• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng mùa thu không quá gay gắt, nhưng lại khô hanh. Bó hoa không được Trần Vãn mang xuống xe mà cứ thế đặt trên ghế phụ, bị ánh mặt trời chiếu vào, mép cánh hoa nhanh chóng cuộn lại, nhuốm chút vàng úa.

 

Lá thư kia cũng bị vội vàng nhét vào ngăn tủ trong xe cùng với hộp thuốc.

 

Trần Vãn bước vào tòa nhà tập đoàn Thái Cơ, ngồi chờ ở sảnh gần hai tiếng đồng hồ đến mức nhân viên lễ tân cũng có chút ngại ngùng, lại rót thêm cho cậu một tách cà phê. "Thật xin lỗi, tổng giám đốc Cát dạo này khá bận."

 

Trần Vãn mỉm cười lịch sự, đáp: "Không sao."

 

Cậu không biết Cát Tích có thực sự bận rộn hay không, nhưng việc để cậu chờ lâu như vậy là có chủ đích.

 

Trần Vãn cũng không giận, dù sao cũng là lỗi của Tống Thanh Diệu trước, bà đã dan díu với Mạnh Nguyên Hùng, chồng của Cát Tích.

 

Khi lướt qua những bức ảnh mà Liêu Toàn gửi vào hộp thư của mình, đầu óc Trần Vãn thoáng trống rỗng.

 

Hai người đó cùng nhau đi vào cửa hàng xa xỉ trên đường đại lộ Nữ hoàng, sau đó là những tấm ảnh họ uống rượu trên du thuyền, nghĩ rằng hành tung kín kẽ, nhưng thực tế lại lộ rõ mồn một.

 

Trước nay, cậu chỉ chăm chăm theo dõi dòng tiền trong tài khoản của Tống Thanh Diệu, quan sát mọi biến động tài sản của bà, thậm chí theo sát cả hành tung của bà và Tạ Gia Kiên, nhưng không ngờ nhân vật chen ngang lại là Mạnh Nguyên Hùng.

 

Tạ Gia Kiên là cổ đông của Vinh Tín, còn Mạnh Nguyên Hùng chưa từng xuất hiện trong tầm mắt của Trần Vãn.

 

Quan trọng hơn cả, hắn ta là chồng của trưởng nữ nhà họ Cát – gia tộc đứng đầu tập đoàn Thái Cơ.

 

Khoảnh khắc ấy, Trần Vãn bỗng nhận ra, Tống Thanh Diệu chưa bao giờ là người ngây thơ như cậu từng nghĩ. Bà rất tinh ranh, chỉ là dành toàn bộ sự khôn ngoan ấy để đối phó với chính cậu mà thôi. Ít nhất, bà biết cách tung hỏa mù để đánh lạc hướng cậu.

 

Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy hai mẹ con mình thật nực cười. Cậu thuê người theo dõi Tống Thanh Diệu, còn Tống Thanh Diệu lại coi cậu như paparazzi riêng của mình.

 

Trước khi đến tập đoàn Thái Cơ, Trần Vãn đã gặp người gửi email kia.

 

"Tôi nghe nói dự án cảng Bảo Lệ Loan và tuyến hàng hải Hải Du dự định niêm yết vào cuối năm nay, A Vãn cũng sẽ tham gia vào đội ngũ roadshow [1] phải không?" Liêu Toàn vừa cười vừa rót trà cho cậu.

 

[1] Hoạt động quảng cáo lưu động trên đường phố để quảng bá sản phẩm hoặc thương hiệu.

 

Trần Vãn không động đến tách trà, chỉ tựa lưng vào ghế, lạnh giọng đáp: "Liêu Toàn, ông còn muốn bị cắt thêm một ngón tay nữa sao?"

 

Liêu Toàn thở dài cảm thán: "Cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả, tính khí y hệt hồi nhỏ."

 

Trần Vãn kìm nén cơn buồn nôn khi nhớ về những ký ức đó, châm điếu thuốc, gật đầu: "Đúng vậy, với những kẻ chướng mắt, tôi luôn ra tay triệt để."

 

"Nhưng trẻ con phát điên thì chỉ cần nhốt ở Tiểu Lãm Sơn vài năm là được, còn nếu lớn rồi mà vẫn phát điên," Liêu Toàn trắng trợn uy hiếp, "Thì sẽ thành chuyện cả đám cổ đông được xem miễn phí scandal ngoại tình của mẹ một thành viên trong đội ngũ chủ chốt của dự án mới mà họ đầu tư đấy."

 

"Người thứ ba và đàn ông ăn bám nhà vợ, ngoại tình vụng trộm, ân oán hào môn, bây giờ người ta thích hóng mấy chuyện như vậy nhất đấy."

 

Ánh mắt của Trần Vãn lạnh lẽo như lưỡi dao, nhưng Liêu Toàn lại cảm thấy có một loại phong tình khác lạ trong đó.

 

"Trần Vãn." Hắn nheo mắt nhìn cậu, ánh mắt dao động giữa hai sắc thái, vừa như bề trên, lại vừa như tình nhân. Hắn đảo mắt lướt qua người cậu rồi cười mỉa: "Cậu cũng nhìn Triệu Thanh Các bằng ánh mắt này sao?"

 

"Cậu ta ngủ với cậu rồi à? Bao nhiêu lần thì mới đổi được cái dự án này? Dùng sắc để leo lên, cậu đúng là còn giỏi hơn cả mẹ mình đấy."

 

Trần Vãn kẹp điếu thuốc trong tay, dí thẳng về phía Liêu Toàn, chỉ cách vài centimet nữa là đầu thuốc đã chọc thẳng vào lỗ mũi hắn, "Ngậm miệng cho sạch sẽ vào!"

 

Liêu Toàn giật mình, theo phản xạ lùi ra sau, giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng, cười vô sỉ: "Chẳng lẽ không phải sao? Cậu quý giá đến mức ai cũng không được động vào, chỉ có mình cậu ta có tư cách? Triệu Thanh Các có biết cậu từng bị nhốt ở Tiểu Lãm Sơn không?"

 

Tiểu Lãm Sơn là trại tâm thần của Hải Thị, là nơi giam giữ những bệnh nhân có thân phận đặc biệt, như tình nhân bí mật của quan chức, con riêng của nhà giàu, hay những minh tinh bị tuyên bố mắc bệnh tâm thần.

 

Bên trong đó, có bao nhiêu người thật sự điên, bao nhiêu người giả điên, bao nhiêu người bị nhốt vào rồi mới phát điên, không ai biết rõ.

 

Dù mang danh là bệnh viện tâm thần, nhưng khi người dân Hải Thị nhắc đến nơi này, giọng điệu đều trở nên kỳ lạ. Đó là cái ổ thối nát, nơi liên tục bị đồn đại về những vụ bê bối tình d*c. Còn những kẻ bị nhốt vào, ai cũng không thể lộ diện trước ánh sáng. Tiếng xấu chồng chất càng khiến hòn đảo biệt lập này trở nên mờ ám và đáng sợ.

 

Vị đắng của thuốc tràn lên đầu lưỡi, nhưng Trần Vãn vẫn giữ được sự bình tĩnh.

 

Liêu Toàn nhìn cậu, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, cao cao tại thượng của năm nào.

 

Hắn cười nhạt, xoay nhẹ ly trà trong tay: "Cậu nói xem, nếu dư luận ầm ĩ lên vì scandal ngoại tình của mẹ cậu, làm ảnh hưởng đến việc niêm yết của dự án Bảo Lệ Loan và đường hầm Hải Du thì Triệu Thanh Các có còn muốn cậu nữa không?"

 

"Cậu ta sẽ giải thích với các cổ đông thế nào đây?"

 

Trần Vãn vẫn rất điềm tĩnh, không để lộ bất cứ phản ứng thừa thãi nào.

 

Nhưng Liêu Toàn quyết tâm phải bóc trần bộ mặt bình thản giả tạo của cậu.

 

Từ trước đến nay, Trần Vãn chưa từng thể hiện sắc mặt gì khác với hắn, thậm chí đến cả cảm xúc bộc phát cũng không có.

 

"Ồ, Mạnh Nguyên Hùng còn tặng mẹ cậu một viên hồng ngọc máu bồ câu cổ từ thế kỷ 17, giá trị của nó đủ để mua một lô đất ở khu Trung Hoàn đấy. Mà số tiền này, làm sao hắn có được? Viên đá quý này được đấu giá thông qua ngân hàng Thụy Sĩ. Nếu đến lúc đó, vợ của hắn quyết tâm truy cứu, cậu nghĩ các nhà đầu tư và chính quyền sẽ tin tưởng báo cáo tài chính của các cậu không?"

 

Trần Vãn tiện tay hất xấp ảnh lên bàn, khóe môi nhếch lên đầy khinh miệt: "Chỉ bằng mấy thứ này? Vài bức ảnh có thể chứng minh được gì?"

 

Dù gì cũng không phải ảnh giường chiếu trong khách sạn, không có bằng chứng trực tiếp thì chẳng thể kết tội.

 

"Những chuyện thế này đâu cần phải chứng minh?" Liêu Toàn bật cười, "Chỉ cần dư luận sôi sục là đủ rồi. Cậu cũng biết danh tiếng của mẹ mình mà, nếu những bức ảnh này lộ ra, ba cậu chắc chắn sẽ xử lý bà ta, còn vợ của Mạnh Nguyên Hùng là trưởng nữ của tập đoàn Thái Cơ, cậu hiểu rõ thủ đoạn của bà ta hơn tôi đấy. Đến lúc đó, dự án của Triệu Thanh Các cũng sẽ vì vụ bê bối tình ái này mà mất sạch uy tín."

 

"Một mũi tên trúng ba con chim, bấy nhiêu là đủ."

 

Trần Vãn không buồn đôi co với hắn, trực tiếp hỏi: "Đây là ý của ông hay của nhà họ Trần?"

 

Liêu Toàn hơi bất ngờ khi cậu có thể đoán ra nhanh như vậy, hắn nheo mắt: "Đúng là ba cậu cũng muốn nói chuyện với cậu, nhưng tôi nhanh tay hơn một bước thôi. Tôi nghĩ, quân bài trong tay tôi còn đáng giá hơn của ông ta một chút."

 

Trần Bỉnh Tín đang nắm điểm yếu của Trần Vãn là Tống Thanh Diệu, còn Liêu Toàn thì nắm điểm yếu của Tống Thanh Diệu.

 

Trần Vãn hơi ngẩng cằm: "Ông muốn gì?"

 

Liêu Toàn không vòng vo, trực tiếp đặt điều kiện: "Tôi muốn làm nhà cung cấp vật liệu xây dựng cho các cậu."

 

Cuộc đấu đá nội bộ trong nhà họ Trần ngày càng khốc liệt. Phòng cả đang thâu tóm quyền lực, đẩy phòng hai ra rìa, cổ phần của phòng hai đang bị xâm chiếm từng chút một, vị thế ngày càng lung lay.

 

Trong thời buổi kinh tế suy thoái, miếng bánh đã nhỏ lại, nếu không tìm cách mở rộng tài nguyên thì sớm muộn gì phòng hai cũng sẽ bị phòng cả và phòng ba nuốt sống.

 

Minh Long chính là con tàu lớn nhất ở Hải Thị lúc này, dù thế nào hắn cũng phải bám vào.

 

Trần Vãn cười lạnh: "Đúng là nằm mơ giữa ban ngày."

 

"A Vãn, cậu đừng giả vờ với tôi nữa. Tôi vẫn đủ quyền hạn để làm trung gian vận chuyển cho bọn họ, hay là, gió bên tai của cậu không đủ mạnh?" Liêu Toàn thong thả rót thêm trà cho cậu: "Huống hồ, nếu tôi không tìm cậu bây giờ thì ba cậu cũng sẽ chuẩn bị đến tìm cậu thôi."

 

Vinh Tín bây giờ đã suy tàn, chỉ biết dùng người thân quen, đấu đá quyền lực, vẻ ngoài hào nhoáng nhưng bên trong đã mục ruỗng.

 

Dù có che giấu kỹ thế nào, chuyện ở đảo Đinh cũng không thể hoàn toàn bịt kín, sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra, Trần Bỉnh Tín biết Trần Vãn đã bắt tay với Triệu Thanh Các chỉ là vấn đề thời gian.

 

"Nhưng ông ta sẽ không cho cậu bất cứ thứ gì. Cậu hiểu con người ông ta mà, đúng không? Thay vì vậy, chẳng phải hợp tác với tôi sẽ có lợi hơn sao?"

 

Trần Vãn bình tĩnh đến mức không giống một người đang bị uy hiếp: "Hợp tác với ông, tôi được gì?"

 

"Tôi có thể đảm bảo những bức ảnh này chỉ có mình tôi giữ. Chỉ cần trúng thầu, tôi lập tức tiêu hủy, không giữ bản sao." Liêu Toàn kiên nhẫn thuyết phục, "Hơn nữa, nếu cậu muốn chuyện này bị dập tắt hoàn toàn thì cách duy nhất là kéo tôi lên con tàu của Triệu Thanh Các. Có lợi ích ràng buộc, chúng ta cùng hưởng vinh quang, cùng chịu tổn thất. Tôi đâu thể tự phá nồi cơm của mình đúng không?"

 

Ánh mắt Trần Vãn trầm tĩnh, không phản bác cũng không nói gì, để mặc đối phương mất kiên nhẫn trước. Đến khi Liêu Toàn không nhịn được nữa, cậu mới thản nhiên nói: "Những thứ này không đáng cái giá đó."

 

Sắc mặt Liêu Toàn trầm xuống, rồi lại nghe Trần Vãn tiếp tục: "Tôi còn muốn 6% cổ phần lẻ của Vinh Tín, không cần quyền chọn cổ phiếu."

 

"6%?!" Giọng Liêu Toàn cao vút, "Cậu lấy cổ phần làm gì?"

 

Trần Vãn trước nay chưa từng nhúng tay vào cuộc đấu đá nội bộ của nhà họ Trần, cũng chưa từng bộc lộ dã tâm nào với Vinh Tín.

 

"Muốn người khác làm việc mà không cho lợi ích gì, đúng là mơ giữa ban ngày." Trần Vãn dụi tắt điếu thuốc, dứt khoát nói: "Ảnh và cổ phần, không được thì khỏi bàn. Liêu Toàn, tự cân nhắc xem bản thân đáng giá bao nhiêu đi, ông thực sự nghĩ rằng sau khi tung những thứ này ra, bản thân vẫn có thể đứng ngoài cuộc sao? Nếu ông làm ảnh hưởng đến dự án của Triệu Thanh Các, chỉ cần anh ấy nhấc một ngón tay, ông sẽ biến mất khỏi cõi đời này."

 

Liêu Toàn nhìn chằm chằm vào cậu, sói con đã lớn, răng nanh và móng vuốt còn sắc bén hơn xưa. Rõ ràng là hắn đến để uy hiếp Trần Vãn, nhưng từng bước một lại bị cậu chế ngự hoàn toàn.

 

Sau một lúc im lặng, hắn nói: "6% là quá cao. Tôi không có đủ vốn để thu gom chừng đó cổ phần lẻ."

 

"Vậy thì khỏi bàn." Trần Vãn đứng dậy bỏ đi. Liêu Toàn lăn lộn trong hội đồng quản trị bao năm, nếu thực sự muốn làm thì không có chuyện không làm được.

 

Hắn vội gọi giật lại: "Khoan đã!"

 

Trần Vãn vẫn thản nhiên khoác áo.

 

"4%... tôi có thể thử xem."

 

Trần Vãn nhìn hắn, chẳng có phản ứng gì, Liêu Toàn nghiến răng nhượng bộ: "5%!"

 

"Ông gom đủ rồi nói." Khi bước ngang qua Liêu Toàn, đột nhiên Trần Vãn rút báng súng Beretta dí thẳng vào lưng hắn, ngón tay cậu lướt qua huy hiệu khắc biểu tượng của Triệu Thanh Các trên súng.

 

Kim loại lạnh ngắt, nhưng bàn tay Trần Vãn lại ấm, như thể có ai đó đang nắm lấy cậu, truyền cho cậu nguồn sức mạnh vô tận.

 

Cậu cúi đầu, giọng trầm thấp nhưng nguy hiểm: "Nếu ông dám giở bất kỳ trò gì, viên đạn sẽ xuyên qua lưng ông, giống như cây kéo đã xuyên qua mu bàn tay ông 19 năm trước."

 

Toàn thân Liêu Toàn túa mồ hôi lạnh, giơ hai tay lên liên tục gật đầu: "Tôi không dám, tôi không dám!"

 

So với khi còn nhỏ, Trần Vãn bây giờ càng điên cuồng hơn, ở nơi công cộng mà cũng dám rút súng đe dọa người khác, Liêu Toàn không chút nghi ngờ, nếu hắn không đồng ý, cậu có thể giết hắn ngay tại chỗ, hoặc đợi đến một đêm khuya nào đó, hắn sẽ biến mất mãi mãi.

 

"Được rồi, tôi sẽ nghĩ cách."

 

"Cổ phần, tôi sẽ tìm cách gom đủ."

 

Bề ngoài, có vẻ như Liêu Toàn đang uy hiếp Trần Vãn, nhưng trên thực tế, chính hắn mới là kẻ đường cùng, nếu không phải bị dồn đến bước đường này, ai lại ngu ngốc đi động vào phần bánh của Triệu Thanh Các?

 

Hắn không ngờ, ngay sau đó, Trần Vãn lập tức xoay người tìm đến Cát Tích, vợ của Mạnh Nguyên Hùng tại tập đoàn Thái Cơ.

 

Cậu kiên nhẫn ngồi chờ rất lâu trong sảnh, chỉ để cho Cát Tích hạ hỏa.

 

Cuối cùng, lễ tân mới đến mời cậu lên.

 

Cát Tích xuất thân danh môn, là người phụ nữ mạnh mẽ nổi tiếng của Hải Thị, hơn bốn mươi tuổi nhưng khí thế mạnh mẽ, cũng không cố tình làm khó Trần Vãn.

 

"Cậu Trần nhất quyết muốn gặp tôi, tốt nhất là phải có chuyện vô cùng quan trọng."

 

Trần Vãn khiêm tốn đặt quà lên bàn tiếp khách của bà: "Tôi muốn bàn với tổng giám đốc Cát về việc thu mua cổ phần Vinh Tín."

 

Ánh mắt Cát Tích nhìn cậu từ khinh miệt chuyển thành nghiêm túc hơn một chút: "Cậu Trần đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu."

 

Trần Vãn chỉ mỉm cười.

 

Chỉ có loại ngu ngốc như Liêu Toàn mới thực sự tin rằng mối quan hệ vụng trộm giữa Tống Thanh Diệu và Mạnh Nguyên Hùng có thể che giấu hoàn toàn.

 

Dù có to gan đến đâu, Mạnh Nguyên Hùng cũng không dám tự mình mua một viên Huyết bồ câu trị giá khổng lồ để tặng Tống Thanh Diệu, một kẻ ăn bám nhà vợ như hắn không thể nào có được lá gan đó.

 

Nếu đoán không sai, chính Cát Tích đã cố ý thả mồi, ít nhất là bà ta có sự dung túng.

 

Mục tiêu của bà ta là cổ phần Vinh Tín.

 

Nhà họ Trần đấu đá dữ dội, mà Tống Thanh Diệu lại trở thành một điểm đột phá rất tốt. Tống Thanh Diệu hiện giờ không còn được sủng ái, nhưng hồi đầu khi Trần Bỉnh Tín theo đuổi "mỹ nhân thục nữ", ông ta cũng đã trao cho bà một số cổ phần.

 

Đây chính là lý do khiến Tống Thanh Diệu vẫn luôn ôm hy vọng.

 

Theo những gì Trần Vãn biết, cuộc hôn nhân giữa Cát Tích và Mạnh Nguyên Hùng đã sớm trở thành vỏ bọc.

 

Bà ta có không ít tri kỷ bên ngoài, chẳng hề để tâm đ ến người chồng vô dụng này, thứ bà ta quan tâm là bản đồ thương mại của nhà họ Cát.

 

Nhưng dù sao đi nữa, chuyện này vẫn là lỗi của Tống Thanh Diệu.

 

Vì vậy, hôm nay Trần Vãn đến để xin lỗi, cậu giữ thái độ cung kính nhưng lời nói lại mang hàm ý sâu xa, ngầm nhắc nhở bà ta rằng cậu biết đây thực chất là một cái bẫy có chủ đích, bà ta cũng không hoàn toàn vô tội.

 

"Người đầu tiên sưu tầm viên huyết bồ câu mà ông Mạnh đấu giá được là một quý bà Thụy Điển, bà Carmel. Bà ấy từng là gia sư của gia đình họ Cát."

 

Cát Tích hờ hững cười, giọng điệu đầy ẩn ý: "Giờ thì nó nằm trong túi mẹ cậu rồi nhỉ?"

 

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng Trần Vãn vẫn không tránh khỏi chút khó chịu.

 

Những năm qua, cậu đã dọn dẹp không biết bao nhiêu mớ hỗn độn của Tống Thanh Diệu, từ việc ra mặt xin lỗi, trả nợ cờ bạc đến việc đối phó với những tranh đấu nội bộ và bên ngoài.

 

Cậu đã luyện được tâm lý vững vàng, nhưng điều đó không có nghĩa đây là chuyện đáng tự hào, dù sao cậu cũng là con người, vẫn có lòng tự trọng và danh dự.

 

"Đúng vậy. Để bày tỏ thành ý, tôi muốn góp một chút sức lực giúp tổng giám đốc Cát."

 

Cát Tích đánh giá cậu, Tống Thanh Diệu không thông minh, nhưng lại sinh ra một đứa con vừa lanh lợi vừa hiếu thảo, "Mục đích của cậu là gì?"

 

Trần Vãn nhìn thẳng vào bà ta: "Hy vọng bà có thể ra thông báo trước khi những bức ảnh bị lộ. Dưới danh nghĩa của tập đoàn Thái Cơ, hãy đưa tin rằng chính bà đã mời mẹ tôi đến thăm cửa hàng flagship [2] mới khai trương của Thái Cơ, đồng thời dự tiệc trên du thuyền cùng ông Mạnh."

 

[2] Cửa hàng đại diện của thương hiệu tại một quốc gia hoặc khu vực.

 

Những bức ảnh kia không hề có hành động thân mật thái quá, những cử chỉ gần gũi có thể được giải thích là sự hiếu khách lịch thiệp.

 

Ra oai phủ đầu.

 

Không có bức tường nào không lọt gió. Ngay từ đầu, Trần Vãn đã không hề tin tưởng Liêu Toàn, dù hắn có tiêu hủy chứng cứ như đã hứa, chuyện này cũng không thể bịt kín hoàn toàn.

 

Phải triệt tiêu nguy cơ tiềm tàng này từ gốc rễ.

 

Nếu ra tay trước, dù có lộ ảnh đi chăng nữa thì câu chuyện cũng đã được định hình sẵn, đây chỉ là một chuyến tham quan cửa hàng xa xỉ và hai đêm vui chơi của giới thượng lưu, Mạnh Nguyên Hùng chẳng qua chỉ là người đi cùng. Về sau, dù có xuất hiện thêm bằng chứng gì đi nữa cũng không thể gây ra sóng gió lớn, càng không ảnh hưởng đến dự án.

 

Mà loại chuyện mập mờ thế này, thái độ của chính thất mới là yếu tố quyết định.

 

"Chỉ vậy thôi?" Cát Tích không nghĩ điều kiện này đủ để đổi lấy cổ phần Vinh Tín.

 

"Chỉ vậy thôi." Trần Vãn thoải mái để bà ta đánh giá.

 

"Cậu đúng là hiếu thảo đấy. Nhưng mà..."

 

Cát Tích nhìn cậu, cười nhạt: "Chàng trai trẻ, cậu không chỉ muốn cứu mẹ mình. Cậu muốn mượn dao giết người, để ngồi yên thu lợi."

 

Trần Vãn không phủ nhận.

 

Bất cứ ai có ý định nhắm vào Triệu Thanh Các, đều chỉ có một con đường, đó là chết.

 

Cát Tích cũng chẳng để tâm: "Nhưng tôi dựa vào đâu để tin cậu? Cậu đâu có vị trí gì trong trung tâm quyền lực của Vinh Tín."

 

Trước đây bà ta thậm chí chưa từng nghe đến cái tên Trần Vãn.

 

Mãi đến khi chuyện của Triệu Thanh Các ở đảo Đinh truyền ra, cái tên này mới xuất hiện trên giang hồ.

 

"Tôi hữu dụng hơn Mạnh Nguyên Hùng." Trần Vãn bình thản nói, "Tôi sẵn sàng chuyển trước 2% cổ phần để thể hiện thành ý. Đến lúc đó, tổng giám đốc Cát có thể tự quyết định xem có muốn hợp tác với tôi hay không."

 

Cát Tích đã đứng vững bao năm giữa chốn thương trường đầy rẫy hổ báo của Hải Thị, tất nhiên không dễ bị lung lạc: "Tôi chỉ là một người làm ăn chân chính, không dính dáng đến chuyện phi pháp đâu."

 

"Tôi cũng vậy."

 

Những chuyện phạm pháp, đó là việc Liêu Toàn phải lo, chẳng liên quan gì đến cậu cả. Việc của cậu chỉ là đảm bảo để Cát Tích trở thành bên thứ ba hợp lý ngay tình mà thôi.

 

Cát Tích: "Tôi chỉ cho cậu thời gian một tuần."

 

"Cảm ơn tổng giám đốc Cát."

 

.

 

Khi hội thảo của Khoa Tưởng kết thúc thì trời đã về chiều. Những ngày gần đây, Phương Gián lại tiếp tục công bố thêm hàng loạt đề tài nghiên cứu mới, dự án càng tiến triển, nhiệm vụ càng nặng nề hơn.

 

Trần Vãn bước vào văn phòng của Hàn Tiến, đóng cửa lại.

 

"Rút lui khỏi dự án?!"

 

"Ừm." Trần Vãn đưa cho anh ta một điếu thuốc, giọng điềm tĩnh trấn an: "Không có gì to tát đâu. Tôi vẫn sẽ tham gia vào quá trình nghiên cứu ở hậu trường, chỉ là trên giấy tờ dự án và bằng sáng chế, đừng để tên tôi xuất hiện nữa."

 

Hàn Tiến nhìn cậu đầy kinh ngạc.

 

Trần Vãn giải thích ngọn ngành mọi chuyện, cậu cắn điếu thuốc, ánh mắt trở nên lạnh lùng, thậm chí có phần tàn nhẫn: "Cắt đứt tận gốc, đây là cách tốt nhất."

 

Hàn Tiến phẩy tay: "Triệu Thanh Các có thể che trời tại Hải Thị, đối phó mấy hạng người này thì có gì mà..."

 

"Anh Tiến." Trần Vãn ngắt lời, giọng trầm ổn: "Hai dự án này đều có văn bản phê duyệt mang dấu đỏ, liên quan đến vốn nhà nước và phúc lợi dân sinh. Chuyện tiền bạc không quan trọng, nhưng uy tín cộng đồng và hình ảnh xã hội mới là thứ đáng lo."

 

"Hơn nữa, đây cũng không phải chỉ là vấn đề lần này." Cậu dụi tàn thuốc, ánh mắt tối lại: "Những rắc rối này bắt nguồn từ tôi, vốn dĩ tôi phải là người giải quyết."

 

Không cần chờ lâu, Trần Bỉnh Tín chắc chắn cũng sẽ tìm đến cậu thôi.

 

Một khi đã nhúng tay vào vũng nước đục này, dù Liêu Toàn có hứa hẹn thế nào, dù Cát Tích có giúp cậu hay không thì thực ra Trần Vãn cũng chẳng thể hoàn toàn yên tâm được.

 

Cậu rất rõ ràng về sức mạnh của Triệu Thanh Các, những trò vặt vãnh của đám tiểu nhân này chẳng đáng để bận tâm, thậm chí nếu Liêu Toàn thật sự tạo sóng gió, chưa chắc đã có tờ báo nào dám đăng tin.

 

Nhưng đối với những vấn đề liên quan đến Triệu Thanh Các, cậu tuyệt đối không bao giờ để xảy ra sơ suất.

 

Phòng mọi khả năng, cách chắc chắn nhất chính là cắt đứt tận gốc.

 

Trước khi chuyện xảy ra, Trần Vãn đã chủ động rút khỏi dự án, hoàn toàn cắt đứt quan hệ, dù sau này có chuyện gì xảy ra thì cũng không liên quan đến Minh Long hay dự án.

 

"Thời điểm rối ren, để đề phòng bất trắc, tôi không cho phép xuất hiện dù chỉ một sai sót."

 

"Hơn nữa," Trần Vãn nhả một vòng khói, làn sương mờ che phủ đi tia sắc lạnh trong mắt, "Lần này, tôi phải triệt hạ bọn chúng."

 

Như ép một chiếc lá úa lún sâu vào bùn đất, như nghiền chết lũ kiến dưới đế giày, phải diệt tận gốc, không để lại hậu hoạn, cậu mới có thể hoàn toàn yên tâm.

 

Chúng đã dám đe dọa cậu một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Chỉ cần Trần Vãn còn muốn theo đuổi Triệu Thanh Các, còn muốn ở bên anh thì bất cứ kẻ nào cũng có thể hút máu Triệu Thanh Các, xé anh ra thành từng mảnh, không bao giờ dừng lại.

 

Nhưng một khi cậu rút khỏi dự án thì đã là kẻ không còn gì để mất, chẳng sợ ai cả. Những gì cậu làm không liên quan đến Khoa Tưởng, không liên quan đến dự án Vịnh Bảo Lê, càng không liên quan đến Triệu Thanh Các.

 

Kẻ nào dám nhắm vào Triệu Thanh Các, ở chỗ Trần Vãn chỉ có một kết cục, chết không có chỗ chôn.

 

"Anh Tiến, tôi muốn diệt sạch bọn chúng." Cậu lặp lại lần nữa, giọng nhẹ bẫng nhưng ánh mắt thâm trầm đến đáng sợ.

 

Hàn Tiến nhìn vẻ mặt của cậu, trong lòng không khỏi rùng mình.

 

Anh ta biết thủ đoạn của Trần Vãn, nhưng vẫn không đồng ý: "Khoa Tưởng là tâm huyết của cậu, từng viên gạch, từng mái ngói đều do cậu đích thân dựng nên. Những năm qua khó khăn thế nào, cậu rõ hơn ai hết."

 

Lần đầu tiên nhận được đơn hàng, Trần Vãn uống rượu đến xuất huyết dạ dày. Hai ngày chạy bốn hội chợ, say nắng đến mức ngất xỉu cũng không chịu nhập viện. Đối diện với những khách hàng cố tình làm khó, cậu vẫn nhẫn nhịn cúi đầu, đối diện với đối thủ cạnh tranh chèn ép, cậu vẫn gồng mình chống đỡ.

 

Một bước đi một vệt máu, gian nan đi đến ngày hôm nay.

 

Nhìn ánh mắt đau đáu của Hàn Tiến, Trần Vãn chỉ bật cười bất đắc dĩ: "Anh Tiến, tôi chỉ tạm thời rút lui thôi, đâu phải bỏ hẳn. Đợi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, tôi sẽ quay về một cách nhẹ nhõm hơn, không tốt sao?"

 

Hiện tại, chính những mối quan hệ ràng buộc này lại trở thành điểm yếu chí mạng của cậu, để người khác có thể lợi dụng mà khống chế. Trần Vãn luôn cố chấp, đặc biệt là khi liên quan đến Triệu Thanh Các, cậu chưa từng nghe theo ý kiến của ai.

 

Hàn Tiến giằng co với cậu một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể thấp giọng nói: "Vậy thì vị trí của cậu ở Khoa Tưởng sẽ luôn được giữ lại. Phần chia lợi nhuận của cậu, tuy không thể ghi chép trên sổ sách, nhưng tôi chắc chắn sẽ có cách để đưa đầy đủ cho cậu."

 

"Tấm lòng của anh tôi xin nhận, nhưng không cần đâu."

 

Trần Vãn, một kẻ đặc biệt giỏi trong việc lách luật còn không quên nhắc nhở đối tác cũ: "Tuyệt đối đừng có làm giả sổ sách, phải tuân thủ pháp luật đấy."

 

"..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK