Người bạn nhỏ Lục Chúc Chúc được trợ lý giao cho nhân viên làm việc của quảng trường Tinh Quang.
Mấy người nhân viên mặc đồng phục trố mắt nhìn nhau, ai cũng không biết Lục Chúc Chúc.
Hỏi cô gái nhỏ, cũng là đáp không biết, bởi vì Lục Chúc Chúc không hề nhắc tới tên của Lục Hoài Nhu.
Đây là một buổi tiệc quan trọng, làm sao có thể để cô bé không biết đến từ đâu đi dạo đến đây, vì vậy bọn họ đưa cô bé ra khỏi tòa nhà, tiện để Lục Chúc Chúc ở cửa hàng tiện lợi, tránh rước họa vào thân.
Nếu là một đứa nhỏ, bị người khác để lại một mình trong đêm khuya thì chắc hẳn phải luống cuống tay chân, thậm chí là khóc lớn lên.
Nhưng mà Lục Chúc Chúc cũng đã quá quen rồi.
Khi còn bé, cô bé thường xuyên bị ba quên ở trong giỏ xe đẩy hàng ở siêu thị, thậm chí hai lần bị bỏ rơi tại rạp chiếu phim, một lần bị nhốt trong sân chơi trẻ em, cho đến khi người ta đóng cửa mới vội vã tìm trở về.
Nếu như có bài kiểm tra năng lực của ba mẹ, thì Lục Tùy Ý chắc chắn sẽ bị rớt.
Lục Chúc Chúc thở dài, đứng bên góc tường của tòa nhà đồ sộ, nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng phiền muộn.
…
Cảnh Tự đang ở trong phòng là đề Olympic Toán.
Anh Cảnh Triết gõ cửa hai lần, hỏi cậu có muốn giúp mẹ làm đồ ăn không thì cậu từ chối.
So với náo nhiệt thì Cảnh Tự càng thích yên tĩnh hơn, thích một mình đắm chìm trong những con số phức tạp.
Nhưng không biết tại sao, tối nay cậu không thể tập trung được.
Cậu liếc mắt, nhìn hoa hồng trên bả vai, nó đang phát ra ánh sáng màu vàng, nụ hoa như cũ không nở ra cái gì.
Cậu biết từ nhỏ cậu đã khác người, có thể thấy các thuộc tính tính cách của con người, mỗi người đều có các con vật nhỏ hoặc côn trùng, chỉ có cậu là một hoa hồng vàng.
Đúng rồi, cô gái nhỏ nhà bên cạnh hình như cũng như cậu, cũng có thể nhìn thấy.
Hơn nữa, trên vai cô bé là bươm bướm nhỏ màu trắng.
Nhớ đến bươm bướm nhỏ, Cảnh Tự không thể bình tĩnh.
Không có quyết tâm học thì chi bằng đừng học, vì vậy cậu đặt bút xuống, đi xuống lầu, ra ngoài sân.
Hai căn biệt thự chỉ cách nhau một bức tường cao nửa người, đứng bên hàng rào, Cảnh Tự có thể thấy sân vườn nhà bên kia.
Nhưng căn nhà đen thui, trong nhà hình như không có ai.
Cậu dựa vào tường đợi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng thì xe của Lục Hoài Nhu cũng lái vào gara.
Trợ lý Allen thở phì phò nói: “Quả nhiên, tên giám khảo kia là tên nhát cấy, cái gì mà song ảnh đế, rõ ràng chính là không dám đắc tội với hai bên mà.”
Lục Hoài Nhu nhàn nhạt nói: “Gấp cái gì, sẽ có cơ hội phân thắng bại thôi mà.”
“Hoài gia, tôi nói anh nhé, nếu anh có thể kiềm chế tính khí của mình thì cho dù truyền thông công chúng vô lương tâm kia vấy bẩn anh cỡ nào thì ảnh đế đã sớm là của anh, còn lo chuyện Dương Kéo làm gì nữa, anh ta còn có thể dựa vào cái gì.”
“Cũng chỉ là một tên trà xanh, tôi sợ làm quái gì.”
Lục Hoài Nhu không để trong lòng, xuống xe, đi thẳng vào nhà.
Cảnh Tự thấy anh không đưa bươm bướm nhỏ về thì mở miệng nói: “Ông, đứng lại.”
Lục Hoài Nhu ngẩng đầu nhìn Cảnh Tự, cậu nhóc đứng ở bên vách tường, chống cằm, tựa như khong để thế giới lọt vào mắt.
“Nhóc con ở đâu thế, đi đi đi!”
Trợ lý Allen xua đuổi: “Đi chỗ khác chơi.”
“Bươm bướm nhỏ đâu?”
“Bướm lớn bướm nhỏ cái gì.”
Cảnh Tự không để ý đến trợ lý Tiểu Ngải, trực tiếp hỏi Lục Hoài Nhu: “Em ấy đâu?”
Lục Hoài Nhu trợn to hai mắt.
Chết tiệt!!!
Trên đường đi đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhất thời không nghĩ ra,đến khi Cảnh Tự nhắc tới, cái chuông lớn treo trong lòng bỗng nhiên rơi xuống, vỡ nát bét.
Anh bỗng nhiên nổi điên, níu lấy cổ áo Allen, tức giận nói: “Bé con của tôi đâu!”
Allen mới chợt nhớ lại: “Chết mẹ… Nguy rồi!”
**
Đồng hồ ở quảng trường đã điểm 0 giờ.
Váy của Lục Chúc Chúc đã bẩn, đứng bên cạnh cửa hàng tiện lợi, không ngừng lau nước mắt.
Chú Tiểu Ngải xấu xa, ông nội xấu xa, ba xấu xa…
Lục Chúc Chúc quyết định, từ nay về sau không quan tâm đến bọn họ nữa, nếu có dâng gà KFC hay khoai tây chiên cũng sẽ không tha thứ!
Màn hình của tòa nhà đồ sộ Tinh Quang dần tối, cuối cùng, một chiếc xe màu đen đi ra.
Xe đi về phía trước được một đoạn, sau đó quay lại, dừng ở trước mặt cô bé.
Lúc này, có một anh dáng cao chân dài đi xuống —
“Bạn nhỏ, sao thế, em không tìm được mẹ à?”
Lục Chúc Chúc nâng đôi mắt ngấn nước lên, kinh ngạc nhìn anh.
Mặc dù cô bé không biết thẩm định sắc đẹp, nhưng đã xem không ít phim truyền hình, cô bé có thể biết cái gì là đẹp, cái gì là xấu xí.
Anh trai ở trước mặt này mặc âu phục đen nghiêm trang, chắc chắn là một người đẹp cực phẩm!
Anh thần tiên!
Anh thần tiên mang cà vạt trên cần cổ trắng nõn thon dài, ngũ quan không có điểm chết, hoàn toàn có thể sánh vai cùng ông nội!
Lục Chúc Chúc cả kinh nói không ra lời.
“Anh Dương Kéo, đừng chậm trễ nữa, chúng ta còn phải đến trường quay rồi.” Trợ lý trong xe thúc giục.
Dương Kéo quay đầu: “Ở đây có một cô bé, chắc là bị lạc mẹ, không thể bỏ cô bé ở lại đây được.”
“Anh Kéo, đừng xen vào chuyện của người khác, lỡ mẹ cô bé đi tìm, lát nữa thấy anh… chắc ngày mai lại lên hot search.”
Dương Kéo lạnh lùng nói: “Bây giờ cũng trễ, nếu để cô bé ở lại đây thì xảy ra chuyện phải làm sao.”
Giọng nói của anh ấy cũng dịu dàng, vô cùng dễ nghe.
“Người bạn nhỏ, em tên gì?”
“Em tên… Lục Chúc Chúc.” Lục Chúc Chúc hơi xấu hổ, đỏ mặt.
“Bạn nhỏ Lục Chúc Chúc, em còn nhớ địa chỉ nhà của em không?”
“Hương… Hương…” Lục Chúc Chúc cố gắng nhớ lại địa chỉ nhà của ông nội, nhưng lại không nhớ ra hai chữ phía sau.
“Anh Kéo, không kịp nữa rồi! Đạo diễn gọi thúc giục nhiều lắm rồi.”
Dương Kéo ngồi xổm xuống ngang hàng với cô bé, dịu dàng nói: “Người bạn nhỏ, một mình em ở đây không an toàn đâu, ở trước có đồn cảnh sát, anh đưa em tới đó, được không?”
Lục Chúc Chúc vừa nghe đến đồn cảnh sát thì run run: “Chúc Chúc không làm chuyện xấu, Chúc Chúc không đến đồn cảnh sát đâu!”
Dương Kéo kiên nhẫn nói: “Chú cảnh sát bắt người xấu, chính là để bảo vệ mấy em bé ngoan như Chúc Chúc vậy, không phải sợ, chú cảnh sát sẽ giúp em tìm ba mẹ, nhé?”
Nhìn anh thần tiên mỉm cười ấm áp như ngọn gió xuân, Lục Chúc Chúc thấy an tâm, cuối cùng cũng gật đầu.
Dương Kéo nắm tay Lục Chúc Chúc, đưa cô bé đến đồn cảnh sát, nói rõ tình huống.
“Bạn nhỏ, anh có chút chuyện bận nên chú cảnh sát sẽ giúp em về nhà, được không?”
“Dạ!” Lục Chúc Chúc gật đầu: “Cảm ơn anh, anh thật tốt.”
Dương Kéo xoa đầu cô gái nhỏ, cùng trợ lý đi ra khỏi đồn cảnh sát.
Trợ lý bất lực nói: “Anh Kéo, phải sửa cái tính hay giúp đỡ người khác của anh đi, kẻo bị người khác lợi dụng.”
Dương Kéo cười nhạt: “Một đứa nhỏ thôi mà, có thể lợi dụng tôi cái gì.”
“Anh!”
…
Lục Hoài Nhu tìm ở quảng trường rất lâu, vừa đạp bàn đạp cửa, Allen – người đi theo anh mấy năm nay cũng bị dọa đến run rẩy.
Lục Hoài Nhu chưa bao giờ nổi giận như vậy!
Allen vội vàng gọi giám sát viên, chạy về nói: “Hoài gia, chính trợ lý của Triệu Tử Nhiên đưa con bé ra ngoài, nhưng đưa đi đâu thì không rõ lắm.”
“Gọi cho cậu ta.”
“Không thể gọi được, không thể để cho cậu ta biết anh với cô bé có quan hệ! Nhất định cậu ta sẽ nói cho cánh nhà báo.”
Lục Hoài Nhu trầm mặc, lạnh nhạt nói: “Gọi cậu ta, sau đó mua lại công ty Kinh Kỷ của cậu ta.”
Allen:???
Làm việc gì hung như cọp vậy.
Rất nhanh, Lục Hoài Nhu chạy tới cửa hàng tiện lợi, nhưng không thấy bóng người của cô bé.
Anh đứng ở bên đường, cả người thất thần.
Alleen hỏi thăm xung quanh, biết được cô bé đứng im tại một chỗ, đến khi được một người đàn ông đưa đi.
Nghe thấy vậy, Lục Hoài Nhu thật muốn đập đầu vào cột điện tự tử.
“Xin lỗi ông chủ.” Allen quỳ xuống trước mặt anh: “Đều là tại tôi, anh giết tôi đi!”
Lục Hoài Nhu nắm lấy cổ áo của Allen, đẩy anh ta ngã xuống đất, tức giận hét to —
“Cút!”
Nhận được điện thoại của con trai, Lục Hoài Nhu không thể nói ra tiếng.
Lục Tùy Ý trong điện thoại vội vàng hỏi: “Có chuyện gì thế ba, cảnh sát gọi điện cho con, nói con gái con bị đưa đến đồn cảnh sát, không phải ba trong con bé sao? Bây giờ ba mau đến đó đi!”
Lục Hoài Nhu không kịp trả lời, lái xe chạy như bay đến đồn cảnh sát.
Để Allen ngồi trong xe, còn anh thì vào đồn cảnh sát đưa cô bé ra.
Lục Chúc Chúc leo lên phía sau xe nhỏ, thấy Lục Hoài Nhu ngồi một mình bên cửa sổ, điếu thuốc trong tay, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Trong lòng co bé cũng có hơi giận dỗi nên không nói chuyện với Lục hoài Nhu.
Ông nội xấu xa, chắc không muốn trông cô bé nên mới cố tình bỏ ở bên ngoài chứ gì.
Allen vừa lái xe vừa nói xin lỗi lục Chúc Chúc: “Xin lỗi nhé, bạn nhỏ, chú bận nhiều việc quá nên không thể nhớ ra được…”
Lục Chúc Chúc khoanh tay, tỏ ra không liên quan, sau đó oán hận liếc Lục Hoài Nhu.
Ông nội mình còn quên mình được, có thể trách người khác sao.
Sau khi nhìn qua gương chiếu hậu, Allen không ngừng đưa ra dấu hiệu cho Lục Hoài Nhu.
Nhưng Lục Hoài Nhu không nói lời nào.
Là một người đàn ông sĩ diện và kiêu ngạo, hẳn là không thể nói lời xin lỗi, cho dù trong lòng sắp sụp đổ, anh cũng giả vờ lãnh đạm, bình tĩnh.
Trợ lý Tiểu Ngải nỏi: “Ông nội lúc nãy cũng lo cho con lắm đó, hai người chú về phòng trang điểm tìm, không tìm con được, ông nội còn đi gọi cho giám sát viên, vậy rốt cuộc là con đi đâu thế!”
Lục Chúc Chúc bĩu môi, lẩm bẩm: “Không thèm nói cho hai người.”
“Được được được, không sao là tốt rồi.”
Lục Hoài Nhu liếc thấy cái váy bẩn của cô bé, móng tay cũng bẩn, kẽ ngón tay dính đất, trong lòng càng thấy có lỗi không chịu được.
Con gái của người ta được nâng như trứng hứng như hoa, còn con gái nhà mình lại giống như một đứa ăn mày, chật vật khổ sở, còn đi lạc nữa chứ.
Lục Hoài Nhu không có kinh nghiệm trông con, lúc còn trẻ, anh thấy trông coi trẻ con tốn nhiều sức lực, đời người ngắn ngủi nên anh đuổi theo những lý tưởng và hoài bão cao xa.
Nhưng mà, gần đến tuổi biết phận, Lục Hoài Nhu cảm thấy đáng tiếc vì mình không phải là một người cha tốt.
Có lẽ, ông trời cố ý đưa cô gái nhỏ này đến bên cạnh anh là để bù đắp những năm tiếc nuối ấy.
Lục Chúc Chúc lén nhìn, sau đó cố ý “Hừ” một tiếng rõ to, như là cố gây sự chú ý.
Cuối cùng, Lục Hoài Nhu mặt lạnh kéo người bạn nhỏ đến bên cạnh mình.
Lục Chúc Chúc tưởng anh định đánh nên giãy dụa theo bản năng, ai ngờ Lục Hoài Nhu cầm lấy tay của cô bé vuốt ve. “Chậc” một tiếng.
Trợ lý Allen biết Lục Hoài Nhu sạch sẽ, lập tức đưa khăn ướt tới.
Lục Hoài Nhu lấy một khăn ướt ra, tỉ mỉ lau tay cho cô bé, sau đó lấy bấm móng tay từ trong ngăn kéo, kiên nhẫn bấm móng tay cho cô bé, sau đó dùng khăn ướt lau sạch kẽ ngón tay.
Lục Chúc Chúc không giãy dụa nữa, im lặng nhìn ông nội.
Ánh đèn mờ ảo trên mi mắt ông, ngũ quang thanh tú rõ ràng.
Lục Hoài Nhu trong bóng đêm không khoe mẽ như ban ngày, mà an tĩnh dịu dàng.
Mặc dù anh không nói, nhưng từ hành động của anh, Lục Chúc Chúc cảm nhận được tình cảm ấy.
Thật ra thì, ông nội không hung dữ như vẻ bề ngoài, không khó gần như vậy.
Ngay cả ba cũng chưa bao giờ bấm móng tay cho cô bé.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Chúc Chúc thiếu thốn tình cảm, chỉ cần thấy người nào tốt với mình thì cô bé sẽ thấy thân thiết với người đó.
Allen mở radio đêm khuya, radio đang phát bản nhạc [Cúc thứ lang mùa hè], giống như vầng trăng sáng phản chiếu dưới suối trong, làn gió đêm chậm rãi lăn tăn.
Màn đêm cũng kéo dài đậm sâu.
Lục Chúc Chúc vật lộn cả ngày cũng biết buồn ngủ.
Cô bé ngáp một cái,, sau đó dựa vào vai ông nội, nhắm hai mắt lại.
Lục Hoài Nhu đang tỉ mỉ lau sạch đôi tay nhỏ bé của cô bé, nghiêng đầu đã thấy cô gái nhỏ đã ngã trên vai anh ngủ say.
Động tác của anh chậm lại, nhẹ nhàng thả đôi tay ra.
“Tiểu Ngải, bật nhỏ lại.” Anh nhẹ giọng nói.
Trợ lý Tiểu Ngải bật nhỏ lại, nhìn qua gương chiếu hậu, thấp giọng nói: “Hoài gia, thật ra cô bé này hơi giống anh đấy.”
Lục Hoài Nhu nhìn cô bé chăm chú.
Lục Chúc Chúc đã ngủ say, khuôn mặt trắng nõn bụ bẫm, chưa trổ mã nên chưa biết làm đẹp, đơn giản mà dễ thương, lông mi dài đậm che mí mắt.
“Chỉ hơi giống thôi sao.” Khóe miệng lục Hoài Nhu cong lên, nhẹ giọng nói: “Con bé chính là bé con nhà tôi.”
Rất kiêu ngạo.
Trợ lý Tiểu Ngải nhìn gương chiếu hậu, Lục Hoài Nhu đưa tay ra, làm gối cho Lục Chúc Chúc đang ngủ say, còn nhẹ nhàng vén tóc cho cô bé.
Tiểu Ngải nghi ngờ có phải Lục Hoài Nhu hôm nay đã bị nhập hồn rồi hay không.
Cái vị ảnh đế mà hay động tay động chân khi có người làm sai ý của anh ta, hôm nay lại dịu dàng như vậy thật là khó coi quá đi!