Trái tim Trần Vãn chợt chùng xuống, lập tức rơi xuống đáy vực. Cậu không kịp phản ứng gì, chỉ nghe thấy một tiếng "pằng", viên đạn quang điện xé gió lao đi, đánh trúng hồng tâm không biết đã di chuyển đến sau lưng cậu từ lúc nào.
Cậu đứng yên tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Cái bia trên tường có thể di chuyển, chỉ là vô tình trôi đến sau lưng cậu thôi.
Triệu Thanh Các lên đạn, kính bảo hộ che đi gương mặt anh, không nhìn rõ được biểu cảm. Anh đổi góc bắn, lại nhanh chóng bồi thêm một phát.
Giơ tay bắn súng, dứt khoát, quyết đoán.
Giọng nữ máy móc vang lên thông báo "mười điểm", vang vọng khắp đại sảnh.
Khoảng cách giữa hai phát súng chưa đến một giây, âm thanh nổ vang lên ngay hai bên tai Trần Vãn, chấn động mạnh mẽ, trước mắt cậu hiện lên vô số hình ảnh lướt qua như tia chớp.
Bề ngoài, cậu không thay đổi chút biểu cảm nào, nhưng thực tế mồ hôi lạnh đã ướt đẫm toàn thân.
Triệu Thanh Các liếc nhìn tâm bia để xác nhận điểm số. Ánh mắt hai người thoáng giao nhau trong tích tắc, chỉ trong một phần triệu giây nhưng lại hàm chứa ý vị sâu xa, khó dò.
Tim Trần Vãn run lên mạnh hơn nữa.
Cậu gần như có thể chắc chắn, đây là một lời cảnh cáo của Triệu Thanh Các.
Dù có thể không phải vì suy nghĩ không thể nói ra của cậu bị phát hiện, nhưng nhất định là do cậu đã làm điều gì đó khiến Triệu Thanh Các khó chịu, hoặc đã vượt qua ranh giới nào đó.
Đầu óc cậu căng như dây đàn, nhanh chóng quay lại từng tình tiết, từng hành động, cố gắng đoán xem rốt cuộc Triệu Thanh Các đang cảnh cáo điều gì.
Cậu tự tin rằng mình đã che giấu rất kỹ, ngay cả Trác Trí Hiên cũng thường xuyên nghi ngờ cậu có thật sự thích anh không, vậy thì vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?
Trần Vãn nghĩ không ra.
Không phải vì cậu quan tâm Triệu Thanh Các nhìn cậu thế nào.
Trong mắt đối phương, cậu tốt nhất nên chỉ là một người xa lạ hoàn toàn không có chút tồn tại,
Như vậy sẽ thuận tiện hơn cho những gì cậu cần làm, không khiến ai chú ý, cũng không đánh động chính chủ.
Nhưng nếu sự tồn tại của cậu đã bắt đầu khiến Triệu Thanh Các cảm thấy khó chịu, vậy thì tất cả đều đi chệch hướng.
Cậu đã làm phiền người ta.
Yêu thầm cũng cần có quy tắc, yêu thầm cũng có nguyên tắc tối thiểu.
Âm thầm, lặng lẽ, không khiến người đó nhận ra là điều cốt lõi.
Không có lý do gì, cũng không nên để Triệu Thanh Các phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào từ cảm xúc của cậu.
Cậu đã sai rồi.
Trần Vãn mím chặt môi, trái tim chìm xuống tận đáy biển.
Khi kết thúc, cậu thay đồ trước rồi ra ngoài, đứng ở bãi cỏ đợi những người khác.
Thời tiết ở Hải Thị thay đổi thất thường, một giây trước còn trời trong mây trắng, nắng vàng chói chang, mà giờ một đám mây lướt qua, bầu trời bỗng trở nên xám xịt, âm u.
Trần Vãn nhìn điện thoại một lúc rồi đi ra ven đường, theo sau một cậu nhóc vác bao tải, nhặt giúp mấy cái chai nhựa rơi xuống đất.
Cậu bé bị giật mình, quay đầu lại, lí nhí cảm ơn.
Gương mặt cậu bé bị nắng hong đến đỏ ửng, nhưng đôi mắt lại đen láy, toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt lộ rõ sự dè chừng. Khu vực này không cho phép nhặt ve chai vì sợ làm mất mỹ quan trước mặt những người giàu có, cậu bé lén băng qua đường, vì những nơi được phép nhặt thì không tranh giành nổi với người khác.
Sợ bị bảo vệ phát hiện, cậu bé vội vàng khoác bao tải lên vai định rời đi.
"Đợi đã." Trần Vãn mở nắp chai hồng trà, uống cạn rồi đưa cái chai cho cậu nhóc.
Cậu bé do dự đánh giá cậu, đến khi thấy cậu nhích chai lại gần hơn mới ngượng ngùng nở một nụ cười, lí nhí nói thêm một câu cảm ơn.
Trần Vãn biết cậu bé đang sợ gì, cậu nhìn chằm chằm vào cậu nhóc, nhưng lại như đang nhìn một thứ gì đó xa hơn, dịu dàng nói: "Không sao, bảo vệ sẽ không đến đây đâu."
Cậu nhóc hơi bối rối, Trần Vãn nhìn cái bao tải căng phồng của cậu bé, đề nghị: "Dẫm bẹp chai lại thì có thể chứa được nhiều hơn không?"
"Gì cơ?"
Cậu nhóc không hiểu tiếng phổ thông, Trần Vãn liền đổi sang tiếng Quảng Đông. Cậu lấy một cái chai từ trong bao tải, làm mẫu: Dẫm bẹp, xếp chồng, buộc lại. Động tác thành thạo, gọn gàng, một mạch liền mạch.
Cậu bé tròn mắt ngạc nhiên, Trần Vãn mỉm cười: "Làm cùng nhé?"
Hai người cùng nhau xử lý chỗ chai nhựa còn lại.
Trong lúc đó, Trần Vãn hỏi: "Em thường nhặt ở đâu?"
Cậu bé nhỏ giọng: "Ở phố Đông Dương."
Trần Vãn xếp gọn chồng chai lại: "Bên đó khó tìm lắm phải không?"
"Vâng." Cậu bé đáp, giọng ỉu xìu.
"Vậy em thử đi về hướng công viên Hoàng Đại Tiên vài trăm mét, sau hẻm nhỏ ở phố Miếu có một cánh cổng, chắc em có thể chui qua, bảo vệ ở khu Thiệu Công Quán sẽ không tuần tra đến đó đâu."
Cậu bé liếc nhìn cậu, cảm thấy một người có phong thái thế này mà lại đi chỉ mình cách nhặt rác thật là... quá kỳ quặc. Cậu nhóc nửa tin nửa ngờ: "Sao anh biết?"
Trần Vãn cười: "Tự em đến thử xem là biết ngay mà."
"Ồ."
"Đi học chưa?"
"Rồi ạ."
"Mệt không? Vừa đi học, vừa nhặt ve chai nữa."
Cậu bé gật đầu.
Ống quần của Trần Vãn bị dính bụi, cậu cúi xuống phủi sạch rồi cứ thế ngồi xổm bên đường, ngang tầm mắt với cậu bé: "Hay là thử coi nó như một trò chơi truy tìm kho báu đi?"
"Trò chơi truy tìm kho báu? Nhưng em có thể tìm được gì?"
Trần Vãn nhìn cậu bé, nhưng cũng không hẳn là nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Anh không biết, cái đó phải do chính em tự tìm lấy, mỗi người sẽ tìm thấy một thứ khác nhau."
Cậu nhóc có chút hứng thú, nói: "Được ạ."
Trần Vãn giúp cậu nhóc buộc chặt miệng bao tải, động tác thuần thục, gọn gàng, như thể đã làm qua hàng ngàn lần, còn dặn dò: "Số lượng này đủ để đem đến trạm thu gom rồi, đừng gom nhiều quá, cũng đừng đợi đến tối mới đi."
Buổi tối giá sẽ bị ép xuống thấp, còn có mấy tay cáo già chuyên rình mò cướp đoạt thành quả của kẻ khác.
Cánh cổng lớn mở ra, có người bước ra ngoài. Cậu bé sợ bị mắng, lưu luyến nhìn Trần Vãn một cái rồi vội vàng vác bao tải rời đi. Cậu nhóc quay đầu lại hai lần, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Người đi ra là Tần Triệu Đình, hắn bước đến bên cạnh Trần Vãn, hỏi: "Lại là một thằng nhóc ăn xin à?"
Thấy Trần Vãn không đáp, hắn giải thích: "Đã bảo người tăng cường tuần tra rồi, nhưng vẫn khó mà kiểm soát hết được."
Trần Vãn không bình luận gì, chỉ chuyển sang chủ đề khác.
.
Trên tầng hai, trong căn phòng thay đồ tận trong cùng, Triệu Thanh Các đang đứng bên khung cửa sổ, cúi đầu tháo băng cổ tay, ánh mắt dõi xuống khung cảnh bên dưới.
Ở phía dưới, Tần Triệu Đình không biết đang nói gì với Trần Vãn mà cười đến hào hứng, thậm chí còn vỗ nhẹ vai cậu.
Trần Vãn cũng đang cười, nhưng nụ cười với Tần Triệu Đình và nụ cười dành cho cậu bé nhặt ve chai lại có một sự khác biệt rất tinh tế.
Khoảng cách từ tầng hai không thể nhìn rõ, nhưng Triệu Thanh Các lại có một khả năng quan sát quá mức nhạy bén.
Mọi người đã thay xong quần áo, lần lượt đi ra, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, cùng nhau hướng về bãi đỗ xe.
Đi được nửa đường, Trần Vãn bỗng nhiên dừng lại, cậu nói mình để quên đồ, quay lại lấy, bảo mọi người cứ đi trước, không cần đợi.
Cậu cúi đầu bước đi, bàn tay nắm chặt lại.
Những thứ không nên quan tâm, cậu đã quyết không quan tâm nữa.
Trên đời này có quá nhiều người đáng thương, mà chính cậu cũng đang sống trong cảnh thấp thỏm, dè chừng, không thể làm một vị cứu thế.
Nhưng...
Cậu bé kéo lê bao tải quá tải, bước đi chậm rì rì, Trần Vãn nhanh chóng bắt kịp.
Cậu nhóc cảnh giác quay đầu lại, thấy là cậu, ánh mắt mới sáng lên một chút. Trần Vãn liếc nhìn đôi chân bị cọ xát đến rướm máu của cậu nhóc, hỏi: "Nhà có điện thoại không? Hoặc bình thường có thể liên lạc với em bằng cách nào?"
Cậu bé lắc đầu, nói một địa chỉ gần công viên Hoàng Đại Tiên, đó là một chỗ ẩn náu nhỏ của cậu nhóc, không ai biết cả.
Trần Vãn không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu: "Chân về nhớ băng lại nhé, hẹn gặp em sau."
Cậu bé nhìn theo bóng lưng của cậu mãi không rời, hoàng hôn vẽ lên đường nét của người thanh niên một tầng ánh sáng dịu dàng, thánh khiết, tựa như một vị thần giáng xuống trần gian rồi dần dần biến mất.
.
Khi Trần Vãn đến nơi, chỗ ngồi chỉ còn lại vị trí bên cạnh chủ nhà.
Đám cậu ấm ăn quen sơn hào hải vị, Tần Triệu Đình cố tình chuẩn bị một bữa cơm đậm chất gia đình Quảng Đông, đổi khẩu vị một chút, ngay cả món tráng miệng cũng là bánh bột hấp mà chỉ có thể mua ở mấy gánh hàng rong Vịnh La Xương.
Có rất nhiều vị như đậu đỏ, dừa, dứa...
Mấy người này ăn bánh bột hấp cũng chỉ để hoài niệm, dù sao đây cũng là món ăn vặt từng thịnh hành khắp Hải Thị vào thời thơ ấu của họ.
Trước bữa tiệc thịnh soạn đầy sơn hào hải vị, món tráng miệng thanh đạm này lại bất ngờ được ưa chuộng.
Khi trên đ ĩa chỉ còn lại một chiếc bánh cuối cùng, Triệu Thanh Các và Tần Triệu Đình đồng thời giơ đũa lên.
Không khí bỗng chốc trở nên vi diệu.
Đàm Hựu Minh tựa người vào Thẩm Tông Niên, ánh mắt tràn đầy hứng thú chờ xem kịch hay.
Chuyện này không liên quan đến việc gọi thêm một phần bánh, mà là khoảnh khắc ngay lúc này.
Hắn vốn hơi xấu tính, rất thích nhìn người khác lâm vào tình huống khó xử. Tần Triệu Đình lúng túng hay Triệu Thanh Các lúng túng, chắc hẳn đều rất thú vị. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng thấy Triệu Thanh Các lúng túng bao giờ.
Đáng tiếc, lần này hắn không được xem cảnh tượng đó. Nơi nào có Trần Vãn, nơi đó sẽ không có sự lúng túng.
Trần Vãn quay sang hỏi Tần Triệu Đình có muốn phần của mình không.
Bánh bột hấp đều được đựng riêng từng chiếc một, sau khi phục vụ đặt xuống trước mặt cậu, cậu vẫn chưa động đến.
Tần Triệu Đình vốn là người tùy ý, mà Trần Vãn lại ngồi ngay bên cạnh, cậu thuận miệng hỏi một câu, dù sao cũng không thể để Triệu Thanh Các ăn phần của người khác được.
Tần Triệu Đình hỏi: "Cậu không ăn à?"
Triệu Thanh Các thấy ánh mắt cong cong kia hướng về phía Tần Triệu Đình, lịch sự đáp rằng mình đã no rồi, nếu anh Tần chịu giải quyết giúp thì tốt quá, bằng không chỉ tổ lãng phí.
Thực ra Trần Vãn không thích ăn bánh bột hấp. Đối với đám công tử này, món ăn vặt này chỉ là một sự thay đổi khẩu vị thú vị giữa những bữa tiệc cao lương mỹ vị, nhưng với cậu, nó chẳng phải một ký ức đẹp đẽ gì.
Ngày đó, Tống Thanh Diệu giấu cậu trong một căn hộ nhỏ chưa đến mười mét vuông ở khu nhà cổ Đường Lâu, không ai chăm sóc. Khu ổ chuột đầy rẫy kẻ xấu, bị ức hiếp bắt nạt là chuyện quá đỗi bình thường.
Những đứa lớn tuổi hơn sẽ ném phần bánh bột hấp mà Tống Thanh Diệu để lại cho cậu vào hố chó, ép cậu tranh giành với lũ chó để ăn, hoặc giẫm đạp lên rồi ấn đầu cậu xuống, bắt cậu ăn bằng được...
Dù bánh bột có ngọt đến đâu, khi vào miệng Trần Vãn, nó cũng chỉ có vị đắng chát.
Đàm Hựu Minh không được xem trò hay, tiếc nuối nghịch điện thoại của Thẩm Tông Niên.
Cuối cùng, chiếc bánh bột hấp cuối cùng rơi vào bát của Triệu Thanh Các, nhưng anh cũng chỉ cắn một miếng.
Đối tốt với Triệu Thanh Các đã khắc sâu vào tận xương tủy của Trần Vãn, thấy đối phương ăn không nhiều, cậu theo phản xạ cầm lấy hạt hoa quế, định bảo thử thêm cái này xem sao. Nhưng ngay khi đưa tay ra giữa chừng, cậu chợt nhớ ra giờ mình không nên làm vậy nữa, thành thử cậu ngừng lại, thôi không đưa ra.
Đàm Hựu Minh liếc nhìn Triệu Thanh Các: "Lại sao đấy?"
Triệu Thanh Các liếc nhìn Tần Triệu Đình, đặt đũa xuống, tựa vào ghế, nhàn nhạt nhận xét: "Chẳng có gì đặc biệt."
Trần Vãn sững lại, ánh mắt cụp xuống, đặt hạt hoa quế xuống bàn.
Tần Triệu Đình thẳng thừng lấy thẳng từ tay cậu, hỏi: "Cái này là gì?"
Trần Vãn khẽ mỉm cười, một nụ cười mà không ai có thể nhận ra chút bất thường nào: "Hạt hoa quế ủ mật ong, rắc lên bánh bột hấp ăn cùng sẽ ngon hơn."
Tần Triệu Đình tò mò hỏi: "Rắc trực tiếp à? Cho bao nhiêu? Cậu rắc giúp tôi được không?"
Trần Vãn máy móc cầm phần bánh bột hấp của mình lên, thêm một ít hạt hoa quế rồi đặt trước mặt hắn.
Tần Triệu Đình cắn một miếng, cười nói với mọi người: "Tôi thấy cũng hợp khẩu vị đấy chứ."
.
Giờ nghỉ trà, phục vụ bước vào, đặt thuốc lá lên bàn.
Dạo này trà thuốc lá đang rất thịnh hành ở Hải Thị, thêm lá trà đặc chế vào sợi thuốc tạo ra mùi hương trà thấm vào nicotine, vô cùng được ưa chuộng.
Một số người có tiền thích làm màu, không thích hút thuốc sẵn mà nhất định phải tự tay cuốn, bởi vậy, các nhà hàng quán ăn đều bày sẵn dụng cụ cuốn thuốc tại bàn trà.
Trần Vãn không thích thu hút sự chú ý, cũng không có ý kết giao, chỉ lẳng lặng ngồi trong góc cuốn thuốc, cuốn xong, cậu mới phát hiện hóa ra mình vừa cuốn một điếu Đại Hồng Bào.
Cậu cảm thấy không ổn, định vứt đi ngay nhưng bị Tần Triệu Đình nhìn thấy, hắn kinh ngạc: "Trần Vãn, còn gì là cậu không biết làm không?"
Trần Vãn khẽ lắc đầu, cười nhạt: "Chỉ tiện tay làm thôi."
Tần Triệu Đình hỏi: "Cuốn loại gì đấy?"
Trần Vãn còn chưa kịp trả lời, Tần Triệu Đình đã tự nhận ra: "Đại Hồng Bào à?"
"Tôi thử nhé?"
Trần Vãn không muốn đưa cho hắn, cậu biết mình cuốn điếu này cho ai, dù Triệu Thanh Các có không thèm để ý, cậu cũng không muốn đưa cho người khác.
"Điếu này rơi xuống đất rồi, bẩn lắm, tôi cuốn cho anh điếu khác nhé."
Dù sao cũng đang rảnh, cậu liền cuốn thêm vài điếu nữa. Trác Trí Hiên thích Thiết Quan Âm, Đàm Hựu Minh thích Ngân Châm vì nó có vị ngọt, những người khác thì cuốn đủ loại, ai muốn thử thì cứ đến lấy.
"Được thôi." Tần Triệu Đình lấy điếu thuốc trong tay cậu để sang một bên, nói: "Cậu làm đi, cho tôi học hỏi chút nào."
Đàm Hựu Minh trông thấy thì bất mãn: "Hai người lén lút chơi thứ gì hay ho thế?!"
Một tiếng này làm cả đám đổ xô lại chọn thuốc. Bạch Hào, Đơn Tùng, Chính Sơn Tiểu Chủng... Triệu Thanh Các lướt mắt một vòng, thấy điếu Đại Hồng Bào bị ném lẻ loi trong thùng rác, lá vụn rơi lả tả, hòa lẫn với vỏ trái cây và giấy vụn.
Triệu Thanh Các đứng yên lặng một lúc, không ai để ý.
Có người không mang bật lửa, Trần Vãn liền lịch sự đưa của mình ra.
Không phải Cartier mà là một chiếc Zorro.
Hóa ra Trần Vãn có rất nhiều chiếc bật lửa đẹp.
Giá đắt, nhưng thực ra rất rẻ mạt.
Bật lửa trở lại tay Trần Vãn, cậu tiện tay bỏ vào túi quần.
Sau khi trở về từ chuyến đi biển, cậu đã đổi toàn bộ bật lửa mang theo người thành loại mới nhất, tốt nhất, nhưng từ giờ về sau, có lẽ Triệu Thanh Các sẽ không còn dùng đến nữa.
Mọi thứ dần dần trở nên vô nghĩa.
Trước đây, Trần Vãn tin chắc rằng chỉ cần không làm phiền, không ảnh hưởng đến Triệu Thanh Các thì cậu có thể tiếp tục giấc mơ đơn phương này mãi mãi.
Nhưng có vẻ như không được nữa rồi, giấc mộng này đã đến hồi phải tỉnh.