Mặc một chiếc váy denim, tóc thắt bím, đội một chiếc mũ nhỏ màu vàng, Lục Chúc Chúc nhảy ra khỏi cổng trường như một mũi tên, lao vào xe của Lục Hoài Nhu.
“Vui quá! Đi xem phim thôi!”
Lục Hoài Nhu đảo mắt.
Để cùng cô gái nhỏ đi xem phim, anh đã phải lùi lịch họp báo phim mới, nhưng để xem phim của đối thủ thì, anh thực sự… mất mặt!
Lục Hoài Nhu dựa cùi chỏ vào cửa sổ, uể oải ngáp dài.
Nghĩ đến gương mặt của Dương Kéo, anh cảm thấy buồn tẻ.
“Anh Cảnh Tự! Anh Cảnh Triết!” Lục Chúc Chúc vẫy tay với ba người ở cửa sổ: “Dì Triệu!”
Triệu Tư Gia thấy Lục Chúc Chúc, bật cười, “Là Chúc Chúc à! Con đang về nhà sao?”
“Ông nội đưa con đi xem phim ạ.”
“Trùng hợp quá, dì cũng đưa hai anh đi xem phim này.”
“Dì Triệu đến rạp phim nào ạ?”
“Ở chỗ kia, Vạn Thành.”
“Con cũng đến Vạn Thành.” Lục Chúc Chúc nhìn sang Cảnh Tự hỏi: “Dì Triệu đi cùng con không ạ?”
“Ơ… có được không?”
Lục Chúc Chúc nhìn Lục Hoài Nhu, anh lạnh nhạt nói: “Sao cũng được.”
Nói xong anh tấp xe vào để ba mẹ con lên xe.
Chỗ sau của xe rất rộng rãi, quá đủ cho ba người.
“Làm phiền anh Lục.”
“Không sao, cũng tiện đường.”
Trước đây Lục Hoài Nhu không tiếp xúc nhiều với hàng xóm, ai cũng biết tính tình của anh, nên không muốn làm phiền.
Nhưng với một nhà “xã hội học” Lục Chúc Chúc, người mới chuyển tới đây chưa được một tuần, đã biết tất cả hàng xóm của mình trong bán kính 200m.
Bây giờ cô gái nhỏ rất nổi tiếng trong tiểu khu, thậm chí còn nổi tiếng hơn cả Lục Hoài Nhu. Khi Lục Hoài Nhu chạy bộ vào mỗi buổi sáng, còn có vài người cao tuổi trong tiểu khu không biết anh là ai nhưng đã chào hỏi anh –
“Ông nội của Lục Chúc Chúc tập thể dục à.”
“Ông nội của Chúc Chúc, có muốn chơi cờ không?”
“Ông nội Chúc Chúc có chơi đàn nhị được không?”
…
Lục Hoài Nhu không còn là Lục Hoài Nhu nữa, mà là “Ông nội của Lục Chúc Chúc”, việc đổi tên như thế này cũng đồng nghĩa với việc thay đổi danh tính.
Trong mắt những người này, anh không phải là siêu sao nổi tiếng, mà chỉ là ông nội của Lục Chúc Chúc.
Sự xuất hiện của Lục Chúc Chúc cũng mang đến cho cuộc đời anh nhiều không khí đời thường hơn.
*
Trên đường đến Vạn Thành, Triệu Tư Gia nhận được điện thoại, “Tôi đang đưa con đi xem phim. Anh tìm người khác thay thế đi. Chờ tôi cũng không có cách đâu. Giờ tôi đã tan làm rồi.”
Cảnh Triết nghe vậy liền cảm thấy bất an, lo lắng nhìn Cảnh Tự.
Cảnh Tự không đáp.
“Cảnh Tự, Cảnh Triết, mẹ thật sự xin lỗi, mẹ có việc phải làm ở trường nên bây giờ mẹ phải đến đó, lần sau chúng ta đi xem phim nhé, được không?”
Cảnh Triết thở dài, rõ ràng là rất thất vọng nhưng cũng bất lực: “Mẹ, mẹ đi đi, con đưa em về.”
“Mẹ hứa lần sau sẽ đưa các con đi xem phim nhé.”
Lục Chúc Chúc quá hiểu hoàn cảnh này, vì cô bé đã bị không ít lần khi ba mẹ đột nhiên đổi ý.
Thật sự khó chịu khi mong ước của mình đột nhiên bị dật tắt.
“Dì Triệu, dì về đi, để anh cảnh Triết và Cảnh Tự xem phim với con, được không ạ?”
“Chuyện này… dì không thể quấy rầy ông nội con được nữa.”
Lục Chúc Chúc vội vàng nắm lấy tay áo Lục Hoài Nhu ra hiệu: “Để anh Cảnh Tự ở với con đi mà ông nội, con xin ông, đi mà, đi mà!”
Dù sao Lục Hoài Nhu cũng đã đưa một đứa đi rồi, thêm hai đứa nữa cũng không có gì to tát.
“Đừng lo, tôi sẽ đưa hai đứa về nhà an toàn.” Lục Hoài Nhu nói với Triệu Tư Gia, “Cô đi đi.”
“Cảm ơn anh nhiều!”
“Không có gì.”
Lục Hoài Nhu đưa Triệu Tư Gia đến ngã tư rồi đưa bọn nhỏ đến Vạn Thành.
Các bạn nhỏ vui vẻ bước vào rạp chiếu phim.
Lục Hoài Nhu đeo khẩu trang, hạ thấp vành mũ, nghiêm túc trang bị đi theo sau.
May mắn thay, Cảnh Tự và Cảnh Triết là những đứa trẻ ngoan, không ồn ào, hai đứa nắm tay đi sát nhau, thậm chí còn không nháo nhào đòi Lục Hoài Nhu đưa đi vệ sinh, rất yên tĩnh khi đi trên đường. Đúng là không phiền phức khi đưa hai đứa nhỏ này theo.
So với hai đứa thì Lục Chúc Chúc hoạt bát năng động hơn, sau khi đã mua bỏng ngô với nước uống rồi thì đòi chụp ảnh với poster —
“Ông nội, chụp con đi.”
Lục Hoài Nhu cầm điện thoại đứng trước tấm poster của đối thủ Dương Kéo, vẻ mặt không vui, “Ở đây có nhiều poster mà mắc mớ gì phải chụp với cái này.”
Lục Chúc Chúc nhìn hình ảnh anh cảnh sát cứng rắn trong poster nói: “Thì chúng ta đang xem phim của anh Dương Kéo mà.”
“Vậy thì không cần chụp chung với nó.”
“Nhưng anh ấy đẹp trai.”
Lục Hoài Nhu không chịu, chỉ vào tấm poster của mình bên cạnh: “Siêu sao này đẹp trai này! Đẹp trai chưa!”
Lục Chúc Chúc cười: “Ông nội xấu hổ quá đi mất, tự nhận mình là siêu sao.”
Lục Hoài Nhu chỉ vào tấm poster phim của mình nói: “Trẻ con mà xem phim cân não làm gì? Phim anh hùng vũ trụ không hay hơn à! Ông nói cho con biết, phim này toàn diễn viên nổi tiếng, còn đẹp hơn phim này nhiều! Bây giờ đi đổi vé còn kịp, ông đảm bảo con xem phim này được nửa chừng thì sẽ buồn ngủ ngay!”
Lục Chúc Chúc không có ý kiến, nhìn về Cảnh Tự, “Anh muốn xem phim nào?”
Cảnh Tự đến trước tấm poster, nhìn anh hung Lục Hoài Nhu đang tạo dáng trong áo choàng, sau đó phân tích: “Phim này… chắc cốt truyện hơi trẻ con, anh chọn <Che ánh mặt trời>”
Lục Chúc Chúc gật đầu: “Ừm, vậy chúng ta đi xem thôi!”
Lục Hoài Nhu: …
Nhóc con, nhóc đã làm ông đây nốc ao chỉ bằng lời nói! Về sau đừng mơ làm cháu rể của ông đây.
*
Lục Hoài Nhu nắm tay Lục Chúc Chúc vào, theo dòng người đi vào rạp, ngồi với mấy đứa nhỏ ở hàng ghế giữa.
Khi trợ lý Allen biết Lục Hoài Nhu lùi lịch họp báo của mình chỉ để đưa cháu gái đi xem phim của Dương Kéo, anh ta rất tiếc nuối.
Allen: “Hoài gia, anh xong rồi, anh không còn phong lưu như trước nữa.”
Lục Hoài Nhu: “Nói tiếng người.”
Allen: “Anh bây giờ cứ như nô lệ của cháu gái anh vậy!”
Lục Hoài Nhu: “Nó khóc thì tôi có thể làm gì!”
Allen: “Khóc thì đánh, khóc một tiếng thì đánh một cái, bẹp bẹp, một tiếng khóc thì đánh một cái, chắc chắn sẽ ngậm miệng!”
Lục Hoài Nhu: …
Không hổ danh là trợ lý của Lục Hoài Nhu.
Allen: “Tôi nói này Hoài gia, trẻ con không được cưng chiều quá, nó sẽ sinh hư đó. Anh phải nghiêm khắc, quyết liệt vào để có được sự uy nghiêm, sau đó mới kiểm soát chúng được.”
Lục Hoài Nhu: “Thật không?”
Một người đàn ông trung niên chưa lập gia đình đang truyền cho anh kinh nghiệm nuôi dạy con cái?
Allen nói như thật: “Trẻ con không nên cưng chiều quá, anh cứ hung dữ vào, nó sẽ tự trở nên ngoan thôi.”
Lục Hoài Nhu suy nghĩ về những lời nói của Allen, cảm thấy đúng.
Anh chưa bao giờ nuôi một đứa trẻ, vì vậy anh cứ thỏa mãn cho bất cứ điều gì mà cô gái nhỏ muốn.
Bây giờ có vẻ như con bé sinh hư rồi.
Lục Chúc Chúc kéo tay áo anh: “Ông nội, phim sắp bắt đầu rồi, con muốn đi vệ sinh trước.”
Lục Hoài Nhu hung dữ nói: “Tốt nghiệp mẫu giáo rồi thì tự mà đi vệ sinh đi chứ. Lớn rồi kia mà!”
Hai mắt Lục Chúc Chúc chớp chớp, bỗng nước mắt chảy ra, lại chớp chớp, trời như sắp đổ mưa.
Lục Hoài Nhu kinh ngạc trong lòng, liên tục dỗ dành: “Ngoan nào, ngoan nào, ông nội đưa con đi vệ sinh, nhé?”
Lục Chúc Chúc thút thít, cố gắng kiềm nước mắt lại, nhưng càng cố thì nước mắt càng chảy ra.
Lục Hoài Nhu lấy tay áo lau mặt cho cô gái nhỏ rồi đưa vào nhà vệ sinh.
Lục Chúc Chúc kiễng chân rửa tay, lúc đi ra còn cố ý bĩu môi không thèm để ý.
Lục Hoài Nhu khoanh tay đứng ở cửa, trong lòng mắng Allen một nghìn lần.
Phương pháp gì đây, sao anh có thể cứng lòng đánh cục bánh bao này chứ?
Cả anh còn không dám.
Muốn xin lỗi hay không, đây là một vấn đề.
Lục Chúc Chúc đi ngang qua anh, “hừ” một tiếng thật mạnh, nói —
“Nếu ông nội không muốn đi xem phim thì có thể nói với Chúc Chúc. Chúc Chúc có thể tự đi với Tương Thanh Lâm và mẹ cậu ấy, sẽ không làm phiền ông nội!”
“Này, con tức giận à? Ông nói đùa thôi mà.”
“Không thích đùa như vậy!”
Lục Chúc Chúc đi phía trước, ngẩng cao đầu không thèm nắm tay anh nữa.
Lục Hoài Nhu đuổi theo, “Nhóc con, đừng lạnh nhạt với ông!”
“Người ta lạnh nhạt đấy!”
Lục Hoài Nhu mỉm cười bước tới, cố gắng nắm lấy tay cô bé, nhưng lại bị hất ra.
Lục Chúc Chúc đi được vài bước, thấy Lục Hoài Nhu không đi theo nữa thì quay đầu lại nhìn, “Làm sao vậy!”
“Chết rồi, ông nội hoa mắt quá, đầu choáng quá sắp chết rồi này…”
Kỹ năng diễn xuất của Lục Hoài Nhu như cá gặp nước, vừa giả vờ choáng váng, vừa lén lút nhìn cô gái nhỏ: “Ông nội cũng già rồi, không chịu được kích động, xuất huyết não rồi.”
Anh giả vờ bận rộn, trực tiếp ngã trên mặt đất: “Á chết rồi, chóng mặt quá.”
Người qua đường cứ nhìn hai người.
Lục Chúc Chúc nhận ra anh đang diễn kịch, cô bé giậm chân chạy tới: “Ông nội mau đứng dậy đi, xấu hổ quá đi mất!”
“Ông nội không dậy được, trừ khi tiểu Lục nắm tay ông.” Vừa nói vừa chìa tay ra.
“Ông nội là ông của con đó? Ông bao nhiêu tuổi rồi! Dậy đi.”
“Nắm tay.” Lục Hoài Nhu cứng đầu chìa tay ra.
Mọi người qua đường thấy vậy thì mỉm cười: “Nhóc con, nắm tay anh trai đi.”
“Không phải anh trai con đâu ạ! Không xứng đâu! Trẻ con như vậy…”
Lục Chúc Chúc cuối cùng cũng nắm lấy: “Được rồi, mau dậy đi! Xấu hổ quá!”
Khóe miệng Lục Hoài Nhu hơi nhếch lên, đứng lên phủi quần: “Đi thôi.”
“Ông làm trễ giờ xem phim rồi!” Lục Chúc Chúc nắm tay anh, chạy một mạch vào rạp: “Trẻ con trẻ con! Lục ba tuổi!”
“Ô, con bé này láo nhỉ!”
*
Lục Hoài Nhu vừa vào rạp, tin nhắn của Allen gửi tới –
“Sao rồi, Hoài gia, có hiệu quả không!”
Lục Hoài Nhu: “Cậu dám dạy tôi như thế à. [Cười nhếch]
Allen: “Chắc là được, tôi chưa gặp trường hợp này bao giờ nên đâu có biết.”
Lục Hoài Nhu: “À, tiền lương ba năm trước của cậu vẫn đang để dành đến năm nay phải không?”
Allen: “Đúng vậy, tôi định để số tiền đó đến Hokkaido vào mùa đông này.”
Lục Hoài Nhu: “Mua vé chưa?”
Allen: “Chưa.”
Lục Hoài Nhu: “Vậy thì đừng mua nữa.”
Allen:???
[Tin nhắn chưa được gửi, đối phương không còn là bạn của bạn nữa.]
*
Phim đã chính thức bắt đầu, các bạn nhỏ vừa xem phim vừa ăn bỏng ngô.
Cảnh Triết thì ngủ gật, thể loại phim hồi hộp cân não này không hợp với cậu.
Lục Chúc Chúc nhìn Cảnh Tự.
Ánh sáng xanh trên màn hình chiếu vào gương mặt cậu, dường như cậu đang phân tích một cách nghiêm túc.
Lục Chúc Chúc nhích lại gần Cảnh Tự, nhỏ giọng hỏi: “Anh Cảnh Tự, anh hiểu không?”
Cảnh Tự nói: “Diễn viên phụ mặc áo xanh này là đối thủ.”
Lục Chúc Chúc:???
Anh ấy tìm ra được hung thủ khi vụ án còn chưa bắt đầu à?
“Tại sao á?” Cô bé hỏi.
Cảnh Tự: “Bởi vì có mâu thuẫn trong lời nói của hắn ta.”
Lục Chúc Chúc không nhận ra người mặc áo xanh kia là hung thủ, nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là nhận vật cảnh sát do anh Dương Kéo thủ vai thật sự rất giỏi!
Lục Chúc Chúc quay đầu hỏi Lục Hoài Nhu, “Ông nội có hiểu không?”
Lục Hoài Nhu: “Có gì mà không hiểu.”
Lục Chúc Chúc: “Vậy hung thủ là ai?”
Lục Hoài Nhu: “Dương Kéo.”
Lục Chúc Chúc: “Tại sao?”
Lục Hoài Nhu nghiêm túc nói: “Con không thấy hắn ta rất giống kẻ có tội à?”
Lục Chúc Chúc: …
Đây chính là… công kích cá nhân.
Phim dài hai tiếng cũng xong, Lục Hoài Nhu vươn vai, cuối cùng thống khổ cũng qua.
Tuy nhiên, chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi thì anh thấy khán giả xung quanh vẫn chưa chịu đi.
“Gì đây, còn có egg gì nữa à?”
Lục Chúc Chúc ngẩn ra: “Con không biết.”
Cảnh Triết nói: “Vậy thì chờ đi, có lẽ sẽ có easter egg(*).”
(*):Easter Egg còn mang nhiều ý nghĩa rộng hơn là một phần quà cho trẻ em vào ngày lễ Phục Sinh. Nó là một tính năng ẩn khó phát hiện, một chức năng bí mật không được nhà sản xuất kể đến khi phát hành 1 tựa game, phần mềm hay phim. Chỉ một số nhỏ người chơi game, người xem phim, người sử dụng sản phẩm đủ tinh ý để phát hiện ra.
Mục đích của các nhà làm game, làm phim khi đưa Easter Egg vào sản phẩm của mình là thường là để thực hiện một trò đùa hoặc tri ân khách hàng.
Lục Hoài Nhu nhìn thấy mấy đứa nhỏ đều ngồi yên đợi thì cũng ngồi lại.
Dù sao cũng hai tiếng rưỡi rồi, thêm một chút nữa cũng không sao.
Ở bài hát kết thúc phim không thấy gì nhưng khi hạ màn, Dương Kéo và dàn diễn viên bất ngờ xuất hiện.
Khán giả la hét –
“Dương Kéo!”
“A! Anh ơi!”
“Đây là lợi ích khi ở lại cuối phim nè!”
“Tôi đang mơ à?”
Lục Hoài Nhu: ….
Mua vé xem phim rồi gặp đối thủ tại buổi chiếu phim!
Đột nhiên, anh cảm thấy mình như đang ở trong hang động của kẻ thù.