

Mắt hoa lên, chưa kịp lấy lại tinh thần, cậu đã theo bản năng khởi động xe, tăng tốc bỏ chạy.

 

Maserati đã nhân cơ hội thoát khỏi vòng vây từ lâu, chạy xa rồi, hai chiếc Jeep biết không thể đuổi kịp nữa, nhưng cũng đã nhớ rất rõ biển số xe của kẻ điên này.

 

Volkswagen cứ thế hộ tống Maserati vào khu vực thành phố sáng rực ánh đèn rồi mới dừng lại.

 

Trần Vãn không có ý định làm quen với đối phương, định bật đèn xi nhan rời đi, nhưng người phụ nữ ngồi ghế sau đã nhanh chóng xuống xe, bước đến bên cửa sổ của cậu, lịch sự gõ nhẹ lên kính.

 

Không còn cách nào khác, cậu đành hạ cửa sổ xuống.

 

Người phụ nữ ấy rất trẻ, rất đẹp, trải qua một cuộc truy sát đầy căng thẳng như vậy nhưng vẫn giữ được tác phong đoan trang, ánh mắt hàm chứa sự biết ơn, mỉm cười nói "Cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ, tôi có thể biết tên của anh không?"

 

Đầu óc Trần Vãn vẫn còn choáng váng, cậu điều chỉnh nhịp thở rồi cũng cười đáp: "Tôi họ Trần."

 

"Anh Trần." Cô gái lấy một tấm danh thiếp ra, dùng hai tay đưa cho cậu, "Tôi tên là Từ Chi Doanh, chúng ta làm quen nhé?"

 

Thật ra cô muốn tìm cách bù đắp cho cậu, nhưng nhìn xe và khí chất của cậu, rõ ràng không phải người thiếu tiền. Hơn nữa, đưa ra một khoản bồi thường vật chất trực tiếp lại quá mức thất lễ, nên cô chọn cách này.

 

Trần Vãn không giỏi từ chối phụ nữ, đành nhận lấy danh thiếp, đáp: "Được." Rồi áy náy nói thêm: "Nhưng tôi không mang theo danh thiếp, xin lỗi."

 

"Không sao."

 

Trần Vãn cúi đầu nhìn tấm danh thiếp, trên đó thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt.

 

Đây chính là thiên kim tiểu thư nhà họ Từ, người được đồn đại đã về nước cùng Triệu Thanh Các và có ý định đính hôn.

 

Hôm nay, Từ Chi Doanh vốn định đi khảo sát một mảnh đất đầy tiềm năng nhưng chưa ai chú ý đến. Để tránh bị soi mói, cô chỉ dẫn theo một tài xế, sau đó trực tiếp đến Vịnh Bảo Lê tham dự dạ tiệc.

 

Hai chiếc Jeep vây bắt cô hẳn là kẻ thù của nhà họ Triệu, tin vào lời đồn đại về liên minh hôn nhân giữa hai nhà Từ – Triệu, không thể làm gì được Triệu Thanh Các, bọn chúng liền nhắm vào cô để ra tay.

 

Vì vậy, bọn chúng cố ý chọn đúng ngày diễn ra buổi tiệc sau lễ ra mắt sản phẩm để gây chuyện, tốt nhất là làm ầm ĩ đến mức náo động cả thành phố, khiến báo chí đưa tin rầm rộ, phá hỏng điềm lành của Minh Long.

 

Hơn nữa, dự án Vịnh Bảo Lê cũng có sự tham gia của nhà họ Từ. Dù không thể khiến cả hai bên đều chịu thiệt hại, thì ít nhất cũng có thể tạo ra rạn nứt giữa hai gia tộc, một mũi tên trúng hai đích.

 

Từ Chi Doanh nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của Trần Vãn, lo lắng hỏi thăm: "Anh có bị thương không? Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé, trán và cánh tay anh đều chảy máu rồi, cần kiểm tra cẩn thận."

 

Với cú va chạm mạnh như vừa rồi, cô ngồi ghế sau còn bị chấn động đến mức buồn nôn, huống chi là người cầm lái.

 

Trần Vãn chỉ mỉm cười nhã nhặn từ chối: "Không cần đâu cô Từ, tôi không thấy khó chịu chỗ nào cả, cô không cần lo lắng đâu."

 

Cậu nhìn trang phục của cô, đoán rằng cô cũng đang trên đường đến bữa tiệc tại Vịnh Bảo Lê, liền tinh tế đề nghị: "Nếu cô có việc quan trọng thì cứ đi trước đi."

 

Từ Chi Doanh vẫn chưa yên tâm, hỏi lại: "Vậy còn anh? Việc của anh có bị trì hoãn không?"

 

Cô chú ý thấy cậu cũng ăn mặc rất chỉnh tề, rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng vì trận hỗn chiến vừa rồi, cà vạt bị xộc xệch, cổ áo và cổ tay áo đều nhăn nhúm, trông có phần nhếch nhác.

 

Tuy nhiên, gương mặt cậu vẫn vô cùng ưa nhìn.

 

Trong lòng cô bất giác dâng lên một cảm giác áy náy sâu sắc, có lẽ cậu đang trên đường đến một cuộc hẹn mà bản thân rất mong chờ, vậy mà lại bị cô làm gián đoạn thế này.

 

Trần Vãn không muốn gây thêm phiền phức cho người khác, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, tôi có thể đổi lịch với bạn mình."

 

"Hay là để tôi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra..."

 

"Thật sự không cần đâu, tôi ổn mà, cô Từ."

 

Thấy cậu kiên quyết từ chối, Từ Chi Doanh cũng không tiện ép buộc, chỉ dặn dò kỹ càng: "Được rồi anh Trần, nếu sau này anh cảm thấy không khỏe thì cứ liên hệ với tôi, tôi không nói cho có lệ đâu, nếu không, tôi sẽ áy náy lắm."

 

Trần Vãn hơi sững người, cô Từ này trông dịu dàng, nho nhã, nhưng khi nói chuyện lại rất có khí chất. Cậu bật cười: "Cô Từ, tôi không sao đâu, cô yên tâm đi."

 

Sau khi Từ Chi Doanh rời đi, Trần Vãn đỗ xe bên lề đường, xắn tay áo lên kiểm tra vết thương trên cánh tay.

 

Quả nhiên có một vết rách, máu đã chảy ra, dính vào áo sơ mi trắng, khô lại thành vệt.

 

Vừa rồi cậu đã cảm thấy hơi đau, giờ thì chỗ bị thương đã sưng lên một mảng lớn, có lẽ là do khi chặn xe Jeep, cậu rẽ gấp quá mạnh, khiến tay đập vào cửa kính.

 

Trán cũng có vài vết xước, không để ý kỹ thì khó nhận ra, nhưng đầu óc cậu vẫn còn choáng váng.

 

Cả người bụi bặm, lấm lem, bữa tiệc chắc chắn không thể tham gia được nữa. Trần Vãn bất lực thở dài, vừa mệt mỏi vừa bất đắc dĩ.

 

Nhìn bóng lưng Từ Chi Doanh rời đi, tiến vào bữa tiệc, trong lòng Trần Vãn dâng lên chút ngưỡng mộ xen lẫn tiếc nuối.

 

Núi Phú Sĩ rất xa, cậu không thể chạm tới được.

 

Chiếc Volkswagen đậu bên lề đường như một con dã thú khổng lồ trong màn đêm, động cơ vẫn còn nóng rực, phát ra những tiếng thở d ốc nặng nề. Màn hình quảng cáo khổng lồ phía trên đèn đỏ vừa phát xong bản tin của đài thiên văn, chuyển sang chương trình tài chính.

 

Sau bài phát biểu của giám đốc Minh Long, khuôn mặt của Triệu Thanh Các thoáng lướt qua màn hình, dù là truyền thông chính thống cũng không dám ghi hình anh quá lâu.

 

Trần Vãn không nhìn rõ biểu cảm của đối phương, nhưng cậu nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh. Thực ra khung hình thoáng qua rất nhanh, căn bản không thể xác định nhẫn đeo trên ngón nào. Nhưng cậu biết rõ, trước đây Triệu Thanh Các chưa bao giờ đeo nhẫn.

 

Một chiếc xe chạy ngược chiều, bật đèn pha chiếu thẳng vào mắt cậu, chói đến mức nhức nhối.

 

Có lẽ thực sự bị chiếc Jeep đâm hỏng đầu rồi, Trần Vãn hiếm khi mất đi sự lý trí thường ngày.

 

Nói cho cùng, đây cũng là một chuyện đáng mừng, cô Từ là một người rất xuất sắc, kiểu phụ nữ mà ngay cả một kẻ đứng trong bóng tối như cậu cũng phải thầm ngưỡng mộ, rất xứng đôi với Triệu Thanh Các.

 

Trần Vãn cảm thấy may mắn vì mình đã quay đầu xe lúc ấy.

 

Cơn đau trên trán nhói lên từng đợt, cậu cứ thế nhắm mắt, bất động nghỉ ngơi trong xe. Bóng tối bao trùm khoang xe suốt hai mươi phút, trong khoảng thời gian ấy, cậu dần ghép lại những mảnh vụn rời rạc trong cơ thể, gom đủ sức lực để lái xe đến bệnh viện.

 

.

 

Vịnh Bảo Lê.

 

Khi chiếc Maserati đến cổng chính, truyền thông bên ngoài đã giơ sẵn máy ảnh, bấm đèn flash liên tục.

 

Dù vừa trải qua một trận hiểm nguy, Từ Chi Doanh vẫn giữ được vẻ tao nhã và bình tĩnh. Sau khi bước xuống xe, cô không quan tâm đ ến những lời gọi "cô Từ" liên tục của đám phóng viên, chỉ thản nhiên tiến vào bữa tiệc.

 

Trong lòng cô còn bận tâm đ ến chuyện quan trọng hơn, chào hỏi vài người quen xong, cô nhanh chóng tìm đến thư ký của Triệu Thanh Các, yêu cầu được gặp anh.

 

Triệu Thanh Các nói không rảnh.

 

"..." Từ Chi Doanh bật cười vì tức, cảm thấy tinh thần trách nhiệm trong công việc của người đàn ông này thực sự cần được cải thiện, cô đành nói thẳng với thư ký: "Tôi nghi ngờ là người của Hồng Thất, bảo anh ta nhanh chóng tìm người điều tra đi."

 

Hồng Thất là thủ lĩnh của Bạch Hạc Đường, kẻ duy nhất trốn thoát trong Chiến dịch Lôi Đình lần trước.

 

Lần này, Triệu Thanh Các lại nhanh chóng cho phép cô vào phòng khách quý. Từ Chi Doanh bước vào, gật đầu chào anh: "Anh Triệu."

 

Lời tác giả:

 

Núi Phú Sĩ, không xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK