• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Thanh Các rất mạnh mẽ, nhưng không phải không có sự dịu dàng.

 

Anh đã đích thân bắn pháo hoa rất nhiều lần vì Trần Vãn.

 

Pháo hoa rực rỡ hơn cả ánh sáng trên cảng Victoria. Trần Vãn trân trọng những khoảnh khắc ấy, như thể cuộc đời cậu chỉ có một đêm duy nhất để bùng cháy.

 

Cháy hết rồi, thì không còn gì nữa.

 

Trần Vãn ôm chặt lấy tấm gỗ trôi dạt duy nhất của mình, hơi thở gấp gáp, trong đầu thoáng qua vô số hình ảnh và khung cảnh: bầu trời đêm xanh thẳm trên boong tàu, sân bóng bầu dục và bể bơi ở trường Anh Hoa, những con đom đóm ở núi Gia Đa Lợi, hàng rào trên Tiểu Lãm Sơn... Tất cả đan xen hỗn loạn, nhưng điểm kết thúc đều là Triệu Thanh Các.

 

Người châm lửa bóp lấy cổ cậu, lồ ng ngực phập phồng, giọng khàn khàn: "Trần Vãn, em đặt tôi cao đến thế làm gì? Tôi là đồ trang trí sao?"

 

Trần Vãn mở to mắt nhìn gương mặt anh: "Em biết rồi, anh không phải."

 

Triệu Thanh Các là thật, là người có thể chạm vào.

 

Gương mặt Triệu Thanh Các không chút biểu cảm, tay càng siết chặt hơn: "Tôi thấy em vẫn chưa biết đâu."

 

Trần Vãn gần như nghẹt thở: "Em, em biết mà."

 

Thế là Triệu Thanh Các không còn dữ dội nữa, anh vuốt nhẹ mặt cậu, dùng ánh mắt sâu thẳm và phức tạp nhìn cậu, một ánh mắt có thể gọi là thương tiếc, cũng có thể gọi là sâu sắc.

 

Sống đến giờ này, chưa từng có ai nhìn Trần Vãn như thế, ánh mắt ấy xuyên thấu vào trái tim cậu, như thể từng tấc thịt da đều đang mọc ra máu thịt mới.

 

"Triệu Thanh Các."

 

.

 

Trời sáng, Trần Vãn hơi động, Triệu Thanh Các cũng thức dậy.

 

Anh hơi cáu kỉnh vì bị đánh thức, không kiên nhẫn vùi mặt vào hõm cổ Trần Vãn. Nhưng khi Trần Vãn đưa tay vỗ nhẹ lưng anh, anh lại không nhúc nhích nữa, vô thức vòng tay ôm lấy eo cậu, như một con dã thú bảo vệ con mồi của mình.

 

Điều này khiến Trần Vãn có chút ngạc nhiên, một người ổn định và mạnh mẽ như Triệu Thanh Các, sau khi kết thúc lại cần rất nhiều sự âu yếm và vỗ về.

 

Chỉ cần Trần Vãn hơi dịch ra một chút, hàng mày của Triệu Thanh Các sẽ vô thức nhíu lại.

 

Thế là Trần Vãn không nhúc nhích nữa, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, hoặc khẽ vuốt tóc anh. Triệu Thanh Các giống như một con sói đầu đàn quay về tổ ấm, an tâm chìm vào giấc ngủ.

 

Những khoảnh khắc như thế, Trần Vãn thật sự muốn móc ra nơi m3m mại và ngọt ngào nhất trong tim mình, để mặc anh cắn xé, tùy anh định đoạt.

 

Cậu lặng lẽ nhìn gương mặt anh, cảm thấy anh có chút giống với thời thơ ấu, nhưng cũng không hẳn là giống.

 

Khi Triệu Thanh Các mở mắt, Trần Vãn đang giơ tay che ánh sáng giúp anh.

 

Vì tối qua gấp gáp nên không kéo rèm giường, ánh nắng lọt vào khiến anh ngủ không yên, Trần Vãn định đứng dậy kéo rèm, nhưng Triệu Thanh Các rất nhạy cảm, thế là cậu chỉ dùng tay chắn trước mắt anh. Bàn tay cậu rất mềm, như một lớp bông nhẹ nhàng phủ lên mắt anh.

 

Triệu Thanh Các không biết cậu đã duy trì tư thế này bao lâu, ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, những tia sáng vàng óng ánh phủ đầy mặt biển.

 

Trong ánh bình minh rực rỡ ấy, Triệu Thanh Các nhận ra hai điều.

 

Thứ nhất, Trần Vãn nhất định yêu anh rất nhiều.

 

Thứ hai, trong lòng Trần Vãn, Triệu Thanh Các có quyền chủ tuyệt đối.

 

Sau khi tỉnh dậy, dáng vẻ khi ngủ của Triệu Thanh Các biến mất không còn dấu vết, anh lại trở về dáng vẻ thường ngày, kiềm chế, trầm ổn, đáng tin cậy. Anh ngồi dậy, tựa vào đầu giường, nói với Trần Vãn: "Lại đây."

 

Trần Vãn ngoan ngoãn dịch qua, Triệu Thanh Các chạm thử lên trán cậu, không sốt, tối qua quả thực hơi quá đà.

 

Cánh tay của Triệu Thanh Các dài và rắn chắc, so với trong giấc mơ của Trần Vãn, nó còn quyến rũ hơn, cũng mang lại cảm giác an toàn hơn.

 

Trần Vãn lén chạm vào một chút, Triệu Thanh Các hỏi: "Sao vậy?"

 

Trần Vãn lắc đầu, hỏi: "Cái này anh vẫn còn giữ à?"

 

Chiếc bật lửa Cartier vẫn được đặt trên tủ đầu giường, nằm cùng vài quyển sách.

 

Triệu Thanh Các ừ một tiếng, cầm nó lên, châm một điếu Julie ngậm nơi khóe môi.

 

Dáng vẻ anh tựa vào đầu giường, kẹp điếu thuốc nơi môi trông vừa lãnh đạm vừa quyến rũ, Trần Vãn nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đen láy không chớp.

 

Triệu Thanh Các liếc nhìn cậu rồi lấy điếu thuốc ra, đưa tới bên môi cậu.

 

Trần Vãn không đưa tay nhận lấy mà khẽ hé môi, cắn nhẹ vào đầu điếu thuốc, ngay tại nơi Triệu Thanh Các vừa chạm qua.

 

Triệu Thanh Các nhướn mày, nhưng cũng kiên nhẫn giữ cho cậu, đầu ngón tay anh lướt qua đôi môi khô ráo của Trần Vãn, đợi cậu nhả ra vòng khói đầu tiên mới lại đưa điếu thuốc về môi mình.

 

Trong căn phòng u ám, ánh lửa rực cam, hai người lặng lẽ chia nhau một điếu thuốc.

 

Trần Vãn hỏi: "Muốn dậy không?"

 

Buổi sáng Triệu Thanh Các không có lịch trình, nhưng Phương Gián có nhắn trong nhóm nói có chuyện cần tìm anh và Từ Chi Doanh, hẹn vào buổi chiều.

 

Mô hình khảo sát khoa học ở đảo Đinh đã được thiết lập, Phương Gián cũng phân công nhiệm vụ cho Trần Vãn.

 

Lúc nhắc nhở chuyện này, Trần Vãn lại tranh thủ đưa tay, lén chạm vào cánh tay Triệu Thanh Các lần nữa, nhưng ngay lập tức, cậu bị anh nắm chặt cổ tay.

 

Triệu Thanh Các cúi mắt nhìn cậu: "Lần thứ hai rồi đấy, Trần Vãn."

 

Thật sự nghĩ anh không nhận ra sao?

 

Trần Vãn chớp chớp mắt, nói: "Em chỉ muốn xem thôi." Độ rộng cổ tay và vòng ngón tay đều đã ghi nhớ hết rồi.

 

Triệu Thanh Các không để tâm, bật cười khẽ, vén chăn xuống giường, anh cũng không buồn mặc quần áo mà đi chân trần vào phòng tắm.

 

Sợ anh bị lạnh, Trần Vãn lấy một chiếc áo ngủ, theo vào để khoác lên người anh.

 

Triệu Thanh Các: "..."

 

Khi rửa mặt, Trần Vãn liếc nhìn nhãn hiệu kem cạo râu của anh.

 

Dưới nhà đã có người chuẩn bị xong bữa trưa.

 

Nhìn bóng lưng bác giúp việc ra ngoài, sống lưng Trần Vãn bỗng cứng đờ.

 

Tối qua cậu còn rất dũng cảm, vậy mà giờ phút này lại cảm thấy ngại ngùng, nhỏ giọng hỏi: "Hóa ra bác ấy là người nhà anh à?"

 

"Ừ."

 

"Vậy lúc đó anh để bác ấy đến bệnh viện chăm em?" Cậu hoảng hốt.

 

Triệu Thanh Các yên lặng nhìn cậu: "Em nghĩ vì sao?"

 

Trần Vãn nói: "Em không biết." Trong nhận thức của cậu lúc đó, cậu và Triệu Thanh Các chẳng qua chỉ có thể coi là quen biết mà thôi.

 

"Tôi không thể để người mà tôi không hiểu rõ chăm sóc em được." Triệu Thanh Các liếc nhìn Trần Vãn, thẳng thắn nói: "Trần Vãn, em rất giỏi chăm sóc người khác, nhưng lại không biết tự chăm sóc bản thân."

 

Trần Vãn ngẩn ra, trong lòng bỗng dâng lên một luồng hơi ấm, như thể cảm giác ấm áp từ thời điểm cậu nằm viện giờ mới trễ nải đến được với cậu.

 

Cũng có thể là vì màn pháo hoa ở cảng Victoria đêm qua vẫn còn lưu lại trong cơ thể cậu, sưởi ấm trái tim cậu.

 

Triệu Thanh Các đứng dậy, mang chén đ ĩa đã dùng xong vào bếp, bỏ vào máy rửa bát.

 

Đột nhiên, Trần Vãn kéo tay anh lại, ngẩng đầu lên, trực tiếp hỏi: "Triệu Thanh Các, anh thấy tối qua em làm có tốt không? Anh có thích không?"

 

Gương mặt cậu vô cùng nghiêm túc, không cười, dường như nhất định phải nhận được một câu trả lời.

 

Hiếm khi thấy Trần Vãn thẳng thắn như vậy, Triệu Thanh Các nhướn mày, suy nghĩ một chút, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Trần Vãn, vậy em thấy tối qua tôi làm có tốt không? Em có thích không?"

 

"..."

 

Lúc tự mình hỏi thì rất can đảm, nhưng khi bị hỏi lại, Trần Vãn lại đột nhiên xấu hổ, cậu cũng không biết mình làm sao có thể buột miệng nói ra những lời như vậy.

 

Triệu Thanh Các cũng không ép cậu, đi vào bếp, lúc bước ra, anh đứng trước mặt Trần Vãn, cúi người xuống, nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói: "Trần Vãn, em không gì sánh kịp."

 

Mặt Trần Vãn lập tức đỏ bừng.

 

Tim đập dữ dội, tay cũng siết chặt lại.

 

Triệu Thanh Các nghiêng đầu, ngắm nghía cậu trong chốc lát rồi cúi xuống hôn lên đôi môi còn đỏ hơn cả gương mặt ấy.

 

Vẻ mặt Triệu Thanh Các vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng cánh tay lại siết rất chặt, với khuôn mặt vô cảm lại làm ra những hành động đầy thân mật như thế, quả thực khiến người ta mê mẩn.

 

Bị cắn hơi đau, Trần Vãn liền đuổi theo dây dưa với anh, Triệu Thanh Các lại nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, nói: "Trần Vãn, phải ra ngoài rồi."

 

Phương Gián đã gửi rất nhiều tài liệu vào nhóm chat, Trần Vãn đưa Triệu Thanh Các đến Minh Long.

 

Lúc ra ngoài, cậu cúi người lấy giày da trong tủ giày đưa cho Triệu Thanh Các, Triệu Thanh Các kéo cậu đứng dậy, bắt chước động tác của cậu, cũng cúi người lấy giày da đặt dưới chân Trần Vãn.

 

Trần Vãn ngẩn ra, không hiểu ý anh, Triệu Thanh Các chỉ vào cậu, nói: "Trần Vãn, nếu em còn như vậy, chúng ta sẽ làm thêm một lần nữa ngay tại đây."

 

"..." Trần Vãn hé miệng, không hiểu nổi vì sao anh có thể bình thản thốt ra những lời như vậy, mà cậu cũng đã quên mất, hôm qua chính mình cũng không chút ngượng ngùng khi nói rằng mỗi lần đến đón Triệu Thanh Các, cậu đều mang theo bao.

 

Vẫn là cây cầu vượt Trung Hoàn của đêm qua.

 

Ban ngày, cảng Victoria không có pháo hoa, nhưng những vệt sáng hôm qua đã khắc sâu vào lòng Trần Vãn.

 

Những tấm biển song ngữ màu xanh cao vút dọc đường, rẽ phải là Đại lộ Nữ Hoàng, đi thẳng sẽ đến Nhà thờ Đề Đốc.

 

Từ nay về sau, mỗi lần lái xe qua con đường này, Trần Vãn nhất định sẽ nhớ đến Triệu Thanh Các, nhớ đến khoảnh khắc anh nắm lấy tay cậu ở Kim Chung, nhớ đến nụ hôn ở đường Finley, nhớ đến lời "Cảm ơn, Trần Vãn." ở vịnh Thái Bình.

 

Mùa thu ở Hải Thị rất ngắn ngủi, mặt biển không còn trong xanh như mùa hè, nhưng bầu trời vẫn rất xanh. Đường hầm dưới biển không tắc, đài phát thanh C-pop Hồng Kông hôm nay phát bài "Người đưa thư".

 

Chiếc Cayenne dừng lại trước Minh Long, Triệu Thanh Các xuống xe khi lời hát "Nhìn con bướm vỗ cánh không qua nổi chân trời" vang lên.

 

Trần Vãn đặt một tay lên vô lăng, hạ cửa kính xuống, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt anh. Nắng thu lười biếng đổ xuống người cậu, khiến cả gương mặt, đôi mắt, thậm chí từng đường nét lông mày đều như thấm đượm một thứ dịu dàng ngọt ngào màu vàng óng.

 

Triệu Thanh Các đi được mấy bước, đột nhiên quay trở lại, cúi người, xuyên qua cửa kính xe, khẽ gọi: "Trần Vãn."

 

"Hửm?"

 

Trên radio vang lên câu hát: "Em là ngàn lớp tuyết, anh là con phố dài, chỉ sợ mặt trời vừa ló dạng, đôi ta liền tan biến."

 

Triệu Thanh Các nhìn vào mắt cậu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tối qua, lúc kết thúc, những lời tôi nói bên tai em, em đã nghe thấy rồi đúng không?"

 

Trần Vãn ngẩn ra, phía sau tai hơi nóng lên, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

 

Cậu luôn thành thật với Triệu Thanh Các một cách tuyệt đối, nghe lời một cách ngoan ngoãn, nhưng duy chỉ lần này, cậu hơi nhướn mày, hỏi ngược lại: "Anh nói gì cơ?"

 

Triệu Thanh Các cũng nhướn mày, nhìn cậu trong chốc lát rồi đứng thẳng người, tay đút túi quần, thản nhiên nói: "Nếu không nghe thấy, vậy thì lần sau làm lại, tôi sẽ nói lần nữa."

 

Trần Vãn bất đắc dĩ bật cười, nhìn theo bóng lưng anh, thầm nghĩ: "Vậy thì để em nói trước."

 

Trên đường quay về viện nghiên cứu, cậu đi ngang qua một tiệm hoa, ở đó chỉ có cẩm tú cầu, không có mẫu đơn, bây giờ không còn là mùa của chúng nữa.

 

Trần Vãn lại đi đến tiệm hoa tiếp theo.

 

Nho đã chín rồi, cậu tự mình nếm thử, không biết như vậy có tính là đã theo đuổi được Triệu Thanh Các hay chưa.

 

Trần Vãn lại nghĩ đến câu nói kia, "Em không gì sánh kịp."

 

Không gì sánh kịp, nghĩa là độc nhất vô nhị, là tốt nhất, là đẹp nhất.

 

Trần Vãn rất truyền thống, tỏ tình phải thật nghiêm túc, trang trọng, hoành tráng, người khác có gì, Triệu Thanh Các phải có nhiều hơn thế.

 

May mắn thay, tiệm hoa tiếp theo có mẫu đơn, Trần Vãn chọn một bó, còn lấy thêm giấy viết thư, những điều cậu muốn nói với Triệu Thanh Các, cậu đều viết vào đó.

 

Triệu Thanh Các nhất định sẽ vô cùng bất ngờ.

 

Nghĩ vậy, cậu ôm bó hoa bước ra khỏi tiệm, đúng lúc này, một đàn bồ câu trắng tung cánh từ Quảng trường Tử Kinh bay về phía bầu trời tự do.

 

Trần Vãn cong môi cười, lên xe, xoay chìa khóa.

 

Radio đã phát đến bài "Lời hồi âm của Keanu Reeves", nhưng lúc này, nó không còn là một bài hát bi tình nữa.

 

"Dẫu biết giữa chúng ta cách một vũ trụ, vẫn đặt nhớ thương vào từng lá thư mỗi ngày."

 

Giờ đây, thư đã viết xong, đã đến lúc gửi đi.

 

Trần Vãn cẩn thận vuốt lại giấy gói hoa, điện thoại chợt đổ chuông, cậu cầm lên nhìn thoáng qua.

 

Hồi lâu sau, Trần Vãn tắt máy xe.

 

Ngoài cửa sổ, đàn bồ câu đã chao liệng rồi hạ xuống, cuối cùng cũng không thể bay lên cao hơn nữa, cậu tiếc nuối đặt bó hoa lên ghế phụ, mở ngăn chứa đồ, tìm ra hộp thuốc, lấy vài viên an thần nuốt xuống.

 

Lời tác giả:

 

Radio Hồng Kông hôm nay phát "Người đưa thư".

 

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK