• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lục Chúc.”

Cảnh Tự gọi cô một tiếng rồi băng qua đường cái đến cạnh cô. Cảnh Triết nhìn thấy Cảnh Tự, sắc mặt có chút khó coi, ngượng ngùng nói: “Em trai, cuối cùng cũng gặp được em. Khoảng thời gian này anh luôn không liên lạc được với em. Lần này anh thi đậu đại học Bắc Thành rồi nhưng mẹ lại không yên tâm về em nên muốn anh tới thăm em.”

Cảnh Tự nhếch miệng lên giễu cợt nói: “Anh đến tìm tôi sao?”

“Anh…”

Cậu ta nhìn Lục Chúc Chúc, gò má đột ngột đỏ lên. Đối mặt với Cảnh Tự, cậu ta luôn vụng về như vậy.

“Lục Chúc, tìm tôi có việc gì?” Lúc anh nói, tự nhiên cởi ba lô trên vai Lục Chúc Chúc xuống rồi đeo lên vai mình.

“À, có chút chuyện, nhưng mà…” Cô nhìn Cảnh Triết rồi nói: “Anh em hai người cũng lâu rồi chưa gặp nhau chắc có rất nhiều chuyện để nói, em chờ một chút cũng được, không sao.”

“Tôi chẳng có gì muốn nói với anh ta cả.” Cảnh Tự kéo Lục Chúc Chúc rời đi.

“Cảnh Tự, lúc đó em không nói tiếng nào đến Bắc Thành. Cha mẹ cũng rất lo lắng.” Cảnh Triết nhìn bóng lưng của anh rồi tận tình khuyên nhủ: “Sau này cha để em học trường nghề, em cũng nhất quyết không muốn, ngay cả điện thoại cũng không nghe. Em nghĩ trường ở Bắc Thành dễ vào như vậy sao, trường này…cũng là cha dùng quan hệ mới giúp em vào được. Em không lo học thật tốt không phải là phụ lòng bọn họ sao?”

Lục Chúc Chúc cảm thấy cổ tay cô từng chút từng chút bị Cảnh Tự nắm chặt.

“Nói đủ chưa?” Anh khàn giọng.

Cảnh Triết rất vui vẻ nói: “Em có thể tạm ngừng lại một chút, học kỹ thuật cho giỏi, ít nhất tương lai cũng có thể tự lo cho mình, cha mẹ cũng bớt lo cho em hơn một chút.”

“Tự lo cho mình.” Cảnh Tự cười, nhưng nụ cười của anh vô cùng lạnh lùng: “Khi anh còn là cục cưng trong lòng cha mẹ thì tôi đã tự lo lấy bản thân rồi.”

“Giờ em nói những thứ này là có ý gì.” Cảnh Tự kích động nói: “Cha mẹ đối xử với chúng ta bình đẳng mà! Cha mẹ cũng rất thương em, là em tự bỏ nhà đi rồi dần dần tổn thương bọn họ!”

“Bình đẳng?” Anh đi đến trước mặt cậu ta, khàn giọng nói: “Mùa hè cả năm đó tôi từ phòng bệnh đặc biệt chuyển sang phòng bệnh thường thì anh đang tham gia trại hè trao đổi Trung – Anh của trường học tổ chức phải không, trại hè đó phải tự chi trả bao nhiêu tiền? Tám chục nghìn hay một trăm nghìn?”

“Đây…đây là quyết định của cha mẹ, nếu như em vì chuyện này mà căm giận bất bình thì em quá trẻ con rồi!”

Mấy năm đó khi Cảnh Tự xảy ra chuyện, kinh doanh của Cảnh gia cũng liên tục gặp thất bại, vì thế tình hình kinh tế không mấy lạc quan.

Ý cười trong khoé mắt Cảnh Tự dần trào ra: “Phòng bệnh thường không có giường. Mùa hè nóng bức năm đó, tôi đã phải ngủ ngoài hành lang nửa tháng. Lúc đó tôi nằm sấp trên giường ở ngoài hành lang nhìn vòng bạn bè của anh, anh còn đặc biệt chọn đi trại hè Cambridge không phải sao? Hình như còn có một câu《Lại tạm biệt Cambridge》nữa.”

Gò má Cảnh Triết nóng bừng như bàn ủi. Cảnh Tự nhìn cậu ta bằng ánh mắt như ác quỷ Tu La vậy: “Vì thế, anh cầm tiền viện phí của tôi băng qua đại dương là muốn ôn lại giấc mộng cũ của ai?”

“Anh…anh không có…không có.”

Cảnh Triết chủ định đi Cambridge là vì muốn nhìn muốn xem Cambridge trong bài thơ mà Lục Chúc Chúc đọc cho cậu ta nghe như thế nào, cậu ta muốn gần cô hơn chút nữa.  Nhưng tất cả những thứ này đều bị Cảnh Tự chọc thủng không thương tiếc, giống như không thể…chấp nhận được như thế.

“Không phải như thế!” Cảnh Triết đỏ mặt giải thích: “Cha mẹ cho anh đi trao đổi là vì cơ hội này khó có được, cùng với chuyện đổi phòng bệnh thường cho em không có quan hệ gì cả!”

Lục Chúc Chúc không nghe nổi nữa, cô nhìn Cảnh Triết một cái rồi dời mắt đi ngay. Thậm chí cô không có cách nào nhìn cậu ta nhiều thêm nữa.

Rất đáng ghét, quá kinh tởm. Ánh mắt chán ghét của cô đâm Cảnh Triết đau nhói.

Cảnh Triết không ngờ rằng bản thân cố gắng như thế, cố gắng đến bên cô, cố gắng lại gần cô, nhưng tất cả…lại không bằng vài câu nói ngắn ngủi của Cảnh Tự.

Tất cả đều hoá thành bọt nước.

“Chúc Chúc, em hiểu lầm rồi, những chuyện này nó chưa từng nhắc tới vậy mà hôm nay có em ở đây nó lại cố ý nói vậy…”

Một chữ Lục Chúc Chúc cũng không muốn nghe nữa, kiên quyết kéo Cảnh Tự rời đi. Cảnh Triết nhìn Cảnh Tự quay đầu cười một tiếng. Bây giờ cậu ta vừa nhìn đến nụ cười của Cảnh Tự là cảm thấy rợn tóc gáy.

Nó vốn nên ngây ngốc ở lại trong địa ngục thì lại hết lần này tới lần khác bò ra ngoài, mang theo cả sự kinh tởm cùng cái lạnh thấu xương, khiến mọi tế bào trong cơ thể cậu ta run lên vì sợ hãi.

...

Lục Chúc Chúc không biết che giấu cảm xúc, vui vẻ liền cười, tức giận thì im lặng không nói một lời cũng sẽ không quan tâm đến ai, tính khí này giống Lục Hoài Nhu như đúc.

“Tôi mua trà sữa cho em.” Cảnh Tự xách ly trà sữa huơ qua huơ lại trước mắt cô: “Milkshake, xếp hàng rất lâu đấy.”

Lục Chúc Chúc lúc này mới nhớ ra trong tay còn cầm ly nước chanh của Cảnh Triết cho nãy giờ vẫn chưa uống, cầm trong tay rồi quên luôn.

“Em còn một ly ở đây nè.”

Cảnh Tự cười nhạt một tiếng, cầm lấy cái ly trong tây cô: “Em thích nước chanh à?”

“Bình thường, không hay uống.”

“Nếu đã không thích thì vứt đi.”

Nói xong cũng không chờ Lục Chúc Chúc trả lời, anh không do dự trực tiếp ném ly nước chanh vào thùng rác. Thực ra Lục Chúc Chúc cảm thấy có hơi lãng phí, nhưng mà ném cũng ném rồi, cô cũng không nói gì thêm nữa.

Cảm giác đi cùng với Cảnh Tự của hôm nay có chút khác lạ mà cụ thể là lạ ở chỗ nào cô cũng không biết nói sao.

“Em không biết quan hệ của anh với Cảnh Triết đã ầm ĩ đến bế tắc như vậy.”

Cảnh Tự cắm ống hút vào ly rồi đưa cho cô: “Mười năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện.”

Lục Chúc Chúc nhìn vào đôi mắt đen nặng nề của anh, bỗng nhiên cô không còn can đảm để đi tìm hiểu nữa. Cô không dám tưởng tượng mười năm nay rốt cuộc anh đã sống rồi vượt qua thế nào.

“Nếu như Cảnh Triết đã làm ra chuyện xấu gì, anh hãy nói với em, em…mặc dù em không làm được gì nhưng em có thể cùng anh ghét cậu ta!”

Lục Chúc Chúc nắm tay Cảnh Tự, lời lẽ chính đáng nói: “Em mãi mãi sẽ đứng về phía anh.”

“Tôi biết.” Cảnh Tự cảm nhận sự mềm mại của lòng bàn tay cô, trái tim cũng mềm mại như bông luôn.

Anh sẽ không nói nhiều hơn một chữ “không” sau lưng Cảnh Triết, có nhiều chuyện phải có điểm dừng, không gian phát huy sẽ lớn hơn. Để cô tự mình tưởng tượng, điều này hiệu quả hơn nhiều so với buộc tội nghiêm khắc của anh.

Cô gái nhỏ ngây thơ như tờ giấy trắng, anh nói gì cô cũng tin. Cảnh Tự nhìn bả vai bên trái của mình, đoá hồng vàng tiều tuỵ, nụ hoa bên trong đã dần dần biến đen bắt đầu thối rữa.

Khoảng thời gian mười năm đủ để khiến anh thay đổi hoàn toàn, ngay cả anh cũng không nhận ra bản thân nữa.

Lục Chúc Chúc cảm giác đầu ngón tay Cảnh Tự đang dùng sức nắm chặt lấy tay cô, cảm xúc mãnh liệt dường như trào dâng dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của anh.

“Anh ơi?”

Cảnh Tự bỗng thả lỏng tay, ngơ ngác nhìn cô. Cái cổ thon dài của cô gái nhỏ, bờ vai và xương quai xanh cũng cũng đẹp vô cùng. Làn gió làm rối tung lọn tóc mái dài trước mắt…đẹp biết bao.

Cảnh Tự đột nhiên cảm thấy ghê tởm bản thân mình vô cùng.

“Đừng ngây ra đó nữa.” Lục Chúc Chúc kéo tay áo của anh đi về phía trước: “Trễ rồi, trước tiên chúng ta làm chút việc sau đó em mời anh ăn tối.”

“Làm việc gì?”

“Anh đi cùng em là biết thôi.”

Mười lăm phút sau, Lục Chúc Chúc dẫn Cảnh Tự về nhà mình ở căn hộ Lai Đinh rồi đóng cửa lại. Cả dép anh cũng chưa kịp thay đã nghe Lục Chúc Chúc nói: “Cởi quần áo ra.”

Cảnh Tự:?

Lục Chúc Chúc đi qua tự mình vén tay áo anh lên, kiểm tra cánh tay của anh. Cánh tay hoàn hảo không bị thương, các mạch máu màu xanh mờ mờ trên bề mặt da thịt trắng nõn. Da của anh quả thật so với các cô bé còn nhẵn nhụi hơn nhiều, dù là đánh nhẹ một cái cũng đã là lãng phí của trời chứ đừng nói là bị lửa lớn thiêu.

Cô cẩn thận kiểm tra cánh tay của anh chắc chắn không có vấn đề gì, sau đó lại vén áo anh lên. Đập vào mắt là những múi cơ bụng xinh đẹp, cơ bụng này… hoàn toàn có thể so sánh với người ông siêu mẫu của cô.

Gò má của Lục Chúc Chúc bắt đầu đỏ lên. Phần bụng cũng không sao, ừ…chỉ là kiểm tra thôi mà.

Cảnh Tự cúi đầu nhìn hai tai đỏ bừng của cô nhóc, khoé miệng giương lên: “Lục Chúc, em gấp gáp tìm tới tôi là vì muốn dở trò với tôi sao?”

Anh ghé sát tai cô nói chuyện, khí nóng tràn vào vành tai cô càng khiến tim cô đập loạn.

“Không, không phải.” Lục Chúc Chúc lắp bắp nói: “Anh cởi đồ ra đi, em muốn nhìn trên người anh xem…có phải giống như Hạ Huyên Nhã nói không…”

Dù ít hay nhiều thì Cảnh Tự cũng từng nghe việc Hạ Huyên Nhã đồn đãi tin vịt khắp nơi trong trường, chỉ là anh không quan tâm. Loại con gái lắm mồm ở khắp nơi, cơ bản là anh không để ý.

“Em vì chuyện này mới đánh nhau?”

Lục Chúc Chúc không dám nhìn vào mắt anh, nhỏ giọng nói: “Người ta đâu có đánh nhau, chỉ là mâu thuẫn nhỏ thôi à…Không nói chuyện này nữa, anh mau cởi đồ ra cho em xem chút, nếu không tối nay em sẽ ngủ không được.”

Cảnh Tự biết cô gấp gáp gọi anh qua đây như vậy, nếu không làm rõ mọi chuyện chắc chắn sẽ không cam lòng.

“Đừng xem nữa, xấu lắm.”

“Em muốn xem!” Lục Chúc Chúc rất kiên trì.

Cảnh Tự xoay người lại, đưa lưng về phía cô: “Phần lớn vết thương ở trên lưng, vì thế mấy năm đó tôi chưa bao giờ có một đêm ngon giấc khi nằm ngửa. Em muốn xem thì tự qua đây xem.”

Lục Chúc Chúc bước đến sau lưng anh, bỗng nhiên có chút sợ sệt. Cô không dám đối mặt với vết thương của anh vì vậy cô đưa tay vào từ góc quần áo và nhẹ nhàng chạm vào da lưng của anh.

Hoàn toàn không giống với phần da cánh tay bóng loáng, bề mặt da trong lòng bàn tay không đồng đều. Cánh tay cô tiếp tục chạm vào vùng da rộng lớn của anh, cơ dưới da có cảm giác rất săn chắc và căng cứng. Thực ra không cần xem Lục Chúc Chúc đã có thể thông qua xúc cảm tưởng tượng ra hình dáng bề mặt da.

Chắc chắn anh đã phải chịu đựng rất nhiều.

Lục Chúc Chúc không muốn khóc nhưng cô chớp mắt một cái, nước mắt to như hạt châu không kiềm nén được rơi xuống từ vành mắt, thấm ướt áo anh.

“Lục Chúc, đủ rồi.” Cảnh Tự đột nhiên bắt lấy tay cô rồi nói: “Em sờ sắc tình quá rồi đó.”

“ …”

Cô gần như là không cầm được nước mắt rồi đấy. Có thể đừng nói lung tung ngay lúc cô đang buồn muốn chết không vậy!

Cô rút tay về còn muốn vén áo anh lên nhưng Cảnh Tự đã lùi về sau hai bước, nói: “Trải qua rất nhiều cuộc giải phẫu cấy ghép lớn nhỏ cũng đã không còn gì đẹp đẽ mà nhìn, đừng xem nữa.”

Lục Chúc Chúc không miễn cưỡng dùng tay áo lau khoé mắt: “Còn chỗ nào nữa không?”

“Còn ở trên mông nữa, xem không?”

“ …”

Lục Chúc Chúc không phục nói: “Anh dám cởi em dám xem.”

Cảnh Tự cuối cùng cũng nở nụ cười, nụ cười lần này trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

“Đùa thôi, chỉ có trên lưng. Không ảnh hưởng gì tới chức năng khác đâu em yên tâm đi.”

“ …”

Lục Chúc Chúc cùng lớn lên với lão tài xế* Tưởng Thanh Lâm, cô cảm thấy Cảnh Tự nói mấy lời này có chút không trong sáng, nhưng lại không có chứng cứ. Rõ ràng là rất buồn nhưng bị anh “trêu ghẹo” một cái liền cảm thấy không buồn nữa, ngược lại còn muốn đánh anh một trận.

*Lão tài xế chỉ những người rành “chuyện người lớn”.

“Không ảnh hưởng gì thì tốt!” Cô dùng sức vỗ lên lưng anh một cái, thở hổn hển nói: “Cái miệng hư như thế thì vợ tương lai của anh không chê lưng của anh cũng chê cái miệng của anh.”

“Em không thích sao?”

Lục Chúc Chúc đẩy anh ra ngoài rồi đóng ầm cửa lại: “Không liên quan tới em!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK