Giống như một con sư tử tuần tra lãnh thổ, khóa chặt con mồi, Triệu Thanh Các sải bước mạnh mẽ, lao thẳng đến mục tiêu.
Trần Vãn đứng yên bất động, tim đập như trống dội, khi khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, chạm đến ngưỡng giới hạn, dường như mọi thứ đều đông cứng lại.
Chỉ là vài chục mét, nhưng ánh mắt Triệu Thanh Các dừng trên người Trần Vãn như thể kéo dài cả một thế kỷ. Đôi mắt đen thẳm, yên tĩnh đến lạnh lẽo, lướt qua từng tấc da thịt của cậu, chọc thẳng vào nơi sâu nhất trong tâm khảm, lột tr@n mọi suy nghĩ giấu kín.
Thậm chí, trong sự kiềm chế ấy còn ẩn giấu một cảm xúc bị đè nén hiếm thấy, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nó lại tan biến như sương mù.
Triệu Thanh Các chẳng làm gì cả, anh chỉ bước đến trước mặt cậu, lấy ra một chiếc chìa khóa đặt vào lòng bàn tay Trần Vãn, giọng nói bình thản: "Em để quên trong văn phòng tôi, tôi gọi điện nhưng có lẽ em không nghe thấy."
"..." Trần Vãn khi nãy còn hùng hồn khí thế, giờ phút này trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Triệu Thanh Các đã biết.
Cậu chỉ có thể chột dạ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Triệu Thanh Các khẽ "ừ" một tiếng, hoàn toàn không để tâm rằng chỉ vài lời đơn giản của mình đã như sấm rền giữa rừng cây, làm dấy lên vô số suy đoán, nghi hoặc và dò xét.
Người phản ứng đầu tiên là Trần Bỉnh Tín, ông ta vội lấy một ly rượu vang, cung kính đưa tới trước mặt Triệu Thanh Các, giọng nói có chút lắp bắp: "Cậu Triệu, cậu... sao lại tới đây?"
Vừa kích động vừa lo lắng, vừa thấy hãnh diện nhưng cũng bất giác căng thẳng.
Triệu Thanh Các xưa nay ít xuất hiện, suy nghĩ khó lường, đột nhiên xông vào tiệc thọ của ông ta, là phúc hay họa, thật khó mà an tâm.
Triệu Thanh Các không đưa tay nhận rượu, chỉ liếc ông ta một cái rồi dời ánh mắt trở lại khuôn mặt Trần Vãn, thản nhiên nói: "Tôi tưởng có thiệp mời thì ai cũng vào được."
"Đúng, đúng, tất nhiên là vậy!" Trần Bỉnh Tín vội vàng cười phụ họa, "Cậu Triệu tới đây, Vinh Tín thật vinh hạnh, lão già này cầu còn không được. Nếu có chỗ nào tiếp đón chưa chu đáo, mong cậu bỏ qua cho."
Ông ta lại một lần nữa đưa ly rượu lên mời.
Nhưng Triệu Thanh Các vẫn không có ý định nhận, trái lại, anh chỉ vào ly rượu trắng đặt trước mặt Trần Vãn, hỏi: "Ly này của em à?"
"..." Trần Vãn từ nhỏ quen ở một mình, không thích có người đứng sát bên cạnh, cậu lắc đầu, nhưng cũng không mở miệng nói rõ của ai.
Triệu Thanh Các không hỏi thêm, dường như đang chờ ai đó tự đứng ra nhận. Anh cao lớn, uy nghiêm, dù không nói gì, chỉ một cái liếc mắt cũng khiến người ta áp lực tăng vọt.
Hứa Kế Danh và Trần Bỉnh Tín đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không chịu nổi bầu không khí căng thẳng này, Hứa Kế Danh bèn nở nụ cười gượng gạo, bước lên một bước, nhỏ giọng nói hòa nhã: "Cậu Triệu, ly rượu này là tôi mời cậu Trần."
Triệu Thanh Các không nhìn ông ta, chỉ đứng cạnh Trần Vãn, bình thản nói: "Vậy thì ông uống đi."
Một câu nói như cơn sóng thần cuộn trào, nhấc lên ngàn tầng gió bão.
Trần Bỉnh Tín khẽ nhíu mày, nhưng không dám quá lộ liễu, trong lòng ông ta dần nhận ra điều gì đó, nhưng lại không dám tin.
Ông ta nhìn về phía đứa con trai mà cả đời chưa từng để mắt đến, đôi mắt già nua đục ngầu bỗng phủ đầy sự hoang mang và sợ hãi.
Hứa Kế Danh cũng là nhân vật có tiếng tăm ở Hải Thị, dù tuổi tác hơn Triệu Thanh Các vài chục năm nhưng lại chẳng có can đảm trái ý anh. Ông ta cắn răng, nhịn nhục uống cạn ly rượu, cả người choáng váng, mặt đỏ gay như sắp phát nổ.
Triệu Thanh Các hơi nâng cằm, ra hiệu cho phục vụ rót đầy ly lần nữa, bình tĩnh nói: "Ly này cũng uống đi."
Anh không chỉ đích danh ai, nhưng Hứa Kế Danh lập tức cứng đờ. Cả khán phòng im bặt, những tiếng xì xào, cười khẽ khi nãy đều tan biến.
Âm nhạc du dương vẫn vang vọng, nhưng bầu không khí vui vẻ lại nhuốm màu đáng sợ.
Triệu Thanh Các không cần cao giọng, thậm chí lời nói còn rất ôn hòa, nhưng chỉ một cái chau mày, một ánh mắt trầm xuống cũng đủ khiến người ta sởn gai ốc, cảm giác sát khí lạnh lẽo tràn lan.
Chỉ trong tích tắc, đầu óc ngập rượu của Hứa Kế Danh chợt trở nên minh mẫn, vô số tin đồn về Triệu Thanh Các đồng loạt ùa về trong tâm trí ông ta.
Hôm trước, đảo Đinh bị bao vây truy quét, Lê Gia Minh bị trọng thương đến giờ vẫn chưa hồi phục hoàn toàm, đường đường là Bạch Hạc Đường một thời thế lực ngút trời, che trời một tay nay lại thất bại thảm hại, lẩn trốn như chuột chạy qua đường. Xa hơn chút nữa là Mạch Gia Huy từng giàu có hưng thịnh, cuối cùng lại mang nợ trăm tỷ, gieo mình xuống từ tầng bảy mươi hai. Chớ nói đến bao nhiêu cơ nghiệp khác, trong thương trường chém giết khốc liệt đều bị vị Thái tử gia này hủy diệt chỉ trong chớp mắt.
Triệu Thanh Các dường như chưa từng tự làm bẩn tay mình, nhưng tất cả những kẻ đối đầu với anh đều có kết cục thê thảm.
Cái gọi là "đánh trận không dùng đao", "lật tay làm mây, úp tay thành mưa" chẳng phải lời tâng bốc khoa trương mà là thật. Địa vị và quyền lực của Triệu Thanh Các không cần bất kỳ cách nào để phô trương.
Hứa Kế Danh biết, lần này Triệu Thanh Các thật sự muốn chỉnh mình, hơn nữa còn làm một cách quang minh chính đại, chẳng hề che giấu.
Khi bị một thế lực nghiền nát áp chế, tôn nghiêm chẳng còn quan trọng nữa, thuận theo là cách chịu tổn thất ít nhất.
Dưới ánh nhìn của bao người, Hứa Kế Danh nhẫn nhục, chậm rãi vươn tay cầm lấy ly rượu.
Ông ta uống xong, Triệu Thanh Các nhẹ nhàng nói: "Uống nữa."
Vài ly trôi qua, Hứa Kế Danh đỏ bừng mặt, nước mắt nước mũi tèm lem, gần như lịm đi.
Triệu Thanh Các không nhìn ông ta nữa, quay sang hỏi Trần Vãn: "Về không?" Giọng điệu quen thuộc, bình thản như thường.
"Hay muốn chơi thêm?"
"..." Ánh mắt Trần Vãn nhìn anh đầy phức tạp, rõ ràng Triệu Thanh Các đến đây để bắt cậu.
Cậu đành gật đầu, nói: "Về đi."
Triệu Thanh Các khẽ "ừ", hơi cúi người lấy ly rượu đỏ trong tay cậu, đặt sang bàn dài bên cạnh rồi nói: "Đi thôi."
"..." Càng thấy anh ôn hòa chu đáo như thế, Trần Vãn càng cảm thấy chột dạ, như thể cơn giông bão đang kéo đến, trời đầy mây vần vũ.
Cậu phớt lờ những ánh nhìn xung quanh, quay lưng đi.
Lúc này, Trần Bỉnh Tín cố gọi cậu lại, nhưng Triệu Thanh Các như một ngọn núi sừng sững chặn hoàn toàn ánh mắt của ông ta, tách biệt Trần Vãn ra khỏi tầm nhìn.
Anh đứng trên cao, trầm ổn thông báo cho tất cả: "Ông Trần, dự án Minh Long sắp ra mắt và tổ chức roadshow. Trần Vãn là kỹ sư và cố vấn kỹ thuật mà Minh Long thành tâm mời về, lịch trình sắp tới rất bận, nếu không có sự đồng ý và phê chuẩn của tôi, e rằng cậu ấy sẽ không có thời gian."
Sắc mặt Trần Bỉnh Tín tái nhợt, chợt nhớ đến bản chuyển nhượng cổ phần buổi chiều, trong lòng dâng lên căm phẫn, hối hận khôn nguôi.
Triệu Thanh Các chậm rãi, từng chữ từng câu, nói với Trần Bỉnh Tín cũng như nói với Trần Vãn: "Muốn tìm Trần Vãn, trước tiên phải tìm tôi."
Đây không phải là đe dọa mà Triệu Thanh Các thực sự nghĩ như vậy, nếu Trần Vãn mãi không học được cách tự bảo vệ mình, vậy thì cứ để anh "giam giữ cậu cả đời".
Khi lời vừa dứt, cả phòng tiệc như một chiếc hộp diêm vừa bị châm lửa lại nhanh chóng bị bịt kín, vô số âm thanh dâng trào nhưng không tìm được kẽ hở để bùng nổ.
Ở bất cứ trường hợp nào, chưa từng có ai đi trước Triệu Thanh Các, người đi ngang hàng thì ít, phần lớn đều là đi theo sau lưng anh.
Nhưng lúc này, Triệu Thanh Các hơi cúi đầu, nhường cho Trần Vãn đi trước nửa bước, khoảng cách không xa, nhưng thân hình cao lớn, bờ vai rộng của anh đủ che chắn tất cả ánh mắt đang bắn về phía Trần Vãn.
Bóng lưng Trần Vãn thẳng tắp, ưu nhã, khiến người khác dù tò mò đến đâu cũng không nhìn rõ được vẻ mặt cậu. Như một vị hoàng tử trẻ tuổi được kỵ sĩ trầm lặng bảo vệ, chỉ lộ ra một đoạn gáy trắng ngần, khiến người ta không khỏi tưởng tượng.
Triệu Thanh Các cứ thế mà đi sát phía sau cậu, như đang áp giải, cũng như đang hộ vệ.
Nhưng khi vừa ra đến cửa, bàn tay đặt sau lưng Trần Vãn của Triệu Thanh Các chậm rãi buông xuống, trái tim Trần Vãn cũng trùng xuống theo.
Mất đi độ ấm từ lòng bàn tay anh, lưng cậu hơi lạnh, Trần Vãn nhìn về phía đối phương, nhưng Triệu Thanh Các không hề quay lại nhìn cậu.
Gió đêm rất lớn, dường như sắp mưa.
Triệu Thanh Các ấn khóa xe.
Tài xế và thư ký đều đã không còn ở đó, Triệu Thanh Các vẫn im lặng, Trần Vãn chờ một lúc, nhìn quanh quất, không biết nói gì, bèn kiếm cớ gượng gạo: "Triệu Thanh Các, hóa ra đây là xe của anh à."
Chiếc Rolls-Royce Phantom, chiếc xe từng khiến chiếc BYD của cậu bị chèn ép đến đường cùng tại buổi đấu giá hôm đó.
Triệu Thanh Các quay đầu nhìn cậu: "Đúng vậy, sao thế?"
Giọng điệu anh rất bình tĩnh, nhưng tốc độ nói hơi nhanh, khiến người khác không thể đoán được liệu anh có đang tức giận hay không, từ đó tạo ra áp lực tâm lý lớn hơn.
"Triệu Thanh Các," Nửa tiếng trước vẫn còn mạnh mẽ, không sợ trời không sợ đất, lúc này Trần Vãn lại có chút dè dặt, "Anh đang giận à?"
Triệu Thanh Các không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ lạnh nhạt hỏi lại: "Em bắt đầu lên kế hoạch cho những chuyện này từ khi nào?"
Lợi dụng Liêu Toàn, lôi kéo Cát Tích, rút khỏi dự án hợp tác, bán khống cổ phiếu Vinh Tín, che giấu Ủy ban Chứng khoán... Từng bước từng bước, trong thời gian ngắn ngủi, chặt chẽ không một kẽ hở, hoàn mỹ đến mức khiến người ta phải kinh ngạc, thán phục.
Trần Vãn hơi sững sờ, không còn ý định nói dối nữa: "Từ khi Liêu Toàn lấy mẹ em ra để uy hiếp."
Triệu Thanh Các gật đầu, như thể đang trò chuyện bình thường, hỏi tiếp: "Khoa Tưởng là do em tự tay sáng lập?"
Trần Vãn: "Đúng vậy."
"Có vất vả không?"
"Gì cơ?"
"Sáng lập Khoa Tưởng." Với thái độ của nhà họ Trần đối với Trần Vãn, cậu chỉ có thể tự mình gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.
"Vất vả." Ban đầu Trần Vãn định nói là không vất vả, nhưng cậu cũng biết lúc này nếu còn dối trá thì hậu quả sẽ ra sao.
"Vậy tại sao lại rút khỏi dự án?"
Trần Vãn ngừng lại một chút rồi đáp: "Chỉ là rút khỏi dự án hợp tác thôi, nhưng em vẫn sẽ tiếp tục theo dõi dự án. Hơn nữa, ngay từ đầu em cũng là cổ đông ẩn danh, không có khác biệt gì lớn."
Triệu Thanh Các không để ý đến cách chơi chữ của cậu: "Là vì tôi."
"Không phải," Trần Vãn phủ nhận, "Không hoàn toàn là vậy."
Triệu Thanh Các không nghe mà thản nhiên tiếp tục: "Rút khỏi Khoa Tưởng, bất kể sau này có biến cố gì cũng sẽ không liên lụy đến Minh Long, bởi vì Minh Long ký hợp đồng với Khoa Tưởng chứ không phải với Trần Vãn." Trần Vãn có thể rời đi bất cứ lúc nào, bất kể là Minh Long hay là cuộc đời của Triệu Thanh Các.
Bị vạch trần trực tiếp như vậy, Trần Vãn chỉ có thể nói: "Xin lỗi."
Người lao vào lửa, bất chấp tất cả như thiêu thân, lại còn phải nói lời xin lỗi, cổ họng Triệu Thanh Các khẽ động nhưng vẫn lạnh nhạt hỏi: "Em đang xin lỗi về chuyện gì?"
Trần Vãn không còn dáng vẻ không gì phá nổi như lúc ở bữa tiệc, trông có chút chán nản và bối rối: "Vì đã mang lại rắc rối cho anh và Minh Long."
"Chẳng phải em đã giải quyết hết rồi sao? Hiện tại Minh Long không bị ảnh hưởng gì cả." Triệu Thanh Các lý trí phân tích từng điểm một: "Scandal và ảnh chụp đã được xử lý, nhà họ Liêu không thể trỗi dậy lần nữa, Vinh Tín đang từng bước suy tàn, Ủy ban Chứng khoán cũng không làm gì được em."
"Vẫn chưa hài lòng sao?"
Trần Vãn che giấu sự u ám trong đáy mắt: "Dù sao cũng là một mối nguy tiềm ẩn."
Triệu Thanh Các im lặng một lát, rồi hỏi: "Vậy em định làm đến mức nào?"
Trong giọng nói của anh không có sự chất vấn hay trách móc, ngược lại còn như một câu hỏi nghiêm túc, thật sự muốn thảo luận với Trần Vãn về vấn đề này.
Trần Vãn đã quen với việc tự chịu trách nhiệm cho bản thân, đáp: "Làm đến mức em có thể làm được."
Triệu Thanh Các mấp máy môi, sau một lúc mới hỏi cậu: "Trần Vãn, em còn nhớ tôi đã nói gì không?"
Trần Vãn cúi đầu, im lặng. Triệu Thanh Các bèn nói: "Tôi đã bảo em đừng xem tôi như một vật trang trí."
Xem anh như một món trang trí để yêu thích, để bảo vệ, để tưởng tượng, để yêu thương.
Trần Vãn đành phải nói thêm một lần nữa: "Xin lỗi."
Triệu Thanh Các không nói gì, chỉ nghe thấy Trần Vãn dịu dàng giải thích: "Nhưng em nghĩ đây là cách tốt nhất. Lợi ích của dự án liên quan đến quá nhiều bên, thân phận của anh lại đặc biệt, thời điểm này rối ren, tốt nhất là đừng để anh bị cuốn vào."
"..." Triệu Thanh Các im lặng, suy nghĩ xem nên nói thế nào để Trần Vãn hiểu rõ.
Anh không nhận ra rằng mỗi khi mình giữ im lặng sẽ tự nhiên tỏa ra một loại áp lực vô hình đầy tính dò xét.
Lúc này mưa bắt đầu rơi, đập vào cửa kính xe, bao trùm lấy hai người như thể họ bị nhốt trong một màn mưa đen kịt.
Triệu Thanh Các đặt hai tay lên vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, không nhìn Trần Vãn, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại khiến thái dương Trần Vãn giật lên từng hồi: "Trần Vãn."
"Em thực sự muốn ở bên tôi sao?"
Trần Vãn cứng người, ánh mắt bỗng trở nên mơ hồ và hoang mang.
Triệu Thanh Các nói tiếp: "Có lẽ không phải."
"Không phải kiểu 'ở bên nhau' công khai, lâu dài và chân thành mà tôi nghĩ."
Trần Vãn khựng lại, chân mày hơi nhíu, lập tức phủ nhận: "Không, không phải."
Cậu cảm thấy một nỗi đau nhói lên: "Em chưa bao giờ nghĩ như vậy."
"Triệu Thanh Các," Cậu hơi sốt ruột, dường như không biết phải làm sao để diễn đạt tấm chân tình của mình, chỉ có thể nói, "Em thực sự rất thích anh, rất muốn ở bên anh." Một cách trong sáng, rõ ràng, quang minh chính đại.
Gương mặt Triệu Thanh Các ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm, anh chỉ nhẹ nhàng nói: "Nhưng tôi không muốn yêu kiểu như vậy."
Trần Vãn sững lại.
Hơi thở và nhịp tim dường như đều ngừng trong khoảnh khắc này, thậm chí máu trong người cũng chảy chậm hơn.
Triệu Thanh Các nói: "Tôi không thích."
Anh nói như vậy, Trần Vãn liền im lặng.
Bởi vì cậu không biết, câu "tôi không thích" đó nghĩa là anh không muốn yêu kiểu như vậy, hay là anh không thích cậu.
Dù là cái nào, cũng đều khiến Trần Vãn đau đớn.
Cậu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng, vẫn chỉ có thể cẩn thận hỏi: "Vậy... em còn có thể tiếp tục theo đuổi anh không?"
Triệu Thanh Các không trả lời, cũng không nhìn cậu, hai tay anh vẫn đặt trên vô lăng, đầu ngón tay gõ nhẹ một nhịp, tự mình nói tiếp: "Trần Vãn, em rất thông minh. Khi theo đuổi tôi, em sẽ quan sát tôi thích ăn gì, thích uống gì, thích nghĩ gì vào thời điểm nào."
"Vậy nếu tôi cũng giấu đi thì sao?"
Trần Vãn như rơi vào hầm băng, mồ hôi lạnh túa ra.
Ánh mắt Triệu Thanh Các trầm lặng, không giận dữ, cũng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: "Không để em biết tâm trạng của tôi, thói quen của tôi, suy nghĩ của tôi."
Mỗi chữ anh nói ra, trái tim Trần Vãn lại chìm thêm một phần.
Triệu Thanh Các nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Làm người thì cũng nên công bằng một chút, đúng không?"
"Em nghĩ sao?"
"Trần Vãn."
"Muốn thử không?"
Trái tim Trần Vãn cuối cùng cũng chìm xuống tận đáy.