• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhịp tim của Triệu Thanh Các từ đầu ngón tay của Trần Vãn lan truyền nhanh chóng đến từng tấc thần kinh.

 

Trần Vãn thu lại nụ cười, bỗng nói: "Triệu Thanh Các, em đã lấy được báo cáo đánh giá tư cách của Thịnh Hội trong những năm qua rồi."

 

Triệu Thanh Các khẽ nhướng mày, ra hiệu bảo cậu nói tiếp.

 

Trần Vãn đặt hai tay lên lồ ng ngực anh, nắm nhẹ lấy phần áo sơ mi đã cởi hai chiếc cúc, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới vô cùng chân thành: "Tặng anh."

 

"Em cũng có thể tìm ra lịch sử thay đổi cổ phần." Thấy Triệu Thanh Các không phản ứng gì, Trần Vãn hơi dừng lại, bổ sung: "Nếu anh cần."

 

Triệu Thanh Các nhìn cậu không nói gì, cảm thấy thú vị.

 

Thịnh Hội là công ty hóa dầu, Phương Gián cần một bằng sáng chế của họ, mặc dù nước ngoài có công nghệ tương tự, nhưng Phương Gián cho rằng không đủ an toàn.

 

Minh Long đã từng đến thương lượng, nhưng Thịnh Hội lại đột ngột nâng giá gấp ba lần so với mức trung bình của thị trường quốc tế. Ngày hôm đó, Trần Vãn vô tình nghe thấy Từ Chi Doanh báo cáo lại với Triệu Thanh Các rằng vẫn đang tìm cách đối phó với "cục xương khó gặm" này.

 

Thật ra cũng có thể dùng cách khác để khống chế Thịnh Hội, nhưng sẽ mất thời gian, một người đã quen sống ở ranh giới luật lệ như Trần Vãn nói đơn giản: "Họ đã từng bị xử phạt hành chính khá nhiều lần."

 

Những vụ bê bối cũ này nếu bị lôi ra ánh sáng sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của doanh nghiệp.

 

Chẳng qua trước đây thông tin chưa được số hóa, nhưng Trần Vãn luôn có cách của riêng mình.

 

Trong lòng Triệu Thanh Các cảm thấy buồn cười, gật đầu, hỏi: "Vậy ý của em là... muốn tranh công?"

 

Trần Vãn sững lại, vội vàng nói: "Không phải."

 

Cậu nghiêm mặt nói: "Không phải vì muốn anh chấp nhận sự theo đuổi của em."

 

Mấy ngày gần đây, Trần Vãn theo đuổi Triệu Thanh Các vô cùng nghiêm túc, sáng tối hỏi thăm, đưa đón khi ra ngoài, có việc là lập tức có mặt. Sự quan tâm chu đáo của cậu không khiến người ta cảm thấy áp lực, bởi vì sự đúng mực, chu toàn và tinh tế đã khắc sâu vào bản chất của cậu theo năm tháng, ngay cả khi theo đuổi một người mình đã yêu thầm từ lâu, cậu cũng không hề mất đi chuẩn mực của bản thân.

 

Nhưng chỉ cần Triệu Thanh Các quay đầu, chìa tay ra, thậm chí không cần nói gì, cậu cũng sẽ lập tức đáp lại.

 

Có lẽ những ai từng phơi nắng giữa mùa đông sẽ hiểu được một phần rất nhỏ của cảm giác này.

 

Triệu Thanh Các từ nhỏ đã bị bỏ mặc trong băng tuyết lạnh giá, thời gian được sưởi ấm có lẽ ít hơn phần lớn người trên thế giới này.

 

Một khi được Trần Vãn yêu thương, dù sau này gặp ai khác cũng không thể quên được cậu.

 

"Em chỉ muốn anh vui." Trần Vãn nghiêm túc nói, "Anh không chấp nhận em cũng không sao."

 

Triệu Thanh Các lặng lẽ nhìn cậu, không đáp.

 

Trần Vãn có hơi lúng túng, bèn chuyển chủ đề: "Đầu anh còn đau không?"

 

Tối nay Triệu Thanh Các có uống rượu, anh nói: "Một chút."

 

"Để em xoa bóp cho anh nhé?"

 

"Trần Vãn." Triệu Thanh Các đặt tay lên eo cậu, nhìn cậu mấy giây, chậm rãi nói: "Em lễ phép thật đấy."

 

"..." Trần Vãn cảm thấy có thể anh không vui lắm, nhưng đối phương lại cúi đầu xuống, giống như một con thú dữ đã được thuần phục.

 

Trần Vãn nghiêng người, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho anh. Đầu ngón tay cậu rất mềm, Triệu Thanh Các cảm thấy như thể cậu không chỉ chạm vào da thịt, mà còn khơi gợi cả những dây thần kinh dưới da và những thứ sâu thẳm trong tâm trí anh, mạch máu trên thái dương anh càng giật mạnh hơn.

 

Anh mở mắt, đưa tay đặt lên cổ Trần Vãn, đầu ngón tay lướt nhẹ qua yết hầu cậu.

 

Khuôn mặt này ngoan ngoãn đến lạ.

 

Rốt cuộc ai mới là người đoan chính đây?

 

Triệu Thanh Các bóp nhẹ gáy cậu, rồi đặt một nụ hôn lịch thiệp lên cổ, sau đó tao nhã và chính xác, cắn xuống.

 

Trần Vãn hít mạnh một hơi, có thể cảm nhận rõ ràng hàm răng sắc nhọn của Triệu Thanh Các từng chút từng chút cắm sâu vào da thịt.

 

Triệu Thanh Các cắn rồi mới hỏi: "Cho chạm không?"

 

Hơi thở của Trần Vãn gấp gáp. Tư thế bị giam cầm, sức mạnh tuyệt đối cùng những đường nét sắc lạnh trên gương mặt của đối phương phóng đại lên qua từng chi tiết. Cậu siết chặt lấy áo Triệu Thanh Các, bóp chặt đến nhăn nhúm, ngoan ngoãn như đang hiến dâng, trả lời: "Cho."

 

Triệu Thanh Các có vẻ hài lòng, lại cắn lên dấu vết cũ một lần nữa, nhưng lần này nhẹ hơn, sau đó dùng đầu lưỡi an ủi rồi mới rời đi.

 

Vết cắn trên cổ Trần Vãn đã ướt và đỏ lên, Triệu Thanh Các đưa tay chạm vào, ấn nhẹ một cái, nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt xen lẫn một chút dịu dàng đầy ác ý: "Không chấp nhận em theo đuổi thì cũng cho chạm?"

 

Trần Vãn nói: "Cho."

 

Ánh mắt Triệu Thanh Các phức tạp, cũng có chút thích thú. Anh nhắm mắt lại, Trần Vãn cảm nhận được củ động của anh.

 

Là người trưởng thành, chỉ những câu "chào buổi sáng" hay "chúc ngủ ngon" mỗi ngày kia rõ ràng là không đủ.

 

Từ khi trở về từ đảo Đinh, cả hai đều rất bận rộn, vì sự cố trên tàu thám hiểm, cộng với việc lo lắng Lê Gia Minh sẽ quay lại, kế hoạch nghỉ dưỡng ở đảo Phỉ Linh cũng bị hoãn lại.

 

Dù rằng Trần Vãn dành tất cả thời gian rảnh cho Triệu Thanh Các, nhưng trong mắt Triệu Thanh Các cảm thấy dường như vẫn là không đủ.

 

Cả tâm trí lẫn thể xác của Triệu Thanh Các đều nhớ Trần Vãn. Một người ở bên ngoài lúc nào cũng điềm tĩnh, không kiêu ngạo cũng chẳng khúm núm, nhưng khi đối diện anh lại dịu dàng, ngoan ngoãn, hoàn toàn tùy anh mà hành xử.

 

Triệu Thanh Các dùng đúng bản năng chiếm đoạt và kiểm soát của một thương nhân trên người Trần Vãn, chạm vào gò má cậu, giọng nói dịu dàng nhưng cũng tàn nhẫn: "Chạm vào rồi cũng chưa chắc tôi sẽ chấp nhận em."

 

"Hửm?" Trần Vãn suy nghĩ một chút, gật đầu: "Không sao, anh nên suy nghĩ thật kỹ."

 

"..."

 

Triệu Thanh Các nhìn cậu một lúc lâu rồi cúi xuống hôn cậu, nhưng nụ hôn không sâu, chỉ vừa đủ để dẫn dắt Trần Vãn chủ động quấn lấy anh.

 

Dù hời hợt, nhưng vị ngọt đắng ấy như một cơn sóng biển cuộn trào, cuốn trọn vào trái tim Trần Vãn, bất kể là sóng thần hay bão tố, cậu cũng đều đón nhận, nâng niu từng chút một.

 

.

 

Chiếc Cayenne đã ra khỏi đường hầm dưới biển, chạy ngang qua khu Trung Hoàn.

 

Cảng Victoria hôm nay có pháo hoa.

 

Ánh đèn rực rỡ, pháo hoa rực sáng như một giấc mơ huy hoàng trải dài trên bầu trời đêm của bến cảng, những vệt sáng lấp lánh phản chiếu trong mắt Triệu Thanh Các.

 

Pháo hoa rất đẹp, nhưng có lẽ sẽ không cháy mãi.

 

Trần Vãn không biết bản thân có thể giữ được bao lâu, thế nên cậu vội vã muốn nắm bắt lấy khoảnh khắc rực rỡ này.

 

"Triệu Thanh Các."

 

Triệu Thanh Các tựa lưng vào ghế xe, thần sắc bình thản, dáng vẻ ung dung như thể người đang mất kiểm soát không phải là mình: "Sao vậy?"

 

Trần Vãn nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt chỉ có một màu đen sâu thẳm đầy chấp niệm.

 

Triệu Thanh Các giữ lại chút lý trí cuối cùng, kéo cậu lại: "Không cần em làm cái đó."

 

Trần Vãn sững người, dường như có chút tổn thương, ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Em chưa từng làm vậy với ai khác." Cậu rất sạch sẽ.

 

"..." Một ngọn lửa bùng lên trong lòng Triệu Thanh Các, ánh mắt anh càng lúc càng đen đặc, bàn tay siết lấy cổ cậu, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, không chút biểu cảm, giọng nói khàn đi: "Cố tình hiểu sai ý tôi?"

 

Trần Vãn lắc đầu, kéo tay đối phương đang giữ lấy mình, lực mạnh đến mức khiến Triệu Thanh Các hơi sững lại, có phần kinh ngạc. Trong mắt Trần Vãn đầy sự khẩn thiết, xen lẫn một chút cố chấp méo mó: "Là em muốn."

 

Nếu Triệu Thanh Các không đồng ý, cậu thậm chí còn nghĩ đến chuyện ép buộc anh, cùng lắm thì sau đó xin lỗi thôi.

 

Tình yêu đôi khi là dịu dàng, đôi khi lại méo mó, nó có thể khiến một người ngoan ngoãn trở nên cứng rắn, cũng có thể khiến một người tàn nhẫn trở nên mềm lòng.

 

Cả hai lặng lẽ đối đầu trong giây lát, Triệu Thanh Các cúi xuống nhìn cậu rất lâu, giọng nói dịu dàng nhưng mang mệnh lệnh tuyệt đối: "Trần Vãn, lại đây."

 

.

 

Cũng rất lâu sau đó, chiếc xe từ Trung Hoàn chạy thẳng đến biệt thự dưới chân núi mới dừng lại.

 

Triệu Thanh Các tựa lưng vào ghế, vẻ mặt lười biếng, giơ tay chạm vào má và môi của Trần Vãn, nhìn cậu một lát rồi thản nhiên nói: "Cảm ơn nhé, Trần Vãn bé bỏng."

 

Cả người Trần Vãn run lên, lần đầu tiên cậu nghe thấy Triệu Thanh Các nói ra một câu như vậy với vẻ mặt vô cảm, tim cậu lập tức tê dại.

 

Triệu Thanh Các cúi đầu, giơ tay định ôm lấy cậu, Trần Vãn lùi lại, giọng run rẩy: "Không, không cần."

 

"Bá đạo quá rồi đấy, Trần Vãn." Trên gương mặt Triệu Thanh Các còn vương chút sắc thái thỏa mãn đầy quyến rũ. Anh nheo mắt nhìn cậu, giọng điềm nhiên: "Chỉ có em được chạm vào tôi thôi à?"

 

Triệu Thanh Các vốn là một thương nhân rất công bằng, anh suy nghĩ một chút rồi chậm rãi đưa tay vuốt dọc sống lưng cậu, từng chút từng chút, như đang dạy cậu cách theo đuổi mình, dịu dàng dẫn dắt: "Tôi thích những gì công bằng, hợp lý."

 

Trần Vãn lại bị đôi mắt đẹp đẽ ấy mê hoặc, cuối cùng, cậu vô thức gục vào lòng Triệu Thanh Các.

 

.

 

Chiếc Cayenne đỗ trong hầm để xe, Triệu Thanh Các khoác áo lên người Trần Vãn, nhưng vẫn không thể che đi hương vị của anh đã ngấm vào da thịt cậu.

 

Anh định bế cậu xuống xe, nhưng Trần Vãn níu lấy tay anh, đôi mắt còn vương hơi nước, nhắc nhở: "Triệu Thanh Các, bây giờ là em đang theo đuổi anh đấy."

 

Nhưng nếu Triệu Thanh Các cứ mãi nuông chiều cậu như thế này, thì Trần Vãn sẽ càng được đà lấn tới.

 

Triệu Thanh Các không đáp, chỉ hỏi ngược lại: "Muốn vào không?"

 

Trần Vãn gật đầu, nói muốn, nhưng không để anh bế.

 

Thế là Triệu Thanh Các nắm lấy tay cậu, rõ ràng là lần đầu tiên đến đây nhưng anh lại làm rất tự nhiên.

 

Nếu có paparazzi nào dám phục kích gần đó, chắc chắn ngày mai sẽ có bài báo giật tít: "Thái tử gia Hải Thị và tình nhân đồng giới tay trong tay về tổ ấm ven biển giữa đêm khuya."

 

.

 

Bất động sản đứng tên Triệu Thanh Các rất nhiều, Trần Vãn đã nhìn thấy căn nhà lưng chừng núi Bảo Sơn này qua nhiều lần trong các cuộc họp video.

 

Cửa kính sát đất rất lớn, trên tấm thảm rải rác vài quyển sách, đèn cảm ứng dưới sàn bật sáng, trên bàn còn một cốc trà chưa uống hết, là Thái Bình Hầu Khôi.

 

Có lẽ từ khi trở về từ đảo Đinh, công việc quá nhiều nên ngày nào anh cũng làm việc đến khuya.

 

Triệu Thanh Các nói: "Tôi đi tắm."

 

Nhưng nói xong lại không lập tức rời đi, chỉ trầm tĩnh nhìn Trần Vãn.

 

Trần Vãn bèn nói: "Để em giúp anh, được không?"

 

Triệu Thanh Các không nói gì, chỉ quay người bước vào phòng tắm, thế là Trần Vãn cũng đi theo.

 

Lúc tắm, Triệu Thanh Các rất yên tĩnh, tựa lưng vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, tỏa ra một vẻ gợi cảm lạnh nhạt.

 

Trần Vãn giúp anh rửa mặt, gội đầu, anh ngoan ngoãn để mặc cậu làm, khiến cậu chợt nghĩ đến một loài thú họ mèo cỡ lớn với khí chất mạnh mẽ, uy phong lẫm liệt, nhưng lúc này lại ngoan ngoãn vô hại, hoàn toàn khác với con người vừa lạnh lùng quyết đoán trên xe khi nãy.

 

Trần Vãn lặng lẽ quan sát anh, tay cậu lần xuống vùng eo, cơ bụng rắn chắc, Triệu Thanh Các lười biếng nâng mí mắt nhìn cậu. Ánh mắt Trần Vãn cũng đáp lại, trong đôi con ngươi lóe lên ánh sáng cố chấp đầy quỷ dị.

 

Triệu Thanh Các nhìn cậu một lúc, vươn tay chạm vào mặt cậu, như quan tâm mà hỏi: "Sao hưng phấn vậy?"

 

Cơ thể Trần Vãn hoàn toàn không giống với vẻ ngoài và tính cách ôn hòa, nhã nhặn của cậu.

 

Cả người cậu run lên, ánh mắt vừa chân thành vừa mê đắm: "Triệu Thanh Các."

 

Đầu mũi Triệu Thanh Các cọ lên cậu, khẽ hít vào, thản nhiên đáp: "Ừm."

 

Trần Vãn dường như cũng nhận ra yêu cầu của mình có hơi quá đáng, nhỏ giọng nói: "Dù em vẫn chưa theo đuổi được anh, nhưng tối nay, có thể làm với em trước được không?"

 

Trước đây, Trần Vãn chẳng đòi hỏi gì cả, nhưng Triệu Thanh Các như đang dụ dỗ cậu, từng chút từng chút cho cậu nếm vị ngọt, để rồi giờ đây cậu bắt đầu tham lam.

 

Muốn giữ lại, muốn nắm lấy chút dư âm của pháo hoa Cảng Victoria.

 

"Vừa mới xong mà, sao gấp vậy?" Triệu Thanh Các quan sát cậu, khẽ nhấc chân giẫm lên mu bàn chân cậu.

 

Tim Trần Vãn đập mạnh, ngón chân cậu đỏ bừng, co lại, nhưng ánh mắt vẫn đầy cố chấp: "Nếu sau này em thật sự không theo đuổi được anh, vậy chẳng phải sẽ không còn cơ hội nữa sao?"

 

Triệu Thanh Các khẽ cười trầm trong lồ ng ngực, như thể cậu vừa nói ra điều gì đó quá trẻ con.

 

"Trần Vãn, khổ nhục kế à?"

 

Trần Vãn cố chấp đáp: "Không phải khổ nhục kế, cũng không cần anh chịu trách nhiệm."

 

Triệu Thanh Các lau đi những giọt nước đọng trên mặt cậu, đẩy cậu ra, giọng điềm nhiên: "Không được."

 

Dù Trần Vãn đã tốt với anh đến mức không thể tốt hơn, dường như chỉ thiếu nước móc cả trái tim ra, nhưng thứ mà Triệu Thanh Các muốn không chỉ có thế.

 

Trần Vãn có chút thất vọng, Triệu Thanh Các chỉ nói: "Không có đồ."

 

Anh không có tình nhân, thậm chí ngay cả Đàm Hựu Minh và những người khác cũng hiếm khi được đến đây.

 

Trần Van chớp mắt một cái, rồi nhẹ giọng nói: "Em có."

 

Đôi mắt Triệu Thanh Các thoáng dao động, anh nheo mắt lại: "Em mang theo bao tới đón tôi?"

 

Sự thẳng thắn của Trần Vãn chứa đựng một loại cố chấp bình thản và quyết tuyệt: "Không chỉ đến đón anh, mỗi lần gặp anh em đều mang theo." Từ khi Triệu Thanh Các đồng ý để cậu theo đuổi.

 

Trần Vãn rất thành thật, cũng rất có lý lẽ của riêng mình: "Cơ hội luôn dành cho những người có sự chuẩn bị." Đêm nay chẳng phải chính là thời điểm cậu luôn chờ đợi hay sao?

 

"..." Triệu Thanh Các bật cười vì tức, nếu là người khác chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, anh sẽ chỉ cảm thấy bản thân bị tính toán, nhưng nếu là Trần Vãn, anh chỉ có thể nghĩ rằng mình thật sự có sức hấp dẫn lớn đối với cậu.

 

Anh hỏi: "Trần Vãn, em rất muốn làm với tôi?"

 

"Ừm." Từ thời niên thiếu, Triệu Thanh Các đã là chủ đề trong những giấc mộng của cậu.

 

Bản chất Triệu Thanh Các vốn xấu xa, anh cúi xuống, nói dịu dàng mà lạnh lùng: "Vậy tôi nhắc lại lần nữa, dù có làm rồi, tôi cũng không chắc sẽ chấp nhận em đâu."

 

"Ừm ừm ừm."

 

"..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK