Cuộc gặp với Hà Thịnh Viễn diễn ra đúng như kế hoạch, địa điểm được ấn định tại một nhà hàng trên núi Tiểu Đàm.
Vẫn là Trần Vãn đến sớm nhất, dù không phải sân nhà của cậu, nhưng cậu luôn thích chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn.
Phía bên kia cũng đã có vài người đến trước, đều là những gương mặt quen thuộc trong chốn danh lợi, nhanh chóng làm nóng bầu không khí trước khi các nhân vật chính thật sự xuất hiện.
Lần này, Triệu Thanh Các lại là người đến sớm nhất trong số các nhân vật chính, nhưng cũng không phải đến trước thời gian hẹn, anh đến đúng giờ, một mình.
Thấy Đàm Hựu Minh và Thẩm Tông Niên vẫn chưa có mặt, Trần Vãn chủ động bước tới chào hỏi anh, nhân tiện giới thiệu những vị khách trong buổi tiệc.
Triệu Thanh Các lần lượt bắt tay từng người.
Những vị khách ở đây, có người là bạn của Hà Thịnh Viễn, có người là những nhân vật kỳ cựu trong ngành, không ai là kẻ vô danh. Tối nay, trong cuộc gặp gỡ nửa giao lưu nửa thương thuyết này, họ sẽ đóng vai trò không thể xem nhẹ.
Các vị khách nhanh chóng phát hiện ra rằng, vị "Thái tử gia" quyền lực của tập đoàn Minh Long, à không, giờ phải gọi là người nắm quyền, không hề xa cách hay khó tiếp cận như lời đồn, chỉ là trẻ hơn họ tưởng, lại quá mức anh tuấn.
Sau khi trò chuyện với mọi người, Triệu Thanh Các quay đầu nhìn về phía Trần Vãn.
Trần Vãn vừa cụng ly từ xa với ai đó xong, đặt ly xuống, quay lại liền chạm phải ánh mắt điềm tĩnh, ung dung của Triệu Thanh Các.
"Anh Triệu." Cậu mỉm cười chào.
Cậu thực sự rất vui, từ lần gặp mặt tại bữa tối với Thạch Chương Dân đến nay cũng đã một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian đó, cậu đã nghĩ đến Triệu Thanh Các rất nhiều lần.
Vào những đêm khuya ở Trung Hoàn, khi chuyến tàu cuối cùng rời cảng, tiếng còi tàu vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng, lúc cơ thể lẫn tinh thần đều chạm đến giới hạn, phát ra những tín hiệu cầu cứu mơ hồ, hình ảnh Triệu Thanh Các lại hiện lên trong tâm trí cậu.
Mỗi lần gặp lại anh, Trần Vãn đều cảm giác cơ thể mình như sinh ra những bọt khí nhẹ nhàng, phấn khích.
Nhưng rồi, nhớ đến bữa tối lần trước với bầu không khí không mấy tốt đẹp, những dây thần kinh đang háo hức ấy lại dần bình ổn.
Triệu Thanh Các quan sát thấy nụ cười khéo léo, xã giao trên mặt Trần Vãn bỗng trở nên hơi gượng gạo, hoàn toàn khác với hình tượng mà thư ký của anh từng miêu tả, dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Rốt cuộc Trần Vãn là người như thế nào?
Triệu Thanh Các như mới biết cậu lần đầu.
Mỗi lần anh cố gắng phân tích và hiểu về Trần Vãn, anh đều rút ra những kết luận sai lầm.
Dù thế nào đi nữa, Triệu Thanh Các vẫn không mấy tán thành cách làm này. Anh bước lên một bước về phía Trần Vãn, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Tông Niên, Đàm Hựu Minh và Hà Thịnh Viễn đã cùng nhau bước vào. Họ vừa gặp nhau ở dưới lầu.
Triệu Thanh Các đành phải quay sang bắt tay với Hà Thịnh Viễn, trong lúc đó vẫn không quên quay đầu lại nhìn Trần Vãn một lần.
Ánh mắt đó có phần nghiêm túc, khiến Trần Vãn bất giác nhớ lại hiểu lầm trong bữa tối với Thạch Chương Dân lần trước, suốt cả buổi tối cậu đều cư xử hết sức chừng mực.
Thỉnh thoảng, khi Triệu Thanh Các đưa mắt quét qua góc phòng, anh chỉ nhìn thấy một mái đầu đen hơi nghiêng, đang trò chuyện với người khác.
Đầu của Trần Vãn trông rất tròn.
Đầu tròn, tính tình cũng cố chấp.
Cuộc đàm phán diễn ra khá suôn sẻ. Hà Thịnh Viễn tuy gây dựng sự nghiệp ở Hải Thị, nền móng vững chắc, nhưng những năm gần đây lại có ý định chuyển trọng tâm sang tuyến hàng hải Bắc Âu, việc duy trì quan hệ tốt với nhà họ Triệu và nhà họ Thẩm có thể giúp ông ta giảm bớt nhiều mối lo.
Hà Thịnh Viễn vô cùng hài lòng, cảm thấy đám công tử này không khó kết giao như ông ta tưởng. Khi rượu vào quá nửa, ông gọi thêm một nhóm nam nữ trẻ tuổi đến ngồi cùng bàn góp vui. Tuy không có những trò tiêu khiển quá thô t ục, nhưng mọi người cũng chơi bài, xúc xắc, uống rượu cho thêm phần náo nhiệt.
Ngay cả bên cạnh Trần Vãn cũng có một cô gái xinh đẹp ngồi xuống, đây không phải là tình huống cậu có thể từ chối.
Bàn ăn đã được phục vụ dọn dẹp sạch sẽ, giờ đây biến thành bàn chơi bài.
Đàm Hựu Minh ghé sát, khoác vai Trần Vãn dặn dò: "Vãn, tối nay chỉ có thể nhờ cậu đóng vai 'mặt đỏ' [1] thôi. Hai gương mặt poker kia của Triệu Thanh Các và Thẩm Tông Niên thì tôi không trông mong gì được rồi." Nói rồi, hắn thở dài một hơi đầy lo lắng.
[1] Người đóng vai hòa giải, cởi mở hơn trong thương lượng.
Trần Vãn bật cười, đồng ý.
Dù không phải bàn đàm phán chính thức, nhưng chung quy vẫn là bàn chuyện làm ăn. Bề ngoài có vẻ bình lặng, nhưng bên trong lại ngầm sóng ngầm dữ dội. Nếu để Triệu Thanh Các và Thẩm Tông Niên đóng vai "mặt đỏ", e là sẽ tự làm giảm sĩ khí của phe mình.
Bằng không, đâu cần tốn công gọi nhiều người đến như vậy.
Nhà cái chia bài, Đàm Hựu Minh cười hớn hở, ván đầu tiên đã thành công cài được quân vào bên phe đối phương.
Không ngờ Hà Thịnh Viễn cũng cười ha hả. Ông ta có ấn tượng rất tốt về Trần Vãn, cắn điếu thuốc chưa châm, vẫy tay mời cậu ngồi xuống, hào sảng nói: "Xem ra sắp có màn nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương rồi đây." Ý là Trần Vãn sẽ giúp ông ta đối đầu với Triệu Thanh Các, có trò hay để xem rồi.
Trần Vãn mỉm cười, nhưng cũng không chần chừ, trực tiếp bước sang phía Hà Thịnh Viễn.
Bên cạnh Triệu Thanh Các cũng có một cậu trai trẻ được sắp xếp ngồi xuống. Anh liếc nhìn một cái, cuối cùng cũng không ngăn lại.
Trần Vãn từng cùng phe với Triệu Thanh Các, nhưng chưa bao giờ đấu trực diện.
Triệu Thanh Các ngồi đối diện cậu, xung quanh khói thuốc lượn lờ, chỉ có anh là không hút. Nhìn Trần Vãn, anh giơ tay làm động tác mời rất tùy ý, ra hiệu để cậu lật bài đầu tiên.
Trần Vãn chăm chú xem bài, cũng không có ý định nhường nhịn, bởi không cần thiết. Diễn xuất vụng về chẳng khác nào thiếu tôn trọng Hà Thịnh Viễn. Hơn nữa, trình độ đánh bài của Triệu Thanh Các so với cậu là sáu bốn, Trần Vãn phải tập trung hết sức mới có thể đối phó.
Trong lúc suy nghĩ nước đi, dưới gầm bàn, không biết cậu đã chạm vào mũi giày của ai đó, khẽ thôi, cậu theo phản xạ rụt chân lại một chút.
Vài lá bài được đánh ra, mặt bàn hơi rung nhẹ, cậu lại vô tình chạm vào ống quần của ai đó, rõ ràng cậu đã cẩn thận lắm rồi mà.
Người bị chạm vào đó như theo bản năng khẽ nhấc chân lên.
Trần Vãn không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được đó là một đôi chân rất dài. Khi nhấc lên, vô tình chạm vào mắt cá chân và cẳng chân của cậu, lực rất nhẹ, thoáng qua trong chớp mắt.
Trần Vãn cảm thấy vừa áy náy vừa thất lễ, lập tức chỉnh lại tư thế ngồi, nghiêm chỉnh rụt chân về, không cho phép mình phạm sai lầm lần nữa.
Chỉ là, mắt cá chân và cẳng chân vốn là những vị trí vô cùng nhạy cảm trên cơ thể cậu. Cú chạm nhẹ như lông vũ ấy lại chính xác k1ch thích dây thần kinh, khiến cả chân cậu tê rần.
Trên bàn, có người quan sát ván bài khẽ nhắc: "Trần Vãn, đến lượt cậu rồi kìa."
Trần Vãn hoàn hồn, ngẩng đầu lên.
Triệu Thanh Các yên lặng nhìn cậu, nhã nhặn đẩy một lá K tép đến trước mặt cậu.
Tim Trần Vãn đập mạnh một nhịp, lập tức tập trung tinh thần đánh bài.
Ván này, Triệu Thanh Các vẫn là người chiến thắng dù không chơi quá sắc bén, so với lần đấu trí trên biển trước đó, có thể xem như anh đã rất nương tay.
Hà Thịnh Viễn ghé sang đếm số bài thua của Trần Vãn, trêu chọc: "Trần Vãn, cậu là 'thân ở Tào doanh, lòng lại hướng Hán' [2] đấy à?"
[2] Ý chỉ dù đứng ở phe này nhưng tâm trí lại hướng về phe khác.
Trần Vãn chỉ cười lắc đầu, đáp: "Là tôi kém cỏi, tâm phục khẩu phục."
Cậu thua nên chịu trách nhiệm xáo bài.
Giữa trận, Triệu Thanh Các lấy điện thoại ra xem, trả lời một tin nhắn.
Một lá bài từ tay Trần Vãn trượt xuống đất, cậu khẽ nói một tiếng "xin lỗi" rồi cúi xuống nhặt.
Triệu Thanh Các đang cúi đầu, có lẽ không nghe thấy.
Trần Vãn cúi người, lá bài rơi xuống là một quân K tép, không biết có phải là lá bài mà Triệu Thanh Các đã dùng trong ván trước để đánh bại cậu hay không.
Dưới ánh sáng mờ ảo của bàn bài, hình ảnh Hoàng đế Charlemagne trên mặt bài hiện lên lấp ló. Dưới gầm bàn, đôi chân của các vị khách đều đặt theo những tư thế khác nhau.
Dẫu cho trong số những bộ vest chỉnh chu và giày da đen bóng xung quanh, vẫn có một đôi chân nổi bật hơn hẳn ngay trước mặt cậu.
Đôi chân dài, thoải mái gập lại, dáng ngồi tùy ý mà vẫn nghiêm nghị đoan chính. Bộ quần tây đen ôm trọn lấy cặp chân, từ những nếp gấp nơi đùi có thể nhận ra cơ bắp rắn rỏi và dẻo dai của chủ nhân nó, cũng giống như khí chất mạnh mẽ của người ấy.
Ống quần thẳng tắp, để lộ một đoạn tất đen bao lấy cổ chân gồ lên, kéo dài đến đôi giày da đen bóng, mang theo vẻ cấm dục nghiêm cẩn nhưng cũng đầy quyến rũ.
Đôi giày và quần của người đó không phải là món đắt nhất trong phòng, nhưng lại là thứ dễ thu hút ánh mắt nhất, khiến người ta muốn vươn tay chạm vào nhất...
Bị đôi chân ấy chạm vào sẽ có cảm giác thế nào, nếu bị giẫm dưới chân thì sao? Sẽ là một loại kh0ái cảm thế nào đây...
Khoang mũi Trần Vãn nóng lên, cảm thấy mình đúng là có bệnh, cũng thấy xấu hổ vô cùng. Cậu cố gắng kéo tâm trí đang mất kiểm soát trở về, ngồi thẳng người lên.
Mãi đến vòng chia bài thứ hai, cậu vẫn đang phân tích lại, từ vị trí, khoảng cách đến cảm giác vừa rồi, người mà cậu vô tình chạm phải, không thể nào là...
Không phải thì tốt.
Sự mất tập trung của Trần Vãn suýt khiến cậu chia sai mã bài, may mà không ai để ý. Triệu Thanh Các bỗng nhiên ngẩng lên, nhìn thẳng qua đây, trái tim Trần Vãn ngừng đập một nhịp. Ánh mắt đối phương bình lặng và ôn hòa, nhưng Trần Vãn vẫn cố kiềm chế những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, tập trung chia bài.
Dù nói rằng cược trên bàn chẳng đáng là bao, nhưng với giới kinh doanh, điều quan trọng nhất chính là vận may.
Bắt đầu từ ván thứ hai, Hà Thịnh Viễn dứt khoát ngồi ngay bên cạnh Trần Vãn, như một quân sư giám sát trận đấu, chỉ đạo chiến thuật.
Ông ta là người mê bài bạc, Trần Vãn dù không cố ý nhường ván đầu nhưng rốt cuộc vẫn thua, cũng có chút áy náy nên thỉnh thoảng đáp lời, ra bài cũng tôn trọng ý kiến của đối phương.
Hà Thịnh Viễn chắc là người Tây Quan, nói chuyện khá nhanh, có vài từ ngữ và thói quen phát âm mà Trần Vãn nghe không rõ, đành phải nghiêng người tới gần hơn một chút, vừa đoán vừa hiểu.
Hai người ngồi sát nhau, cùng xem bài, lông mày hơi nhíu lại.
Triệu Thanh Các không còn giữ lối đánh ôn hòa như ván đầu tiên mà bắt đầu tấn công dồn dập, vẫn là lá K tép, nhưng lần này đầy hiểm ác, không chút lưu tình, càn quét hết số điểm mà Trần Vãn đã nhẫn nhịn tích góp.
Trần Vãn có chút không hiểu, liếc nhìn Triệu Thanh Các một cái. Cậu biết đối phương đang đóng vai "mặt đen", nhưng đen đến mức này thì cũng quá đáng rồi.
Bồ Tát biến thành Diêm Vương sống, hoàn toàn khiến Trần Vãn trở tay không kịp.
Triệu Thanh Các vẫn cúi đầu xem bài, người thanh niên ngồi bên cạnh thuận tay đưa cho anh một ly cocktail nhẹ. Triệu Thanh Các không từ chối, nhận lấy rồi nhấp một ngụm, cậu trai kia vui vẻ nở nụ cười.
Lời tác giả:
Để tôi xem xem, rốt cuộc là chân ai mà dài thế này nhỉ?