Hàn Tiến nhìn cậu với ánh mắt phức tạp.
Trái lại, Trần Vãn không cảm thấy tiếc nuối gì, mà ngược lại trong lòng như trút được một tảng đá lớn. Chỉ cần không liên lụy đến Triệu Thanh Các, cậu có thể làm bất cứ chuyện gì mà không cần e dè nữa.
Điện thoại bỗng rung lên một cái, Trần Vãn mở ra, trên màn hình hiển thị: Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.
Dây thần kinh căng thẳng suốt hai ngày qua của Trần Vãn chợt giãn ra.
Cậu gửi một tấm ảnh động: [Meo meo ló đầu.jpg]
Triệu Thanh Các không trả lời, nên cậu lại nhắn thêm một câu: [Đã gửi gì vậy?] [Meo meo muốn biết.jpg]
Triệu Thanh Các đáp lại: [Gửi nhầm.]
Trần Vãn mím môi, hỏi tiếp: [Vẫn đang làm việc à?]
Một lát sau, một bức ảnh không đầu không cuối được gửi đến.
Bàn làm việc bằng gỗ, một góc bảng tên, có lẽ là trong một phòng họp nào đó.
Trần Vãn đoán: [Đang họp sao? Em đến đón anh nhé?]
Triệu Thanh Các bảo không cần.
Nhưng trong lòng Trần Vãn đã quyết định đi rồi. Cậu phóng to bức ảnh, từ logo trên bảng tên và phần tiêu đề của văn bản trên bàn có thể suy luận ra thời gian, địa điểm, tầng lầu, thậm chí cả số phòng họp. Dù vậy, cậu vẫn gửi một tin nhắn hỏi ý kiến cho có lệ: [Meo meo năn nỉ.jpg]
Có lẽ cuộc họp vẫn chưa kết thúc, phải một lúc lâu sau Triệu Thanh Các mới trả lời: [Sẽ rất muộn.]
Trần Vãn lướt qua kho meme của mình. Thật ra trước đây cậu chẳng bao giờ dùng meme, mấy thứ này đều do Trác Trí Hiên "tài trợ" khi biết cậu đang theo đuổi người ta.
Lướt mãi, cuối cùng cậu cũng tìm thấy một tấm phù hợp: [Meo meo không sao đâu.jpg]
Triệu Thanh Các: [...]
Một lát sau, lại nhắn thêm một chữ: [Ừm.]
Lúc cần đến meme mới thấy có bao nhiêu cũng không đủ. Trần Vãn lướt tới lướt lui, cảm thấy không cái nào có thể diễn tả chính xác tâm trạng mình lúc này. Cuối cùng, cậu miễn cưỡng gửi một tấm [Meo meo yêu anh.jpg], gửi xong thì thấy hơi mất mặt, muốn thu hồi lại, nhưng rồi nghĩ nghĩ, vẫn để nguyên.
Trước khi rời đi, Trần Vãn hỏi: "Anh Tiến, trong điện thoại anh có meme nào không?"
"Hả?" Hàn Tiến đang đắm chìm trong suy nghĩ liền ngơ ngác.
"Nếu có thì gửi hết cho tôi đi." Trần Vãn đẩy cửa bước ra, còn rất kén chọn, "Tốt nhất là mấy cái hình mèo con, cảm ơn nhé." Cậu có cảm giác khi gửi ảnh mèo con, Triệu Thanh Các sẽ trả lời nhiều hơn.
"..."
Khi Triệu Thanh Các tan họp bước xuống lầu, Trần Vãn đang đứng dựa vào cánh cửa chiếc Cayenne đợi anh.
Cậu không nghịch điện thoại, chỉ đút tay vào túi áo, lặng lẽ chờ đợi, không biết cậu đang nghĩ gì, ánh mắt bình thản, không có chút sốt ruột nào. Cơn gió thu khẽ thổi, vạt áo khoác dài của cậu tung bay, vài bông quế rơi xuống phía sau cậu. Trong khoảnh khắc ấy, vạn vật dường như lặng đi.
Triệu Thanh Các đứng từ xa nhìn cậu một lúc lâu, dường như qua khoảng cách này cũng có thể ngửi thấy hương quế thoang thoảng vương trên áo cậu. Anh im lặng một lúc rồi bước đến gần.
Trần Vãn nheo mắt cười, hỏi: "Họp xong rồi à?"
"Ừm."
Dạo này, dự án Vịnh Bảo Lê đang bước vào giai đoạn hoàn tất phương án, Phương Gián ngày nào cũng đến hành hạ mọi người.
Trần Vãn lịch sự mở cửa xe cho anh, nói: "Lên đi, em đưa anh về."
Triệu Thanh Các nhìn cậu một cái, nói: "Tôi lái."
"Ừ?"
Ánh mắt Triệu Thanh Các tĩnh lặng, hơi nghiêng đầu, giọng nhẹ nhàng: "Có phải em hơi mệt không?"
Trần Vãn hơi sững người.
Ngón tay khẽ động.
Khi Liêu Toàn uy hiếp cậu, cậu chẳng cảm thấy gì. Khi Cát Tích bắt cậu chờ hàng giờ liền trong sảnh, cậu cũng không thấy ấm ức. Khi Tống Thanh Diệu gọi điện đến gào thét cãi nhau với cậu, cậu đã hoàn toàn tê liệt, không còn thấy đau lòng nữa.
Nhưng Triệu Thanh Các, chỉ trong chưa đầy một phút sau khi gặp mặt, đã nói: "Có phải em hơi mệt không?"
Bỗng nhiên, cậu thật sự cảm thấy... có một chút... không thể diễn tả được. Nếu nhất định phải nói, thì có lẽ giống như có một bàn tay nhẹ nhàng siết lấy tim cậu.
Một sự an ủi ấm áp, rất an toàn.
Cậu hiếm khi có cảm giác này, thấy nó lạ lẫm vô cùng, huống hồ còn đến từ Triệu Thanh Các.
Trần Vãn cúi đầu cười rồi ngẩng lên, hỏi: "Triệu Thanh Các."
"Anh đối xử với ai theo đuổi mình cũng tốt thế này à?"
"Không có ai theo đuổi cả." Triệu Thanh Các nhìn cậu, "Tôi đã nói không cho ai theo đuổi."
"À." Triệu Thanh Các lại bổ sung, "Người duy nhất có vẻ như cũng không giỏi lắm."
Trần Vãn lại bật cười: "Được rồi, cho anh lái."
Cậu lấy chìa khóa trong túi ra, vứt nhẹ lên không trung. Triệu Thanh Các giơ một tay bắt lấy, bấm mở khóa xe.
Trần Vãn lên ghế phụ, đưa một cốc trà thảo mộc cho Triệu Thanh Các: "Trà mát, còn nóng đấy."
Mùa thu hanh khô, người Hải Thị rất chú trọng dưỡng gan, dưỡng phổi.
Triệu Thanh Các không đưa tay nhận, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm từ tay cậu, môi hơi khựng lại, dường như có chút cứng đờ, rất nhanh đã lấy lại vẻ mặt bình thản, hơi đẩy tay cậu ra.
"..." Trần Vãn bật cười thở dài, như thể đang nhìn một đứa trẻ kiên quyết không chịu ăn cà rốt.
Nhưng cũng chẳng có cách nào khác, cậu đành tự mình uống nốt phần còn lại.
Cả cậu và Triệu Thanh Các đều là những kẻ cuồng công việc, sau khi kết thúc phương án, lập tức phải chuẩn bị cho các buổi roadshow.
Triệu Thanh Các xoay vô lăng, nhắc đến một số nhà tài trợ tiềm năng.
Minh Long dĩ nhiên không thiếu tài trợ, nhưng để tạo hiệu ứng truyền thông, dự án này không chỉ thuộc về một mình anh, cấp trên chắc chắn muốn làm cho thật rầm rộ.
Trần Vãn phân tích: "Tập đoàn nhà họ Đàm và Minh Long có quan hệ thương mại quá chặt chẽ, có thể sẽ không tạo ra thêm hiệu ứng truyền thông. Nếu phải chọn một bên..." Cậu dừng lại một chút, nhìn Triệu Thanh Các, "Em cảm thấy nhà họ Diêu là phù hợp nhất."
Tài nguyên hàng hải liên quan đến yếu tố địa chính trị. Nhà họ Diêu có nền tảng vững chắc ở nước ngoài, khác hẳn với các tập đoàn bản địa của Hải Thị.
Triệu Thanh Các khẽ nhướng mày, nhìn Trần Vãn đầy ẩn ý.
Trần Vãn thầm cầu mong anh đừng nhắc đến bữa tiệc rượu đầy bẽ mặt hôm đó, bất đắc dĩ cười một cái: "Em nghiêm túc đấy."
Triệu Thanh Các không tiếp tục nhắc đến nữa, nghiêm túc gật đầu, đồng ý với quan điểm của Trần Vãn, nói: "Từ Chi Doanh nghiêng về phía Thái Cơ, thành ý của họ rất lớn."
Ánh mắt Trần Vãn thoáng ngưng lại trong chốc lát, sau đó lý trí phân tích: "Thái Cơ có vốn nước ngoài, đó vừa là lợi thế, cũng là bất lợi."
Cát Tích đang chuẩn bị thâu tóm Vinh Tín, điều này đồng nghĩa với việc trong một khoảng thời gian dài, nguồn vốn của Thái Cơ sẽ ở trạng thái bất ổn.
Trần Vãn nói: "Tham vọng của họ không nhỏ, quý trước đã triển khai rất nhiều dự án, nửa đầu năm còn thu mua không ít doanh nghiệp vừa và nhỏ, nếu muốn hợp tác thì phải thận trọng."
Cậu ngừng lại một chút, bổ sung: "Đương nhiên đây chỉ là ý kiến cá nhân em, vẫn phải dựa vào đánh giá của đội ngũ kiểm soát rủi ro."
Triệu Thanh Các liếc nhìn cậu: "Em hiểu rõ thật đấy."
Trần Vãn nhìn về phía con đường phía trước: "Lúc công bố thông tin em có xem qua."
Triệu Thanh Các rẽ trái, nói: "Trong túi hồ sơ có bản đo đạc mới nhất, em có muốn xem không?"
Trần Vãn lấy ra xem.
Trên bản đồ, địa hình đáy biển, thềm lục địa, rặng đá, sống núi... hiện lên rõ ràng. Từng dữ liệu, đường đẳng cao, hướng dòng hải lưu, cậu đều xem rất kỹ.
Ánh đèn đường lướt qua khuôn mặt cậu qua cửa kính xe, trong mắt ánh lên một tia mong chờ khó nắm bắt.
Thực ra, những lời đe dọa của Liêu Toàn về Tiểu Lãm Sơn, Trần Vãn hoàn toàn không để tâm.
Nhưng cậu lại vô cùng, vô cùng, vô cùng quan tâm đ ến dự án này, bởi đây là tâm huyết của họ.
Bến cảnh Vịnh Bảo Lê và đường hầm dầu khí trên biển là dự án trọng điểm của Minh Long trong vài năm tới. Hơn nữa, nó còn có sự hợp tác sâu rộng với chính quyền, lợi ích đan xen, không thể để xảy ra bất kỳ rủi ro dư luận nào.
Trần Vãn chỉ là một mắt xích rất nhỏ trong đại công trình này, nhưng nơi đây chứa đựng vô số ký ức mà cậu và Triệu Thanh Các đã cùng nhau trải qua.
Những cuộc gọi công việc vào ba giờ sáng, những lần kề vai sát cánh đàm phán với chính quyền, những ly cà phê Lam Sơn không biết đã rót bao nhiêu lần để giữ tỉnh táo... Còn cả lần khảo sát ở đảo Đinh, khi họ theo Phương Gián nghiên cứu địa hình đáy biển.
Cũng chính vào ngày hôm đó, họ cùng quyết định đặt tên cho đường hầm dầu khí này là "đường biển Trăng Tròn".
Bởi vì đoạn giữa của đường hầm sẽ đi qua rãnh đại dương lớn nhất thế giới, nơi có lực hấp dẫn mạnh mẽ, thủy triều chịu ảnh hưởng lớn từ mặt trăng.
Trên vùng biển này, số lần có thể nhìn thấy siêu trăng vàng nhiều hơn bất kỳ nơi nào khác trên thế giới. Vì thế, Trần Vãn đã đề xuất đặt tên đường biển Trăng Tròn cho đường hầm dầu khí số 7.
Triệu Thanh Các nhận xét: "Ý nghĩa rất hay."
Khi anh đọc hai chữ "Trăng Tròn", Trần Vãn đã nhìn thấy trong mắt anh cả một vũ trụ bao la cùng những vì sao lấp lánh.
Triệu Thanh Các chính là ánh trăng tròn trên biển.
Dự án này là kết tinh tâm huyết của cậu, của họ, của tất cả mọi người, Trần Vãn không cho phép nó gặp bất cứ ảnh hưởng nào.
Cậu mải mê nhìn bản đồ đến nỗi không để ý điện thoại rung. Triệu Thanh Các nhắc nhở: "Trần Vãn, điện thoại của em đang reo."
Là Tống Thanh Diệu gọi đến.
Trần Vãn nghe máy ngay trước mặt Triệu Thanh Các, nói vài câu đơn giản rồi cúp máy.
Sau đó có tin nhắn đến, nhưng cậu không mở xem, khi ngẩng đầu lên, cậu phát hiện xe đã dừng trước khu căn hộ của mình.
Triệu Thanh Các hất cằm ra hiệu: "Tôi lái xe đi, em lên ngủ đi."
Vành mắt Trần Vãn hơi thâm quầng, trông như chưa nghỉ ngơi đủ giấc.
Cậu không xuống xe mà quay người lại, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Triệu Thanh Các, không hề chớp mắt.
Triệu Thanh Các chống tay lên cửa xe, điềm nhiên hỏi: "Sao thế?"
"Triệu Thanh Các." Trần Vãn đột nhiên nghiêng người lại gần hơn, chống một tay lên bảng điều khiển trung tâm, ánh mắt bướng bỉnh, giọng nói nhẹ nhàng: "Có thể hôn một cái không?"
"Hôm nay chưa hôn."
Triệu Thanh Các còn chưa kịp nói gì thì cậu đã bổ sung: "Hôm qua cũng chưa hôn."
Triệu Thanh Các không trả lời có hay không, chỉ hạ mắt nhìn cậu một lúc, hỏi: "Trần Vãn."
"Em theo đuổi tôi thành công rồi sao?"
Trần Vãn chậm rãi lắc đầu.
Triệu Thanh Các nói: "Hôm qua không có là vì em không đến."
Trần Vãn gật đầu, thừa nhận lỗi sai.
Triệu Thanh Các lại hỏi: "Em rất muốn à?"
Trần Vãn gật đầu mạnh hơn.
Triệu Thanh Các nói: "Lại đây."
Trần Vãn lập tức sáp lại, đặt tay lên vai anh, nhẹ nhàng nắm lấy.
Nhìn tư thế vụng về của cậu, Triệu Thanh Các trực tiếp vòng tay ôm lấy eo, kéo cậu ngồi lên đùi mình, nụ hôn chạm nhẹ trên môi dần dần trở nên sâu hơn.
Sắc mặt Triệu Thanh Các vẫn điềm tĩnh, nhưng lực đạo lại rất mạnh, cánh tay siết chặt khiến Trần Vãn không kìm được mà bật ra một âm thanh khẽ.
Trần Vãn càng quấn lấy anh hơn, trong lòng nghĩ rằng mình nhất định phải nhanh chóng theo đuổi được Triệu Thanh Các, không thể để anh chịu dù chỉ một chút tổn thương, vẫn là phải giữ người trong tay mới an tâm.
Nhưng nụ hôn chưa kéo dài bao lâu, Triệu Thanh Các đã giữ lấy gáy Trần Vãn, không nhẹ không nặng bóp một cái, nói: "Hôm nay hết rồi, ngày mai cố gắng hơn chút đi."
Trần Vãn có chút thỏa mãn, nhưng cũng hơi tiếc nuối, song vẫn rất ngoan ngoãn đáp: "Được."
Có điều, động tác xuống xe của cậu chậm rì rì, trong đầu suy nghĩ, hôm nay thật sự không thể làm thêm sao? Cậu thực sự muốn nhìn lại dáng vẻ hung dữ của Triệu Thanh Các thêm lần nữa.
Có lẽ là do bản thân vẫn chưa đủ cố gắng, vậy thì ngày mai phải nỗ lực hơn mới được.
Triệu Thanh Các yên lặng nhìn cậu, dường như đã nhìn thấu mớ suy nghĩ rối ren trong đầu cậu, nhưng lại không hoàn toàn chắc chắn. Anh trầm ngâm một chút, sau đó không hẳn là giải thích mà chỉ nói: "Ngày mai, người mà Phương Gián muốn kiểm tra chính là em."
Dạo gần đây, anh và Từ Chi Doanh đã bị hành đến mức mệt mỏi.
Lúc này Trần Vãn mới chịu từ bỏ ý định, xuống xe: "Được rồi, vậy em về đây."
Triệu Thanh Các biết cậu có thói quen đứng nhìn mình rời đi, nên dứt khoát lái xe đi thẳng.
Điện thoại của Trần Bỉnh Tín gọi đến còn nhanh hơn cả dự đoán của Trần Vãn.
Đức Tín Viên ẩn mình sau những hàng cây cao, kiến trúc của tòa nhà vẫn giữ phong cách Nam Dương của những người nhập cư thời dân quốc, nhưng lại pha lẫn nét Anh quốc thời Victoria với những ô cửa tròn và đỉnh nhọn.
Từ xa nhìn lại, nó trông như một con quái vật đến từ thời đại cũ, cồng kềnh, dị dạng, há miệng nhe nanh, nuốt chửng và giam cầm hết thế hệ này đến thế hệ khác những con người từng sống tại đây, hút cạn máu thịt và linh hồn của họ.
Lần cuối cùng Trần Vãn bị gọi về là vào lễ Tiết Quỷ. Từ giữa năm đến cuối năm, nửa năm vậy mà đã trôi qua nhanh đến thế.
Con quái vật khổng lồ ấy vẫn đứng đó đối diện cậu từ xa.
Cậu đã từng nghĩ rằng mình đã thoát ra được, nhưng hóa ra là chưa.
Lời tác giả:
Mọi người đã từng thấy meme đó chưa? Hình một con mèo nhỏ đứng trước một con sư tử khổng lồ, bên dưới là dòng chữ:
"Anh ấy mong manh quá, tôi phải bảo vệ anh ấy."