Anh thấy cô ngại ngùng, nếu tiếp tục nói nữa sợ rằng sẽ thẹn quá hoá giận. Khoé môi anh cong lên rồi nói: “Anh đi tắm trước, em tự xem TV một lát nhé.”
Nói xong anh liền lấy điều khiển từ xa đưa cho cô.
....
Trong phòng tắm nhanh chóng vang lên tiếng nước chảy ‘ào ào’. Lục Chúc Chúc nằm lên chiếu tatami* rồi vùi cả khuôn mặt nhỏ vào trong gối ôm, tinh thần sụp đổ ‘gào’ lên một tiếng.
*Chiếu tatami là một loại chiếu nằm của Nhật.
Mới nãy thật sự là quá mất mặt! Nhưng cô quả thật không muốn rời đi, không phải là vì bất kì lý do nào khác mà chỉ là muốn ở lại với Cảnh Tự thôi. Cô đường xá xa xôi đến thăm anh quả thật không muốn gặp vài phút rồi lại xa nhau, không muốn xa anh dù chỉ một phút nào.
Tay Lục Chúc Chúc ôm cái gối tua rua, đánh giá toàn bộ căn phòng. Đây là nơi ở của anh, mọi đồ vật đều mang dấu vết sinh hoạt của anh, trong không khí cũng có hơi thở quen thuộc.
Đủ loại kiểu dáng figure* nhân vật trong trò chơi được đặt trên kệ, những bức hình hai người chụp chung khi còn nhỏ lồng trong khung ảnh, móc khoá vịt nhỏ vẫn treo trên ba lô của anh…
*Figure là một loại đồ chơi giống như búp bê được thiết kế giống như các nhân vật trong phim, game hoặc truyện tranh
Lục Chúc Chúc đi đến cạnh giường rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Nệm có hơi cứng, không giống giường của cô, mềm mại đến nỗi có thể chìm vào bên trong. Giường của con trai có phải đều cứng thế này không vậy. Cô sẽ ngủ không quen mất.
Lục Chúc Chúc đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi gửi tin nhắn cho Lục Hoài Nhu: “Ông nội, hôm nay con hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi sớm một tí. Con yêu ông, ngủ ngon! 【nháy mắt】”
Cô lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên một mình ra ngoài chơi. Lục Hoài Nhu rất lo lắng, vì thế mỗi buổi tối cô sẽ gửi video để báo an toàn cho ông. Lục Chúc Chúc không muốn để ông phát hiện ra nửa đường cô đã chuyển hướng đi Nam Thành. Đánh đòn phủ đầu như thế này chắc là an toàn, cô nói mình ngủ rồi có lẽ sẽ không bị ông nội nghi ngờ.
Cô thật là thông minh.
Trong phòng sách, Lục Hoài Nhu quét mắt tới màn hình điện thoại rồi đặt bảng báo cáo xuống. Tin nhắn của cô nhóc hiện ngang màn hình: “Ông nội, hôm nay con hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi sớm một tí. Con yêu ông, ngủ ngon! 【nháy mắt】”
Ngủ sớm thế này mà trước khi ngủ còn báo cáo lại với ông, đây chắc chắn không phải là phong cách của Lục chúc Chúc.
Chuyện bất thường ắt có biến.
Lục Hoài Nhu mở máy tính lên đăng nhập vào tài khoản thẻ tín dụng tra thử. Đúng như ông dự đoán, lần quẹt thẻ gần đây nhất dùng để đặt một phòng giường lớn ở khách sạn căn hộ Ginza ở Nam Thành.
“...”
Trước đó con bé bảo muốn cùng bạn bè du lịch đến vùng Tô Hàng* ở phương Nam. Tuy rằng Lục Hoài Nhu rất lo lắng nhưng cũng không ngăn cản, người trẻ tuổi có giao tiếp xã hội của chúng, ông sẽ không quấy rầy con bé.
*Bao gồm Tô Châu và Hàng Châu
Ai ngờ được con nhóc này vậy mà lại dám chuyển hướng đến Nam Thành! Lục Hoài Nhu chuẩn bị lấy điện thoại gọi cho cô, nhưng vừa mới bấm số xong thì ông liền bỏ điện thoại xuống.
Cô nhóc lớn rồi, rốt cuộc vẫn phải chừa mặt mũi cho con bé.
....
Thời gian mà Cảnh Tự dùng để tắm tối nay gấp đôi thời gian bình thường. Đầu thì gội hai lần, sữa tắm cũng tắm hai lượt. Sau khi tắm xong mới nhìn vào gương rồi cạo sạch sẽ râu mọc lún phún dưới cằm.
Điện thoại rung lên, Lục Hoài Nhu gửi tin nhắn đến chỉ có hai chữ.
“Đúng mực.”
Trong lòng Cảnh Tự hơi trầm xuống, biết ngay là không thể che giấu bất cứ điều gì với ông nội thần thông quảng đại của cô mà.
Anh biết sức nặng của hai chữ ‘đúng mực’ này, trả lời: “Ông nội yên tâm.”
Lục Hoài Nhu tin tưởng Cảnh Tự là một đứa trẻ biết chừng mực nên không quấy rầy Lục Chúc Chúc nữa. Ông cũng cũng từng có tuổi trẻ, tuổi trẻ và sự bồng bột của những người trẻ đó ông cũng đã trải qua.
Tạm thời tuỳ con bé vậy.
......
Sau khi Cảnh Tự bước ra khỏi phòng tắm thì thay một cái áo sạch sẽ màu trắng gạo mặc ở nhà và quần dài bằng vải lanh, giấu đi khí chất sắc bén và lộ ra sự dịu dàng lạ thường.
Lục Chúc Chúc đang ôm gối đầu, ngồi trên chiếu tatami và nhanh nhảu đánh chữ, có vẻ như cô lại đang tán gẫu với bạn thân. Khi thấy anh bước ra, cô vội vàng cất điện thoại đi rồi ngẩng đầu nhìn anh cười ngây ngô.
Cảnh Tự bước đến nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, nhịn không được mà gõ nhẹ lên ấn đường* cô: “Nói chuyện với ai đấy?”
*Ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày.
“Bạn của em, anh không quen.”
“Nam hay nữ?”
Lục Chúc Chúc cố ý nói: “Nam.”
Cảnh Tự lại giơ tay muốn gõ cô tiếp nên cô vội vàng ôm chầm lấy cánh tay anh: “Là nhóc Lâm! Em đang báo bình an với cậu ấy thôi à.”
Ngay lúc này thì màn hình điện thoại sáng lên, Tưởng Thanh Lâm: “Lục Chúc Chúc, an toàn là trên hết! Cậu đã mua ‘cái đó’ chưa!”
Mắt Lục Chúc Chúc trợn tròn, giành lấy điện thoại. Cảnh Tự thản nhiên dời ánh mắt đi, làm bộ như không nhìn thấy nhưng khoé môi lại cong lên.
Lục Chúc Chúc thoát Wechat ra rồi tắt tiếng, chột dạ nói: “Anh ơi, chúng ta làm gì đây?”
Cảnh Tự nói: “Tìm một bộ phim điện ảnh để xem.”
“Được.”
“Cô ấy bảo em mua gì đấy?”
Lục Chúc Chúc: “...”
Nếu đã làm bộ không thấy rồi thì xin anh có thể làm bộ tới cùng luôn được không!
Lục Chúc Chúc chọn một bộ phim hoạt hình 3D của Disney, Cảnh Tự tắt hết đèn trong phòng rồi nói: “Xem phim này xong thì anh sẽ đưa em về khách sạn.”
Lục Chúc Chúc còn gật gật đầu: “Khách sạn ở tầng dưới.”
“Thế thì rất gần.”
Lục Chúc Chúc biết mấy thứ linh ta linh tinh mà Tưởng Thanh Lâm nói căn bản không thể nào xảy ra. Cảnh Tự sẽ không chạm vào cô, ít nhất thì bây giờ… sẽ không.
Anh ngồi ở một đầu của chiếc ghế sofa trải chiếu tatami để xem phim. Lục Chúc Chúc nhìn anh một cái rồi nói: “Anh ơi, đưa em cái gối ôm.”
Cảnh Tự tiện tay ném cái gối mình đang ôm trong lòng qua. Hai người lặng im không tiếng động ngồi cách nhau ít nhất hai mét, chỉ có âm thanh sống động phát ra từ TV. Vài phút sau, anh đứng dậy lấy hai lon Coca trong tủ lạnh ra rồi lấy thêm một ít đồ ăn vặt ném lên bàn trà.
Lúc anh ngồi xuống thì lại ngồi gần cô hơn một chút.
Lục Chúc Chúc nói: “Em đi rửa tay!”
Nói xong liền chạy vào nhà vệ sinh, sau khi cô rửa tay xong thì lại gần anh hơn chút nữa rồi ngồi kế bên luôn.
Tất cả… đều tự nhiên và bình lặng như thế.
May mà trời càng lúc càng tối nên không thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng của cô.
Trong đêm tối, tay Cảnh Tự dần dần duỗi qua nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, thờ ơ nói: “Em có muốn thử khoai tây chiên vị mới không.”
Cơ thể Lục Chúc Chúc rất nhạy cảm, toàn bộ sức chú ý đều đặt trên bàn tay của anh bên eo cô, dường như anh cũng đang run rẩy.
“Vị gì vậy ạ?”
“BBQ.”
“BBQ không phải vị mới mà anh.”
“Ờ.”
Cảnh Tự ngồi cạnh cô cũng không tiến thêm bước nào nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô như thế: “Em xem bộ này chưa?”
“Bộ ‘Zootopia’ này ai chẳng xem rồi ạ.”
“Thế có muốn đổi bộ khác không.”
“Dạ không.”
Dù sao thì giờ khắc này phim gì cô cũng xem không nổi nữa!
Lục Chúc Chúc mở một bịch khoai tây chiên rồi đút miếng đầu tiên cho Cảnh Tự. Cảnh Tự ngậm miếng khoai tây, môi lại như có như không chạm vào tay cô.
Cô gái nhỏ giống như bị điện giật vội vàng rút tay lại, cúi thấp đầu ăn khoai tây chiên vang lên tiếng ‘rắc rắc’. Anh không kìm được mà ôm cô chặt hơn làm cô hồi hộp đến mức thở không ra hơi.
“Anh… Anh ơi, nửa năm qua anh sống tốt không?”
“Ừ, trở lại cuộc sống cấp ba, mỗi ngày thức dậy lúc sáu giờ sáng rồi đến trường, buổi tối tự học đến mười giờ thì về nhà. Thứ bảy đến thư viện tỉnh ôn tập, chủ nhật thì đến gặp bác sĩ tâm lí mà ông nội em hẹn trước cho anh ngủ một giấc.”
Lục Chúc Chúc cười rộ lên: “Anh đến chỗ bác sĩ tâm lí để ngủ sao?”
“Bảo là liệu pháp thôi miên, không phải chỉ là ngủ thôi sao.”
“Nghe có vẻ hợp lý.” Lục Chúc Chúc tựa sát vào anh, nhẹ nhàng hỏi: “Thế anh đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”
“Có lẽ là rồi.”
Trước đây, những gì xảy ra trong đám cháy đó giống như một ổ khóa bằng sắt siết chặt trái tim anh. Anh luôn cảm thấy ngột ngạt và khó thở… luôn nhiều lần tự nhắc bản thân rằng ‘mày chỉ là kẻ bị bỏ rơi, trên đời này không một ai cần mày’.
Thế nhưng trong khi thôi miên, Cảnh Tự thường xuyên quay trở lại thời còn bé cũng nhớ lại rất nhiều chuyện. Những thứ đẹp đẽ và hạnh phúc đó cùng với những thứ liên quan đến cô… Ít nhất thì bây giờ anh đã hiểu ra một chuyện, đối với thế giới này anh không còn là người ‘có cũng được mà không có cũng chẳng sao’ nữa.
Anh có người mà mình vô cùng yêu thích, ít nhất, trước khi thế giới của anh hoàn toàn sụp đổ thì anh muốn thử làm lại, cố gắng một lần cuối cùng…
“Có.” Giọng Cảnh Tự nhấn mạnh khẳng định: “Lục Chúc, em hãy tin anh.”
Anh có thể trở nên tốt hơn, có thể trở về bên cạnh em một lần nữa.
Lục Chúc Chúc nghiêng đầu chạm phải đôi mắt đen láy sáng ngời. Dáng vẻ nghiêm nghị và kiên định của anh rất quyến rũ. Cô gái nhỏ nhanh chóng hôn nhẹ lên cằm anh một cái trong chớp mắt, vừa chạm vào liền tách ra giống như không có chuyện gì xảy ra.
Cô xoay đầu lại như cũ, tiếp tục ăn khoai tây chiên.
Cảnh Tự ngồi thẳng người, cảm nhận xúc cảm ướt át và mát lạnh nơi quai hàm. Sau một hồi lâu mới bình tĩnh lại thì mở một lon Coca ra, đưa cho cô: “Không cho phép đánh lén anh nữa.”
“Ồ…”
“Không thôi anh sẽ ăn em đấy.”
“!!!”
....
Phim vẫn chưa kết thúc mà Lục Chúc Chúc đã cuộn tròn ngủ trong vòng tay anh. Cảnh Tự không nỡ gọi cô dậy, vì thế ôm cô lên rồi đặt lên giường mình, còn anh thì ngủ tạm trên chiếu tatami một đêm.
Thay vì nói là ngủ không bằng nói là nhắm mắt đếm cừu. Cô gái nhỏ nằm trên giường anh như thế thì làm sao anh có thể ngủ nổi chứ! Cả một đêm Cảnh Tự vào nhà vệ sinh hai lần, khi bước ra thì như đi trên mây rồi mệt mỏi nằm lên sofa.
Cô gái nhỏ lại còn nhẹ nhàng ngáy nữa, dường như ngủ ngon vô cùng. Cảnh Tự ngồi dậy, vô cùng tuyệt vọng nhìn cô nhóc nằm trên giường. Sợ rằng không có sự tra tấn nào trên thế giới này có thể so sánh được với dục vọng đang khó lòng kìm được của anh vào lúc này…
Cuối cùng đến sáng tinh mơ cũng ngủ được một giấc ngắn tầm mấy chục phút, không được bao lâu thì lại bị chuông báo thức của điện thoại đánh thức. Anh tắt chuông, nhẹ nhàng ngồi dậy vào phòng tắm để tắm rửa. Cả đêm qua anh căn bản không ngủ được bao nhiêu, dưới hai mắt mang quầng thâm nhưng đầu óc anh lại đặc biệt tỉnh táo.
Bầu trời sáng sớm mùa đông ở Nam Thành vẫn còn tối đen, chỉ có chút ánh sáng ban mai nhẹ ló ra từ phía chân trời xa. Anh bận rộn trong phòng bếp làm sữa đậu nành, bánh bao hấp thì đặt trong lồng hấp, khi nào cô gái nhỏ thức dậy là có thể ăn.
Yêu cầu đối với học sinh lớp mười hai của trường trung học phổ thông số 1 ở Nam Thành vô cùng khắc nghiệt, bảy giờ phải có mặt ở trường học buổi sáng. Cảnh Tự không kịp ăn sáng nên vội vã ra ngoài với một cái bánh bao hấp trong miệng.
Anh xoay người lại nhìn cô một cái.
Cô yên tĩnh nằm trên giường, tia nắng ban mai lọt vào từ khe hở trên rèm cửa rơi lốm đốm trên khuôn mặt trắng noãn của cô. Khuôn mặt say ngủ vào sáng sớm của cô không phải thường xuyên có thể nhìn thấy, có thể trong ba hoặc bốn năm tới … cũng khó mà thấy được.
Cảnh Tự vẫn là không kìm được mà quay trở lại, quỳ một gối xuống bên giường rồi tỉ mỉ đánh giá cô, khoé miệng hơi cong lên. Khuôn mặt của cô đã hoàn toàn thoát khỏi vẻ trẻ con như thời thơ ấu, nhưng vùng trán lại vẫn giống hệt như khi còn bé. Mỗi một tiếng gọi “anh ơi” đều gợi lại quãng thời gian vui sướng nhất của anh.
Cô là bé bướm nhỏ sôi nổi nhất trong tuổi thơ cô đơn và lạnh lẽo của anh. Cảnh Tự không kìm được mà cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Anh kiềm chế cả một đêm nhưng vẫn buông thả một giây dưới ánh nắng ban mai mờ nhạt này.
Lục Chúc Chúc theo bản năng dùng mu bàn tay chạm nhẹ lên trán. Cả người nóng hầm hập, trên lưng thấm ướt mồ hôi, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên. Cô lấy điện thoại ra xem thời gian, mười giờ rồi.
Vừa được nghỉ đã dễ dàng buông thả bản thân, lúc ở nhà có khi còn ngủ đến giữa trưa. Trên trán dường như vẫn còn lưu lại dấu vết được anh hôn trong mơ, loại chạm nhẹ dịu dàng đó khiến cô lâng lâng.
Tình tiết trong mơ cô không nhớ rõ lắm nhưng ngay sau khi thức dậy, cảm giác của cơ thể thì vẫn có thể nhạy cảm cảm nhận được.
Nhám nhám…
Cô biết rằng cô đã làm chuyện xấu gì trong mơ, sau khi tỉnh lại cô xấu hổ đến phát điên. Sống trên đời cũng gần mười tám năm, đây là lần đầu tiên nằm mơ một giấc mơ đáng xấu hổ như vậy!
Con gái sao có thể mơ loại giấc mơ như vậy chứ!
Lục Chúc Chúc xoay người ngồi dậy lại phát hiện mình không phải đang ở khách sạn. Bố trí của căn phòng quen thuộc thế này, đây là ở… nhà của Cảnh Tự.
Cô ngủ trên giường Cảnh Tự!
Lục Chúc Chúc cầm khăn trải giường màu trắng lên rồi nhẹ nhàng ngửi thử. Trên khăn trải giường toàn là mùi hương của anh, cả đêm bị cái mùi này bao vây hèn gì cô toàn nằm mơ thấy anh thôi!
Lục Chúc Chúc vùi đầu vào gối, nằm trên giường nghịch điện thoại một lúc. Cô thả tim cho đám người Tưởng Thanh Lâm trên vòng bạn bè.
Cảnh Tự gửi tin nhắn cho cô: “Dậy chưa?”
Lục Chúc Chúc: “Dậy rồi.”
Cảnh Tự: “Anh đi học, trong lồng hấp có bữa sáng nhưng bây giờ đã là giữa trưa rồi, em ăn đại một chút đi. Bữa chiều tự giải quyết nhé, được không?”
Lục Chúc Chúc: “Anh không cần quan tâm đến em đâu, nhưng mà… nghỉ đông rồi vẫn phải đi học sao?”
Cảnh Tự: “Lớp tốt nghiệp phải học bù vào kì nghỉ đông. Ngày mai chủ nhật sẽ được nghỉ, có thể đi chơi cùng em một chút.”
Lục Chúc Chúc: “Tốt quá! Thế anh học trước đi nhé, buổi chiều em sẽ đến đón anh!”
Cảnh Tự: “【sờ đầu】.”
....
Lục Chúc Chúc viết luận văn trên máy tính cả buổi chiều. Khoảng bốn giờ hơn, cô thay một cái váy nhỏ thật đẹp rồi trang điểm nhẹ một chút, xinh đẹp bước ra ngoài.
Nam Thành và Bắc Thành không giống nhau, ở đây không có băng tuyết trắng xoá ngập trời. Mặc dù đã vào mùa đông rất lạnh nhưng hai bên đường vẫn rợp bóng cây xanh. Cô đi bộ đến trường trung học phổ thông số 1 ở Nam Thành thì vừa kịp thời gian tan trường. Bởi vì tuổi còn nhỏ nên cô bị nhầm thành học sinh cấp ba, dễ dàng trà trộn vào trong.
Lớp của Cảnh Tự được xem như là lớp chuyên có thành tích hàng đầu trong khối lớp tốt nghiệp. Giáo viên vẫn còn đang giao bài tập về nhà, Lục Chúc Chúc nhìn thấy Cảnh Tự đang ngồi ở hàng cuối cùng của lớp học. Anh mặc đồng phục học sinh màu trắng xanh, ngón tay thon dài đang cầm bút máy viết viết vẽ vẽ gì đó lên vở.
Tuổi của anh tương đương với một học sinh tốt nghiệp trung học phổ thông, mặc đồng phục học sinh trắng xanh sạch sẽ như thiếu niên nhà bên. Đôi mắt trong veo cùng với cái nhìn chuyên chú nghe giảng không khác gì những học sinh cấp ba bình thường.
Lục Chúc Chúc không nhịn được mà nghĩ rằng nếu như năm đó anh không chuyển nhà, anh sẽ không phải trải qua cơn ác mộng đó mười năm, có lẽ bọn họ sẽ cùng nhau học cấp hai rồi cấp ba. Bọn họ sẽ ngồi cùng nhau trong một lớp học, trở thành bạn học và bạn cùng bàn.
Có lẽ, bọn họ cũng sẽ giống như tất cả các cặp đôi thanh mai trúc mã khác, sẽ yêu nhau rồi kết hôn…
Đáng tiếc là không có ‘nếu như’.
Trong lúc Lục Chúc Chúc Chúc đang nghĩ ngợi xa vời thì tiếng chuông tan học cũng vang lên. Học sinh lũ lượt ra khỏi lớp học. Cảnh Tự thu dọn sách vở xong rồi đeo ba lô lên, một mình ra khỏi lớp học đi về phía Lục Chúc Chúc.
Thật không may là một cô nàng lớp dưới đúng lúc chặn Cảnh Tự lại, thấp thỏm đưa cho anh một lá thư tình rồi đỏ mặt tỏ tình với anh: “Đàn anh, em đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên, mỗi ngày vào lúc tập thể dục em đều muốn được nhìn thấy anh. Vì vậy… nếu như anh chưa có bạn gái thì anh có thể chấp nhận em không?”
Thái độ của cô gái vô cùng chân thành, dáng vẻ rụt rè còn có vài phần đáng yêu.
Lục Chúc Chúc từ xa nhìn chằm chằm Cảnh Tự, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên cảm giác hơi rầu rĩ.
Thực tế điều này có thể hiểu được. Một người con trai như Cảnh Tự, bất kể là học cấp ba hay đại học sẽ luôn là người nổi bật nhất trong đám đông, cũng không biết đã bắt được bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ rồi nữa!
Quả thật hao tâm tổn trí.
Ánh mắt Cảnh Tự dời đi, trông thấy Lục Chúc Chúc nghiêng đầu qua một bên không lên tiếng.
“Tôi đã thích một cô gái rất nhiều năm rồi.” Anh nghiêm túc từ chối: “Mặc dù hiện tại cuộc sống của tôi đang rất lộn xộn và cũng không đủ ưu tú để có thể đứng bên cạnh cô ấy. Nhưng hết cách rồi, tôi thích cô ấy muốn chết đi được. Trừ cô ấy ra, tôi không có cách nào thấy được ai khác, xin lỗi nhé.”
Trái tim bất ổn không yên của Lục Chúc Chúc sau khi nghe anh nói xong mấy lời này thì đột nhiên bình tĩnh lại.
Tôi đã thích một cô gái rất nhiều năm.
Thích cô ấy muốn chết đi được.
Trừ cô ấy ra, tôi không có cách nào thấy được ai khác.
Anh nói như vậy là cố tình nói cho cô nghe, giống như những chiếc lá rơi không có phương hướng trong chớp mắt liền rơi xuống trong đất bùn dày rộng mà mềm mại.
Lần đầu tiên cô biết được rằng thì ra được anh nâng niu và yêu thương như thế … là một chuyện may mắn biết bao.
Cô gái thất vọng rời đi nhưng lại không cảm thấy khó chịu, lời nói của anh mặc dù thẳng thừng nhưng không tổn thương đến lòng tự trọng của cô ấy.
Lắng đọng nửa năm nay, anh quả thật đã tốt hơn rất nhiều. Gai nhọn sắc bén và tàn bạo trên người cũng ít dần, anh đang dần trở nên dịu dàng hơn.
Thế này thật tốt.
Cảnh Tự cùng Lục Chúc Chúc ra tới cổng trường, Lục Chúc Chúc hỏi: “Có nhiều bạn nữ tỏ tình với anh lắm sao?”
Cảnh Tự suy nghĩ một lát rồi khoé miệng cong lên nở một nụ cười hời hợt: “Mỗi ngày có khoảng vài người. Làm sao bây giờ, bây giờ có bạn gái mất rồi.”
Lục Chúc Chúc làm ấm đôi tay lạnh lẽo, kéo áo lên che kín mũi rồi rủ mắt xuống nói: “Ai là bạn gái anh, chẳng phải đã từ chối rồi sao.”
“Đúng nhỉ, rắc rối ghê.”
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh đặc biệt sáng lên, trong giọng nói mang theo mấy phần ngả ngớn: “Hối hận quá đi à.”
“Hối hận gì mà chút xíu chân thành cũng không có.”
“Thật sự hối hận mà.” Cảnh Tự xoay người, nghiêm túc nhìn cô: “Có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?”
“Anh muốn em làm bạn gái anh sao?”
“Ừm.”
Lục Chúc Chúc ngẩng đầu, thoáng liếc thấy một ông lão đang đẩy chiếc máy bán kẹo bông gòn bên đường, ông ấy đang bán những cây kẹo bông đủ sắc màu.
Cô thuận miệng nói: “Nếu cây kẹo bông gòn tiếp theo ông ấy bán là màu hồng thì em sẽ đồng ý với anh.”
“Muốn anh đặt cược vào vận may à?”
“Đúng vậy, có chơi có chịu.”
Cảnh Tự trầm ngâm một lát liền kéo Lục Chúc Chúc đi đến trước ông lão bán kẹo bông nói: “Cháu mua một cây kẹo bông gòn màu hồng.”
“Có ngay.” Người bán hàng rong ngay lập tức thêm đường vào rồi làm một cây kẹo bông màu hồng đưa cho Cảnh Tự.
Lục Chúc Chúc đẩy anh một cái: “Anh làm vậy là chơi xấu.”
“Anh đối với Lục Chúc trước giờ không thể đem ra đánh cược, cũng không thể để thua được.”
Cảnh Tự cắn một ngụm kẹo bông sau đó cúi đầu chặn đôi môi cô lại.
“Ơ…”
Nụ hôn bất ngờ khiến đôi mắt cô mở to, cả người cứng đờ như người máy, vô số tia lửa bùng lên trong đầu.
Môi của anh ẩn chứa vị ngọt của kẹo bông lan nhanh khắp đầu lưỡi. Lần đầu tiên Lục Chúc Chúc biết rằng môi của con trai cũng có thể vừa ngọt vừa mềm như thế, giống như pudding vị dâu tây vậy.
Thật ra cô cũng từng len lén tưởng tượng về nụ hôn của Cảnh Tự. Khung cảnh trong tưởng tượng là một biển hoa hồng khổng lồ, hoặc là một đêm mưa to như trút nước, hoặc cũng có thể là dưới ánh chiều tà lãng mạn lúc hoàng hôn.
Ngay lúc này, xe cộ qua lại không ngớt trên đường …
Lục Chúc Chúc đỏ bừng cả mặt, thân thể cũng mềm nhũn ngã lên người anh. Sau khi anh ngừng lại, cô lập tức vùi mặt vào áo trên ngực anh.
Trời ơi … xấu hổ quá đi.
“Anh ơi…” Giọng nói của Lục Chúc Chúc vẫn rì rầm trong cổ họng. Anh lại nhẹ nhàng nâng đầu cô lên buộc cô phải ngẩng đầu lần nữa.
Đôi môi mỏng của anh nhẹ cong lên: “Không xong rồi, anh vẫn còn muốn.”
Nói xong, đôi môi ấm áp lại phủ xuống, áp lên môi cô.
Đầu óc Lục Chúc Chúc choáng váng, không thể nghĩ được bất cứ chuyện gì. Bên tai vang lên câu nói kia của anh: “Vẫn còn muốn…”
Sau khi hôn cuồng nhiệt mấy phút đồng hồ thì cuối cùng Cảnh Tự cũng buông cô ra. Hơi thở gấp gáp và ấm áp của hai người hòa quyện vào nhau. Dường như không có bất cứ thứ gì gần gũi hơn so với bọn họ vào lúc này.
Cô nắm chặt góc váy của mình sắp nhăn nhúm tới nơi rồi. Đôi mắt đen láy né tránh không dám đối mặt với anh, vành tai đỏ ửng giống hệt như quả anh đào đáng yêu.
Cảnh Tự đưa cây kẹo bông đến trước mặt cô rồi nói: “Ăn nữa không.”
Lục Chúc Chúc cầm cây kẹo bông, đưa đầu lưỡi ra liếm một miếng. Cảnh Tự ngay lập tức muốn tiếp tục hôn thì Lục Chúc Chúc liền giơ ngón tay lên cản môi anh lại, đỏ mặt nói: “Anh còn chưa xong nữa hả!!!”
Khoé mắt Cảnh Tự cong lên: “Anh sẽ cố gắng kiềm chế.”
Nói xong, anh nghiêm túc hôn lên mu bàn tay cô.