• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần mới bắt đầu, đài khí tượng khẩn cấp phát đi tín hiệu cảnh báo mưa đen.

Cùng lúc đó, Sở Giao thông thông báo do ảnh hưởng của bão và mưa lớn, sạt lở đất ở khu đông đã khiến một số tuyến đường bị sụt lún, nhiều tuyến từ Trung Hoàn đến phố Đề Đốc bị phong tỏa hoàn toàn, trung tâm hành chính ban hành thông báo nghỉ bão, yêu cầu người dân làm việc tại nhà, nếu không cần thiết thì không nên ra ngoài.

 

Cảnh báo thời tiết được chia thành ba cấp: mưa vàng, mưa đỏ và mưa đen. Khi có mưa đỏ, chính quyền chỉ khuyến nghị người dân nên ở trong nhà, còn mưa đen là cấp độ cao nhất, bắt buộc các doanh nghiệp ngừng hoạt động, trường học đóng cửa.

 

Những ngày sau đó, ngoại trừ một số cơ quan nhà nước và đơn vị đặc biệt, cả Hải Thị đều rơi vào tình trạng đình trệ, những con đường vốn tấp nập xe cộ nay trở nên vắng tanh, chỉ còn lại âm thanh của cơn mưa trút xuống khắp nơi.

 

Do làm việc tại nhà, thời gian Trần Vãn họp trực tuyến với Triệu Thanh Các cũng tăng lên đáng kể, địa điểm họp video bắt buộc phải chuyển từ công ty về nhà riêng của mỗi người.

 

Bỏ đi bộ vest và cà vạt, Triệu Thanh Các có một nét thư thái hơn thường ngày, trông cũng sống động và chân thực hơn nhiều.

 

“Trần Vãn, tối qua cậu lại không nghỉ ngơi đúng không?” Giọng anh nhẹ bẫng, không hề có ý trách móc, nhưng lại khiến người nghe có cảm giác chột dạ.

 

“Có nghỉ rồi.” Nhưng thực ra cũng chẳng được bao nhiêu, thời tiết này làm giảm hiệu suất công việc, nên chỉ còn cách tăng ca bù vào, tối qua đúng là cậu đã thức đến nửa đêm.

 

“Thật không?” Không rõ Triệu Thanh Các có tin hay không, nhưng anh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ tựa vào lưng ghế rồi tiện miệng hỏi: “Đang uống gì thế?”

 

“Thiết Quan Âm.” Món đồ uống không thể thiếu mỗi lần cậu thức khuya.

 

Triệu Thanh Các gật đầu, lật mở tài liệu trước mặt.

 

.

 

Buổi chiều, do sức gió bất ngờ mạnh lên, khu vực Trần Vãn ở bị mất tín hiệu, mãi đến tối mới có điện lại.

 

Có lẽ Triệu Thanh Các vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt chưa lau khô hẳn, càng làm nổi bật vẻ sắc nét, lạnh lùng của đôi mắt anh.

 

“Bên cậu có an toàn không?”

 

Trần Vãn nhìn những giọt nước vẫn còn đọng trên ngọn tóc anh, định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ đáp: “Rất an toàn.”

 

Mạng vẫn chập chờn, những cuộc đối thoại bị trễ nhịp, khiến cho cuộc trò chuyện giữa họ có cảm giác như những con người cố bấu víu nhau trong thời kỳ tận thế.

 

Nếu không có đối phương, cả Triệu Thanh Các lẫn Trần Vãn đều sẽ phải một mình vượt qua khoảng thời gian bão tố không biết kéo dài đến khi nào này.

 

Triệu Thanh Các làm việc ở nhiều không gian khác nhau trong nhà khi trò chuyện với Trần Vãn, buổi sáng còn ngồi bên cửa sổ lớn, buổi tối đã chuyển sang thư phòng rồi, không gian bày trí bằng gỗ khiến Trần Vãn lập tức liên tưởng đến một mùi nước hoa.

 

Hương cam, Trần Vãn thực sự đã đi mua một chai nước hoa có mùi hương ấy. Thấy đá cẩm thạch trên bệ cửa sổ trông có vẻ lạnh lẽo, cậu lại chọn thêm một tấm chăn len thủ công, vẫn là để vào chiếc tủ đựng quà, nơi cất giữ những món quà mãi mãi không thể gửi đi.

 

Triệu Thanh Các nghe Trần Vãn báo cáo về số liệu ngày hôm qua, đột nhiên đứng dậy nói: “Để tôi đi lấy sạc.”

 

Anh bước vào phòng, trong video lướt qua một góc ga giường, dường như có cả mô hình đặt ở đầu giường, nhưng hình ảnh chỉ thoáng qua trong chớp mắt, khi Trần Vãn muốn nhìn rõ hơn một chút, màn hình đã quay trở lại với gương mặt của Triệu Thanh Các, anh ngồi gần ống kính, từng đường nét sắc sảo của khuôn mặt khi được phóng đại trở nên vô cùng áp lực.

 

“Sao thế?” Triệu Thanh Các nghiêng đầu hỏi.

 

Trần Vãn bình tĩnh đáp: “Không có gì, anh Triệu, chúng ta tiếp tục đi.”

 

“Được.” Triệu Thanh Các đặt lại điện thoại vào vị trí quen thuộc rồi thông báo với Trần Vãn rằng Jennifer đang bị kẹt lại Hải Thị vì bão trong mấy ngày tới, cô ấy đồng ý dành chút thời gian để gặp anh.

 

Jennifer là một nhà địa chất biển dày dạn kinh nghiệm, có nhiều năm nghiên cứu về dòng hải lưu và chuyển động địa chất dưới đáy đại đại dương, nắm giữ lượng lớn tư liệu khảo sát thực địa và kiến thức lý luận sâu rộng. Phương Gián đang gặp khó khăn trong việc thiết lập nền móng dưới lòng đất, đã muốn tìm gặp Jennifer để nhờ tư vấn từ lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội. Triệu Thanh Các thông qua các mối quan hệ ở nước ngoài mới liên lạc được với cô. Là người trẻ nhất từng giành được giải thưởng Thanh Học trong lĩnh vực này, Jennifer có lịch trình vô cùng dày đặc, lần này cô ấy và nhóm nghiên cứu chỉ quá cảnh ở Hải Thị, nhưng do bão nên mới bị kẹt lại, tạo ra cơ hội hiếm hoi để gặp gỡ.

 

Trần Vãn hỏi: “Khi nào vậy?”

 

“Sáng mai.” Triệu Thanh Các mở laptop lên: “Tôi vừa nhận được phản hồi cách đây nửa tiếng.”

 

Trần Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, lo lắng nói: “Mưa to quá.”

 

Bầu trời đen kịt từ chiều đến giờ, đài khí tượng liên tục phát đi ba cảnh báo khẩn cấp, dự báo trong vòng mười sáu giờ tới sẽ có trận mưa rất to. Một cây cầu vượt dành cho người đi bộ ở Kim Chung đã bị dòng nước cuốn trôi, Sở Giao thông và Sở Cảnh sát lại một lần nữa ra thông báo kêu gọi người dân hạn chế ra đường nếu không thực sự cần thiết.

 

Triệu Thanh Các nói: “Họ chỉ còn trống lịch vào ngày mai, khi cơn bão đi qua, họ sẽ lập tức bay về Anh.”

 

Trần Vãn trầm ngâm một lúc rồi đề nghị: “Anh Triệu, tôi có thể đi cùng không?”

 

Triệu Thanh Các đang cúi đầu xem tài liệu mà Phương Gián vừa gửi đến, anh thậm chí không ngẩng lên, chỉ đáp lại một câu ngắn gọn: “Không được.”

 

“…” Trần Vãn thở dài trong lòng, đành nói: “Vậy mọi người nhớ phải chú ý an toàn.”

 

Nhìn thấy vẻ lo lắng hiện rõ trong ánh mắt cậu, Triệu Thanh Các chỉ cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.

 

.

 

Ngày hôm sau, trời mưa vẫn như trút nước, gió lớn cuốn phăng tất cả, mang theo sức mạnh đủ để san bằng mọi thứ, khiến cả thành phố chìm trong sự u ám và tĩnh lặng như sắp sửa diệt vong.

 

Suốt cả ngày hôm đó, Triệu Thanh Các không có bất kỳ tin tức nào.

 

Trần Vãn trải qua một ngày thấp thỏm không yên, ăn uống qua loa, đặc biệt là khi số người gặp nạn vẫn liên tục tăng lên theo cập nhật thời tiết mới nhất.

 

Cậu vừa làm việc vừa lo lắng, cứ cầm điện thoại lên xem hết lần này đến lần khác, có lẽ không dưới trăm lần.

 

Mãi đến tận khuya, Triệu Thanh Các mới chủ động báo rằng cuộc gặp đã kết thúc.

 

Vẫn là cuộc gọi video, Triệu Thanh Các dường như không thích những cách giao tiếp kém hiệu quả như nhắn tin.

 

Trần Vãn đã dần quen với điều này.

 

“Trần Vãn.”

 

“Anh Triệu, mọi chuyện thuận lợi chứ?”

 

Giữa đêm khuya, Trần Vãn không mặc đồ ở nhà mà khoác một chiếc sơ mi, không quá trang trọng nhưng cũng không tùy tiện, điều này chứng tỏ cậu đã chờ đợi tin tức từ Triệu Thanh Các suốt cả ngày.

 

Triệu Thanh Các cởi áo khoác ra, đứng ở huyền quan dưới ánh đèn vàng ấm áp, hình ảnh qua video trông như một bức tranh sơn dầu, người trong tranh lên tiếng hỏi cậu: “Cậu đang hỏi chuyện gì?”

 

Là hỏi anh đi đường có thuận lợi không, hay là hỏi cuộc gặp với Jennifer có suôn sẻ không?

 

“…” Trần Vãn trả lời một cách chung chung, “Hôm nay tình hình của anh và Phương Gián thế nào?”

 

Cậu không đưa ra câu trả lời mà Triệu Thanh Các muốn nghe, và ngược lại, Triệu Thanh Các cũng không cho cậu câu trả lời mà cậu mong muốn, chỉ nhẹ nhàng đề nghị: “Có lẽ cậu nên hỏi Phương Gián, phần chuyên môn hầu như đều do cậu ta nói chuyện với Jennifer.”

 

“…” Trần Vãn cảm thấy đau đầu, Triệu Thanh Các quả thực… rất khó bị qua mặt.

 

Anh đi đến quầy bar sáng đèn, để lộ rõ chiếc áo sơ mi ướt sũng, ôm sát lấy cơ thể, đường nét cơ ngực và cơ bụng tinh tế, mạnh mẽ nhưng không hề phô trương.

 

Triệu Thanh Các hắt xì một cái, rót một ly nước lạnh.

 

“…” Trần Vãn không nhịn được mà đề nghị: “Anh Triệu, vừa đi mưa về uống nước nóng sẽ tốt hơn, nếu có gừng thì nên nấu một bát nước gừng để xua lạnh.”

 

Thật ra cậu chỉ là lo lắng thái quá mà thôi, Triệu Thanh Các chẳng bị mắc mưa, cũng không biết tại sao lại bị ướt sũng như vậy.

 

Xe của anh luôn lái thẳng vào hầm để xe, dù những ngày qua hầm xe của nhiều nơi trong thành phố đã bị nước lũ nhấn chìm, nhưng với hệ thống chống lũ của biệt thự nhà họ Triệu có giá khởi điểm hàng tỷ, đừng nói là bão, ngay cả sóng thần có ập đến cũng chẳng thể làm lung lay.

 

Triệu Thanh Các nói không có gừng, nhưng vẫn tỏ vẻ nghiêm túc tìm kiếm một lúc, rồi hỏi rượu vang nóng có được không?

 

Trần Vãn: “… Cũng được.”

 

Triệu Thanh Các lấy một chai rượu từ kệ, rót nửa ly, Trần Vãn hỏi: “Anh Triệu đang uống gì vậy?” Mới vừa dầm gió lạnh, bị mưa ướt, nếu lập tức uống rượu mạnh có thể sẽ bị đau đầu.

 

Triệu Thanh Các nhấp một ngụm, đôi môi trở nên đỏ thẫm, liếc mắt nhìn cậu: “Chai cậu mang đến tiệc rượu của Felipe.”

 

Trần Vãn khựng lại.

 

Câu này… có thể hiểu theo nhiều cách.

 

Chai cậu mang đến tiệc rượu của Felipe.

 

Là chai nào?

 

Video trên điện thoại như bị đứng hình vài giây, nhưng Trần Vãn đãnhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

 

Triệu Thanh Các không thể nào biết được chai Mulando đó là của cậu.

 

Vậy thì chỉ có thể là một chai còn lại thôi.

 

Cậu khẽ cười: “Chardonnay uống vào dễ buồn ngủ lắm.”

 

Triệu Thanh Các tựa vào quầy bar, một chân hơi cong, làm đôi chân anh trông càng dài hơn, anh nhìn Trần Vãn, hỏi: “Cậu mang chai Chardonnay à?”

 

Trái tim vừa thả lỏng của Trần Vãn lại lập tức căng lên, cậu cẩn trọng, không vội trả lời ngay, một lát sau mới nói, không tính là nói dối: “Đúng là có mang Chardonnay.”

 

Nhưng Triệu Thanh Các không phải kiểu người dễ bị qua mặt, anh không cho phép bất kỳ ai dùng lời lẽ mập mờ để lấp li3m trước mặt mình.

 

“Ồ.” Anh lắc nhẹ ly rượu, quan sát màu sắc của nó, “Là có mang Chardonnay…”

 

“Vậy còn chai nào nữa?”

 

Mỗi khách mời đều phải mang theo hai chai rượu, Chardonnay là chai được đặt trên kệ.

 

“…” Trần Vãn khẽ cười, “Không nhớ rõ lắm.”

 

Triệu Thanh Các nhìn cậu một lúc rồi nói: “Tôi đùa cậu thôi.”

 

Anh giơ ly rượu về phía điện thoại, khẽ lắc nhẹ: “Thực ra tôi đang uống Nữ hoàng Palma.”

 

“…”

 

Triệu Thanh Các đang thử cậu.

 

Nhưng Trần Vãn không muốn tiếp tục chủ đề về bữa tiệc rượu nữa, nên chỉ đáp: “Nữ hoàng Palma cũng hợp để xua lạnh.”

 

Triệu Thanh Các không có hứng thảo luận về việc loại rượu nào giúp xua lạnh, loại nào giúp dễ ngủ, anh nhìn thẳng vào mắt Trần Vãn: “Cậu đoán xem hôm nay chúng tôi gặp ai trong phòng khách của nhà khoa học?”

 

“Ai?”

 

Triệu Thanh Các bước ra khỏi quầy bar, tắt đèn, màn hình video đột ngột tối sầm, Trần Vãn không còn nhìn thấy gương mặt anh nữa.

 

Trong bóng tối, Triệu Thanh Các khẽ bật cười, giọng điệu không rõ hàm ý: “Hứa Ân Nghi.”

 

Trần Vãn mất một lúc mới nhớ ra người phụ nữ xinh đẹp mà mình từng gặp một lần, cậu không nghĩ nhiều, chỉ khách quan phân tích: “Bằng sáng chế năng lượng biển của nhà họ Hứa đã được thông qua, có lẽ họ muốn sớm đưa vào vận hành, nửa đầu năm nay thời tiết cực đoan liên tục, chắc họ cũng đang sốt ruột lắm rồi.”

 

Âm thanh loạt soạt truyền đến từ điện thoại, một chiếc đèn bàn không quá sáng được bật lên, có vẻ Triệu Thanh Các đã đi vào thư phòng. Mặc dù Trần Vãn chưa từng đến nhà anh, cũng không biết địa chỉ, nhưng qua những ngày liên tục họp video, cậu đã phần nào quen thuộc với không gian sống của anh.

 

Triệu Thanh Các quan sát Trần Vãn: “Cậu hiểu rõ thật.”

 

“…” Trần Vãn đáp, “Biết người biết ta.” Dù dự án của hai bên không hoàn toàn trùng lặp, nhưng vẫn có những lợi ích giao thoa.

 

Triệu Thanh Các hỏi: “Họ định khởi công khi nào?”

 

Trần Vãn: “Ngày 13 tháng sau.”

 

“Hứa Ân Nghi nói với cậu à?” Triệu Thanh Các đặt ly rượu xuống, nhắc nhở: “Thời gian khởi động dự án vẫn chưa được công bố.” Mà chưa công bố, nghĩa là vẫn là bí mật nội bộ.

 

“?” Trần Vãn không hiểu tại sao đối phương lại hỏi vậy, đây là thông tin cậu tự tìm hiểu được theo cách riêng của mình, nhưng cậu lo rằng Triệu Thanh Các sẽ nghĩ cậu dùng thủ đoạn không chính đáng, đi đường tắt để trục lợi, bèn khéo léo lảng tránh câu hỏi sau, cố gắng đảo ngược tình thế, đánh lạc hướng: “Không phải, nhưng sao anh Triệu biết tôi quen cô Hứa?”

 

Một câu hỏi hay.

 

Triệu Thanh Các ung dung trả lời: “Ở bữa tiệc rượu, chẳng phải hai người đã cùng rời đi sao?”

 

“…” Vất vả lắm mới tránh được chủ đề bữa tiệc rượu, vậy mà lại bị kéo quay về.

 

Vì nhiều lý do, dù là vì chột dạ hay tiếc nuối, Trần Vãn không muốn nhắc đến buổi tiệc đó.

 

Triệu Thanh Các hỏi tiếp: “Cô ấy là bạn của cậu à?”

 

“Không hẳn.”

 

“Vậy là đối tượng xem mắt?”

 

“…” Trần Vãn suýt sặc, nghiêm túc đáp: “Với tài năng, dung mạo và gia thế của cô Hứa, tôi không đủ tư cách để với tới.”

 

Triệu Thanh Các chẳng buồn để tâm đ ến những lời khách sáo này, mà thẳng thắn bóc trần: “Không thích kiểu như Hứa Ân Nghi, vậy cậu thích kiểu gì?”

 

“…” Tối nay Triệu Thanh Các có phần sắc bén hơn thường lệ, Trần Vãn không hiểu rõ dụng ý của anh, chỉ thành thật trả lời: “Không có kiểu nào cụ thể.”

 

Triệu Thanh Các nhìn cậu một lúc, có vẻ không tin lắm, rồi nhẹ giọng nói: “Không sao, chỉ là tán gẫu thôi, nếu có, tôi có thể nhờ Đàm Hựu Minh để ý giúp cậu.”

 

Trần Vãn nhìn anh một lúc, lắc đầu, ánh mắt ngay thẳng và kiên định: “Thật sự không có đâu.”

 

Góc nghiêng của Triệu Thanh Các ẩn trong ánh đèn mờ tối, không thấy rõ biểu cảm. Một lúc sau, anh mỉm cười với Trần Vãn, nói: “Được thôi.”

 

Lời tác giả:

 

Đố vui không có thưởng: Các bạn đoán xem, Thanh Các thuộc cung gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK