Những cây long não dày đặc bên đường, tiếng bi bô sâu trong ngõ cổ của Giang Nam, còn có những khúc sông ngay thành cổ, những con thuyền bồng náo nhiệt.
Cảnh Tự đưa Lục Chúc Chúc đi ngồi thuyền, đến thăm các điểm nổi tiếng trên mạng ở Nam Thành, trong suốt quá trình anh đều làm thợ chụp ảnh cho cô.
Lục Chúc Chúc vô cùng vui vẻ, bởi vì cuối cùng cô cũng được ở bên Cảnh Tự một cách chân chính, không ngại gì mà nắm tay anh, ôm eo anh, còn có thể nhón chân hôn lên gương mặt anh…
Những chuyện mà các cặp đôi yêu nhau họ cũng đều có thể làm.
Quan hệ như thế, còn quan hệ thanh mai trúc mã mấy năm khi còn bé lại càng thân thiết hơn.
“Vậy là, chúng ta thật sự ở bên nhau rồi.”
Bên bậc cầu thang phủ đầy rêu xanh, Lục Chúc Chúc dựa vào người anh, hỏi mơ hồ: “Con trai với con gái yêu nhau cũng như thế này ạ?”
Cảnh Tự cúi người giúp cô buộc dây giày, sau đó thắt chặt lại: “Là yêu nhau, nhưng mà Lục Chúc, anh có một yêu cầu.”
“Anh làm gì mà yêu cầu!” Lục Chúc Chúc kéo tóc anh làm mái tóc rối loạn: “Công chúa Chúc Chúc mới được có yêu cầu nha!”
Cảnh Tự dịu dàng cười: “Em nói trước đi, em có yêu cầu gì?”
Thật ra Lục Chúc Chúc chưa nghĩ ra được, chỉ buột miệng nói vậy thôi, nhưng nếu anh hỏi thì cô nói ra hai ba cái –
“Ừm… anh không được bắt cá hai tay. Không được tiếp xúc gần gũi với người khác. Chúng ta yêu xa nên em phải nói rõ với anh.” Lục Chúc Chúc nắm cổ áo anh, trịnh trọng nói, “Trong mắt của bổn cung đây không vướng một hạt cát, ghen đáng yêu như vậy đấy!”
Cảnh Tự để mặc cô nắm cổ áo của mình, khoé mắt gợi lên một ý cười cưng chiều, “Tuân mệnh công chúa điện hạ.”
“Vậy… không còn gì nữa.”
Lục Chúc Chúc tạm thời không có yêu cầu gì khác: “Em biết anh muốn nói yêu cầu gì rồi, em đồng ý.”
“Em biết anh định nói gì?”
“Không được cho ông nội của em biết, đúng không.” Lục Chúc Chúc vỗ vai anh, chắc chắn: “Anh yên tâm đi, đây là bí mật của chúng ra, em sẽ không nói ông nội đâu.”
“Không phải.” Cảnh Tự bất lực nói: “Hơn nữa, em tưởng ông nội em không biết gì hả.”
Trời ơi.
Lục Chúc Chúc vẫn luôn cảm thấy mình bảo mật rất tốt mà.
“Lần này em tới Nam Thành ông đâu có biết, ông còn tưởng em đang đi Quế Lâm chơi với Tưởng Thanh Lâm á, em còn… em còn lén chụp trộm ảnh bọn họ ở Dương Sóc nữa, đã đăng lên vòng bạn bè chỉ cho mình ông nội thấy.”
“…”
Cảnh Tự: “Anh chân thành khuyên em nên xoá đi.”
Lục Chúc Chúc chống chân anh, hỏi: “Vậy rốt cuộc yêu cầu của anh là gì.”
“Lục Chúc, trên lưng anh có một vết bỏng sẹo rất lớn, bây giờ còn đang trong giai đoạn chữa trị.”
Nhắc đến khuyết điểm của chính mình, Cảnh Tự thoáng không còn tự tin.
“Bác sĩ nói đã quá lâu rồi, khôi phục cũng không dễ dàng, chắc sẽ tốn nhiều thời gian. Sau khi khôi phục sẽ thành dạng gì cũng không chắc.”
Lục Chúc Chúc duỗi tay muốn đụng vào lưng anh nhưng lại bị Cảnh Tự một phen nắm lấy tay: “Đừng nhìn.”
“Em không ngại.” Lục Chúc Chúc chân thành nói: “Em cũng… không chê, anh như thế nào em đều thích cả, không cần làm phẫu thuật gì hết.”
Cảnh Tự lắc đầu: “Phải làm.”
Nhất định phải làm.
Anh muốn xoa dịu những ký ức đau thương đang cháy trên da thịt.
“Vậy nên, yêu cầu của anh chính là, trước khi anh hồi phục thì em đừng nhìn. Chỗ khác thì có thể nhưng lưng thì không được, em đồng ý không.”
Lục Chúc Chúc chớp mắt, đồng ý với anh: “Vâng ạ.”
“Ừm.”
“Chỗ khác…” Lục Chúc Chúc tò mò hỏi: “Được xem phải không?”
Cảnh Tự:?
“Em muốn nhìn chỗ nào?”
Khuôn mặt Lục Chúc Chúc tức khắc đỏ bừng: “Em em em… em không muốn nhìn chỗ nào hết! Không có! Ai thèm chứ! Đáng ghét!”
Cảnh Tự đưa tay xoa đầu cô, quá là đáng yêu!
…
Buổi tối, hai người ăn vặt xong ngồi bên bờ sông ngắm đèn thuyền, trên thuyền còn có màn trình diễn côn khúc [Mẫu đơn đình].
Đêm đông gió càng ngày càng lạnh, Lục Chúc Chúc dựa vào người Cảnh Tự.
Ăn no xong phải làm việc cần làm, Cảnh Tự nâng gương mặt nhỏ của cô lên, không nhịn được mà muốn sát lại gần.
Đúng lúc này, Lục Phương Tiện gọi video, Lục Chúc Chúc liền đẩy đầu Cảnh Tự qua một bên, nhấn mở: “Mì Ăn Liền nhỏ, tìm chị có chuyện gì hả.”
Gương mặt to lớn của bạn nhỏ Lục Phương Tiện xuất hiện trên màn hình: “Chị ơi! Du lịch vui không ạ!”
“Chơi vui lắm, bây giờ chị đang ngồi ở bờ sông xem biểu diễn côn khúc trên thuyền nè!”
Nói rồi Lục Chúc Chúc chuyển camera quay ra đằng sau, cho Lục Phương Tiện nhìn.
Lục Phương Tiện kinh ngạc cảm thán nói: “Oa, trên sông có nhiều thuyền quá! Thật xinh đẹp!”
“Mì Ăn Liền nhỏ phải ôn tập cho kì kiểm tra cuối kỳ nha, kiểm tra tốt chị sẽ đưa em ra ngoài chơi.”
“Chị hứa nha! Không được lừa em.”
“Đương nhiên, có khi nào chị lừa em chưa.”
Lục Phương Tiện cười xấu xa: “Vậy em không quấy rầy chị với anh Cảnh Tự hẹn hò, tạm biệt nha.”
“Tạm biêt…”
Lục Chúc Chúc phản ứng trong hai giây, vội vàng hô: “Khoan đã! Ai… ai nói với em chị hẹn hò với anh ấy!”
“Ưm, không… không có ai hết.”
Lục Chúc Chúc hỏi nhỏ, hoảng sợ: “Sao em biết được?”
Lục Phương Tiện lắc đầu, thở dài bất lực: “Chị nha, chị từ bỏ đi, từ nhỏ đến lớn chị không giấu được ông nội hung ác đâu.”
Lục Chúc Chúc hồi hộp: “Em… em đừng làm chị sợ!”
Đúng lúc này, video vừa chuyển, gương mặt anh tuấn của Lục Hoài Nhu xuất hiện ngay ống kính: “Quế Lâm Dương Sóc chơi vui không? Lục – Chúc – Chúc.”
“!!!”
Tay Lục Chúc Chúc run lên, suýt chút nữa là ném điện thoại xuống sông, Cảnh Tự giúp cô cầm điện thoại, bất đắc dĩ nói: “Em cẩn thận chút.”
Đôi tay Lục Chúc Chúc run rấy tiếp nhận điện thoại, vẻ mặt liền như đưa đám: “Ông nội, Chúc Chúc biết sai rồi.”
Lục Hoài Nhu nằm lười ra ghế, Lục Phương Tiện ân cần đám vai đấm chân cho ông, mặt ông vô cảm nói: “Lại nữa, nhận sai nhưng không bao giờ sửa.”
Lục Chúc Chúc đáng thương nói: “Ông nội là ông nội tốt nhất trên thế giới này.”
Lục Hoài Nhu: “Con nói rồi.”
Lục Chúc Chúc: “Con xin lỗi, con không nên lừa ông.”
Lục Hoài Nhu: “Chỉ cần đăng vài tấm ảnh lên vòng bạn bè là có thể giấu ông hả? Đây không phải là lừa gạt ông đâu, mà là con đang sỉ nhục chỉ số thông minh của ông.”
Lục Chúc Chúc: QAQ
Cảnh Tự ra hiệu cho Lục Chúc Chúc im lặng, kêu cô đưa điện thoại cho anh.
“Ông nội đừng trách Chúc Chúc, là ý của con.”
Lục Chúc Chúc:!
“Không, không phải Cảnh Tự! Là con ngu ngốc!” Cô vội vàng biện hộ: “Không liên quan gì đến Cảnh Tự hết!”
Lục Hoài Nhu thờ ơ nói: “Đừng tranh, cái ý nghĩ xấu xa này của Lục Chúc Chúc làm như ông không biết?”
Cảnh Tự: “Ông nội, con đưa Lục Chúc Chúc chơi hai ngày, ngày mai sẽ đưa em ấy đến sân bay, ông… yên tâm.”
Hai chữ “yên tâm” được nói thật trịnh trọng.
Lục Hoài Nhu: “Này cũng được.”
Đầu nhỏ Lục Phương Tiện lại xuất hiện: “Anh Cảnh Tự, cố gắng kiểm tra tốt nha! Em ở Bắc Thành đợi anh, đợi anh dạy em chơi trò chơi, hôm qua em chơi với ông nội bị ông ngược đến thảm luôn!”
Cảnh Tự hơi mỉm cười: “Được.”
“Chơi gì mà chơi.” Lục Hoài Nhu vỗ đầu cậu bé: “Bài tập ít quá phải không?”
“Ưm… Em đi làm bài tập nha, tạm biệt chị, tạm biệt anh.”
…
Ngày hôm sau Cảnh Tự đưa Lục Chúc Chúc đến sân bay.
Ngay cổng soát vé, Lục Chúc Chúc nhìn anh lưu luyến không rời.
“Anh ơi, em về nha.”
“Ừm, xuống máy bay nhớ gọi cho anh.”
Lục Chúc Chúc cúi đầu do dự vài giây, sau đó nhón chân hôn lên gương mặt của Cảnh Tự.
Cảnh Tự nghiêng người, một nụ hôn rơi xuống môi anh, anh nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi non mềm của cô, lại không dám dùng sức, sợ mình càng muốn nhiều nên chỉ lướt qua rồi ngừng, buông cô ra.
Lục Chúc Chúc đỏ mặt, xách hành lý xoay người vẫy tay anh: “Tạm biệt anh nhé.”
“Lục Chúc, em biết không, bởi vì em thích anh nên ông nội em mới miễn cưỡng chấp nhận anh.” Cảnh Tự bỗng mở miệng.
Cô gái dừng bước chân, quay đầu lại nói: “Không phải như thế.”
“Là thật.” Thật ra Cảnh Tự hiểu rất rõ, cái gì anh cũng rất hiểu rõ.
“Bất kể như thế nào thì anh hẳn không phải là lựa chọn hoãn mỹ nhất trong lòng ông, chỉ bởi vì em thích anh, vậy thôi.”
Lục Chúc Chúc xoay người nhào vào lòng ngực anh, ôm chặt anh: “Anh ơi, em không thích anh nói như vậy…”
Cảnh Tự ghé vào bên tai cô, dịu dàng nói: “Vậy nên anh sẽ cố gắng, được không. Anh sẽ cố gắng.”
Lục Chúc Chúc nhìn anh.
Con ngươi đen nhánh của anh mang theo sự chân thành lẫn chắc chắn mà xưa nay chưa từng có: “Anh không hề tốt như vậy, trong cuộc đời em sẽ gặp đựợc nhiều người tốt hơn anh, Nhưng anh hi vọng, rằng sau khi em được ngắm nhìn những núi non và hồ nước đẹp nhất, anh muốn trở thành đại dương của em.”
Sau khi Lục Tuỳ Ý đón Lục Chúc Chúc từ sân bay về đến nhà, Lục Phương Tiện gấp gáp chạy đến: “Chị ơi chị ơi, quà quà quà!”
Lục Chúc Chúc lấy quà lưu niệm ra cho mọi người trong nhà: “Đây là đồ thêu tay ở Tô Châu cho mẹ, đây là đá đậu xanh cho Mì Ăn Liền nhỏ, đây là bùa bình an cho ba để treo trên xe.”
Lục Tuỳ Ý cầm tấm bùa bình an màu đỏ thẫm kiểu Trung Quốc lên, ghét bỏ nói: “Ôi, xấu thật chứ, sao gu thẩm mỹ của con gái tôi lạ vậy ta.”
“Xấu thì trả lại cho con.” Lục Chúc Chúc đưa tay muốn lấy lại: “Con treo trên xe ông nội.”
“Đừng đừng đừng, ông nội con còn thiếu quà của con gái tặng hả, mấy năm nay quà được xếp thành núi rồi, vẫn là cho ba đi, ba không có.”
Đường Thiển cười lạnh: “Ồ, anh ghen tị cái gì đấy, muốn nữ sinh tặng quà cho hả?”
“Tại anh kết hôn sớm quá mà.” Lục Tuỳ Ý đùa: “Nếu muộn 2 năm, lúc công thành danh toại thì Chúc Chúc, ba tìm cho con 20 người mẹ!”
Đường Thiển xách tai Lục Tuỳ Ý: “Anh còn muốn tìm 20 người mẹ cho Chúc Chúc hả, chịu nổi không trời.”
“Ui cha! Anh sai rồi, sai rồi bà xã!”
Lục Chúc Chúc rất thích không khí ầm ĩ trong nhà như thế này.
Cô lấy một bộ trà ra, thấp thỏm hỏi: “Ba mẹ, ông nội có nhà không ạ?”
“Ở thư phòng đấy.”
“Con đi tìm ông.”
Lục Chúc Chúc cầm hộp quà là bộ uống trà, đẩy cửa thư phòng.
Lục Hoài Nhu đang họp qua video, thấy cô về thì không thèm nhìn mà tiếp tục họp.
Lục Chúc Chúc rón rén ngồi xuống chỗ uống trà ngay ban công, yên lặng mở hộp quà ra, nấu nước pha trà.
Lục Hoài Nhu thường nghiêng đầu liếc nhìn cô.
Cô gái nhỏ mặc áo lông trắng, tóc dài đen nhánh xoã đến đầu vai, đôi mắt trong khiết.
Thời gian cứ trôi, bất giác cô đã lớn như vậy rồi.
Lục Hoài Nhu cứ ngỡ, cô nhóc ngồi trước cửa chờ anh vô cùng đáng thương cứ như ngày hôm qua.
Lục Chúc Chúc nấu nước sôi, học theo cách chế trà của Lục Hoài Nhu, đổ nước vào bình.
Nước sôi bắn ra làm bỏng tay cô: “Trời mẹ ơi!”
“Ngốc!”
Lục Hoài Nhu nhảy dựng lên như lò xo, bắt lấy tay cô gái nhỏ, mở vòi nước trên mặt bàn ra, dùng nước lạnh rửa qua tay cô: “Không biết thì đừng làm!
“Con muốn pha trà cho ông nội mà.”
Lục Hoài Nhu mở tay cô ra kiểm tra, thấy không có gì nghiêm trọng mới thoáng yên tâm: “Ông đây không uống trà con pha.”
Lục Chúc Chúc biết Lục Hoài Nhu còn giận cô nên đẩy ông ngồi lại trên ghế: “Ông nội cứ họp đi, đừng động vào con, sắp xong rồi.”
Lục Hoài Nhu nhìn cô không yên tâm, cô không biết pha trà, chần qua nước ấm rồi đổ trà vào ấm.
Lục Hoài Nhu không còn tâm trạng làm việc khác nữa, vội vàng kết thúc cuộc họp. Đi tới chỗ cô, không nói một lời mà ngồi bên cạnh.
Lục Chúc Chúc mang chén trà, cung kính đưa: “Mời ông nội uống.”
Ông nhận lấy, nhấp một ngụm rồi bình luận: “Cũng tạm.”
“Oa! Con cũng có nghệ thuật uống trà!”
“Không nhờ gì con hết, là nhờ bộ trà.” Lục Hoài Nhu đánh giá: “Cũng không rẻ nhỉ, thằng nhóc kia dư dả lắm à?”
Lục Chúc Chúc trợn mắt há hốc mồm: “Đúng là không gì có thể qua mắt ông nội của con!”
Bộ trà này chính là Cảnh Tự mua tặng Lục Hoài Nhu, không ngờ chỉ cần nhìn một lần là ông đã biết.
“Sao… sao ông biết!”
Lục Hoài Nhu phân biệt rõ mùi trà, nói: “Con không hiểu trà nên không cảm nhận được đồ vật này. Bộ trà này, giá cũng không ít hơn 10 vạn đâu.”
Lục Chúc Chúc trợn mắt há hốc mồm: “Không phải chỉ là một ấm trà thôi hả, sao lại mắc đến vậy!”
“Vậy mới nói con không có nghề.”
Tuy Lục Hoài Nhu nói ghét bỏ nhưng đối với bộ trà này vẫn có hứng thú, không khỏi vuốt ve ngoài chén trà: “Vậy nên trà ngon là nhờ bộ trà này hết.”
Lục Chúc Chúc thấy ông rất thích nên liền khoe mẽ: “Anh ấy tạm thời ngừng thi đấu rồi, không có nguồn thu nhập mà còn mua cho ông nội đồ quý vậy nữa. Chắc là rất yêu ông nội đấy ạ.”
“Báu quá.” Lục Hoài Nhu nói: “Ông đây đầu tư cho chiến đội của nó, nó còn muốn chia nửa tiền lãi, làm như ông không biết…”
“Anh ấy muốn chia nửa sao ạ!” Lục Chúc Chúc kéo tay áo ông, cười nói: “Cho dù ông không được hời nhưng ai cũng muốn có anh Cảnh Tự hết, coi như ông được lãi rồi.”
“Ông đây kiếm lời à?” Lục Hoài Nhu nhéo chóp mũi của cô: “Nuôi ong tay áo.”
“Hì.”
Lục Chúc Chúc dựa trên vai Lục Hoài Nhu. Nhìn ông tinh tế nấu nước, chần trà, pha trà…
Dựa bên người ông nội, Lục Chúc Chúc cảm giác thời gian trôi qua rất chậm, rất dịu dàng. Có thể ở bên nhau như thế này cả đời thì tốt quá.
Lục Hoài Nhu pha một chén trà xong đưa tới tay Lục Chúc Chúc.
“Nếm thử.”
Lục Chúc Chúc nhẹ nhàng nhấp cái miệng nhỏ, khen ngợi: “Ngon quá!”
“Con cũng chỉ biết nói uống ngon thôi, chứ không hiểu gì.”
“Ai nói con không hiểu, nếu ông nội pha thành trà sữa thì càng ngon hơn nữa!”
“Con nói cực phẩm Thiết Quan Âm của ông làm trà sữa sao? Rốt cuộc có hiểu gì không vậy?”
Lục Chúc Chúc nói liền làm, đi đến tủ lạnh lấy sữa bò với mật ong, đổ hết vào chén trà của Lục Hoài Nhu. Rồi lấy chiếc đũa quấy quấy.
“Uống ngon ghê! Tuyệt!”
Lục Hoài Nhu bị cô chọc đến mức hộc máu: “Phí của! Phí của!”
“Uống ngon thật ạ.”
Ông cầm ấm trà. Khó chịu hỏi: “Còn muốn nữa không.”
“Muốn ạ!
Lục Hoài Nhu nhìn cô gái nhỏ đang mỉm cười thỏa mãn, ông lắc đầu, lại rót một ly.
Thôi vậy, cô thích… thì đời nào ông có thể từ chối.
Cho dù là thích người như Cảnh Tự.
Trong lòng Lục Hoài Nhu rất yêu thương cháu gái, tuyết đối phải chọn người đứng đầu từ trên xuống dưới. Người như Cảnh Tự sao ông có thể để vào trong mắt.
Nhưng Lục Chúc Chúc lại thích nó, tuy Lục Hoài Nhu không hài lòng nhưng cũng tuyệt đối không chia cắt cả hai, ông không nỡ làm cô tan nát cõi lòng.
Thôi vậy, Cảnh Tự thì Cảnh Tự.
Dù là game thủ, tâm lí còn có vấn đề… ông đều có thể chịu dược.
Bây giờ tình huống chưa được lạc quan lắm nên ông mở đường cho, chỉ cần anh nguyện ý nỗ lực thì cái gì Lục Hoài Nhu cũng có thể cho.
Ông bóp mũi, ghét bỏ trà sữa mà cô gái nhỏ pha cho: “Lục nhỏ, qua năm nay là con 18 tuổi rồi.”
Lục Chúc Chúc nghe giọng điệu này của Lục Hoài Nhu thì biết ông sắp nói đạo lí.
Cô ngoan ngoãn ngồi bên Lục Hoài Nhu, nghe ông nói chuyện: “Ông nội nói đúng.”
“Ông đây chưa nói gì hết.”
“Ông nội nói gì cũng đúng!”
Lục Hoài Nhu thở dài: “Con lớn rồi, cũng có chủ ý của mình. Ông nói thật, Cảnh Tự không phải là người tốt nhất được chọn, nhưng con thích thì ông nội không phản đối.”
“Ông nội tốt nhất thế giới!”
“Nhưng ông vẫn nói là, con gái còn chưa thấy sự đời, nghiên cứu hoạt động khoa học trong trường đại học, hoạt động xã đoàn… con đều phải tham gia, gặp được những người ưu tú,cũng phải giao lưu với người khác, đừng vì có bạn trai mà thu hẹp mối quan hệ với mọi người.”
Lục Chúc Chúc nghiêm túc gật đầu.
“Buộc con ở bên cạnh, không cho con làm điều con thích, vậy là không có bản lĩnh. Chờ đến lúc con thật sự coi hết thế giới này, có thể sùng bái nó, hâm mộ nó, thì đó mới là bản lĩnh của nó.”
“Ông nội, con hiểu rồi ạ.”
Lục Chúc Chúc gật đầu một cách nặng nề.
Sau khi hết kì nghỉ đông, Lục Chúc Chúc về trường. Cả nữ sinh của trường đều đang đón chờ bộ [Rất thích em] được quay ở trường Bắc Thành.
Giữa trưa, Tưởng Thanh Lâm nhắn tin cho Lục Chúc Chúc: “Tin mới nhất, [Rất thích em] sẽ lấy cảnh ở tầng 1 vào buổi chiều! Đi xem minh tinh đi!”
Lục Chúc Chúc đã miễn dịch với minh tinh, ngôi sao nổi tiếng nhất còn đang ở nhà cô kìa, nổi tiếng nhì ở nhà bà cô của cô, còn lại cô không hứng thú.
Lục Chúc Chúc: “Hâm mộ mọi người ghê, có thể được tự do. Buổi chiều mình có khoá của giáo sư Tần rồi, đi không được”
Tưởng Thanh Lâm: “A, giáo sư Tần hả, vậy không trốn được rồi, ông ấy cổ hũ lắm. Lần trước mình giơ tay đi vệ sinh còn bị mắng xém chút nữa khóc rồi.”
Lục Chúc Chúc: “Chủ yếu là học nghiên cứu sinh chỗ ông ấy thôi à, ngồi trước để quen mặt.”
Tưởng Thanh Lâm: “ojbk.”
Giáo sư Tần là viện trưởng của viện khoa học, cỡ 50 tuổi, lúc đến trường vẫn trưng một khuôn mặt, biểu cảm nghiêm nghị làm ai cũng sợ.
Nhưng ông giảng rất nhiệt tình, không ít bạn học còn học ké, bao gồm Lục Chúc Chúc.
Lục Chúc Chúc ngồi hàng đầu, nghiêm túc cầm bút ký.
Bên ngoài khu dạy học ồn ào, giáo sư Tần nhíu mày. Đi đến bên cửa sổ, bất mãn nói: “Sao bên ngoài ồn thế?”
Có bạn học giải thích: “Thầy ơi, hình như là đang quay phim đó ạ.”
“Đóng phim gì mà đóng, đây là trường học chứ có phải phim trường đâu! Không thể hiểu được!”
Giáo sư Tần bắt đầu dạy dỗ: “Còn mấy em đó, suốt ngày truy cái gì mà… Lục Hoài Nhu tiểu thịt tươi hả, hỏi mấy nhà khoa học thì không biết ai.”
Ông nội nhà mình bỗng được cue, Lục Chúc Chúc liền ngồi thẳng dậy.
Đừng.. đừng mà.
Giáo sư Tần nhìn Lục Chúc Chúc hàng đầu, hỏi: “Bạn học Lục Chúc Chúc, tôi nói có đúng không.”
Lục Chúc Chúc đứng dậy, cắn chặt răng nói: “Em cảm thấy thầy nói không đúng ạ.”
Cả lớp đều cảm thấy hâm mộ Lục Chúc Chúc.
Dám phản bác giáo sư Tần, thì không ai có kết cục tốt.
To gan thật!
Quả nhiên, sắc mặt giáo sư Tần ảm đạm: “Tôi nói không đúng chỗ nào.”
Hạ Tang bên người nhẹ nhàng đạp chân cô, nói nhỏ: “Không phải cậu còn muốn làm nghiên cứ sinh giáo sư Tần hả! đừng nói bậy!”
Lục Chúc Chúc nhìn giáo sư Tần, nghiêm túc mà nịnh bợ: “Giáo sư, thầy nói không đúng. Bởi vì Lục Hoài Nhu đã già rồi, không còn là tiểu thịt tươi nữa đâu ạ.”
Cả lớp té xỉu…