Thử nghĩ mà xem, đang tự học buổi tối ở trường bình yên như vậy nhưng tự dưng bị người ta bắt cóc thì còn chốn nào an toàn nữa đây.
Vì thế mà đợt này, dù làm gì thì cô cũng đi cùng với các bạn để tránh lạc đàn. Kể cả lúc ăn cơm hay uống nước thì cô cũng không để thức ăn, thức uống rời khỏi tầm mắt của mình, nếu không sẽ không động vào nữa.
Phía cảnh sát nhận được đơn tố cáo ẩn danh về việc khách sạn có những hoạt động phi pháp nhưng đánh úp bị thất bại, người ta cho rằng ai đó ác ý đã báo cảnh sát nên sự việc không được lan rộng.
Cảnh Tự đã kiểm tra camera ở trường đầu tiên. Camera ở khu lớp học đã quá già nên giờ chỉ có tác dụng trưng bày. Còn camera ở các khu vực khác cũng không quay được cảnh bọn tội phạm bắt cóc Lục Chúc Chúc.
Điều này đã chứng minh rằng kẻ đó cực kì quen thuộc với các vị trí đặt camera theo dõi trong trường nên đã cố ý chọn góc chết để tránh bị ghi vào camera.
Sân trường xanh mướt rộng bạt ngàn trồng rất nhiều cây xanh lớn nhỏ, nhưng rừng cây lại không có lối đi nên các học sinh sẽ không qua lại nơi này vào buổi tối.
Vậy nên chắc hẳn hung thủ là kẻ vô cùng quen thuộc với môi trường ở đây, hay thậm chí còn chính là sinh viên của trường.
Cảnh Tự còn đi điều tra cả lịch sử đặt phòng ở khách sạn nhỏ nhưng khách sạn lại không điền thông tin khách hàng. Đến khi hỏi về mặt mũi của khách thì chủ cũng chỉ nói là đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang chứ không nhìn rõ dáng vẻ người ta như thế nào.
“Trẻ lắm, cảm giác chừng 20 tuổi thôi.”
Thực ra trong lòng Cảnh Tự đã nhắm đến một đối tượng nhưng trước mắt vẫn chưa có bằng chứng.
Chiều hôm đó, Cảnh Triết vừa đi từ dãy lớp ra đã bị Cảnh Tự kéo đến rừng cây hiu quạnh, lưng hắn còn bị đập vào gốc cây.
Đôi mắt hắn ánh lên vẻ khiếp đảm khi thấy anh, vô thức đánh mắt nhìn xung quanh.
Ngón tay Cảnh Tự đang chơi đùa với chiếc bật lửa bằng thép, vang lên những tiếng “tách tách” không ngừng.
“Anh không thấy quen lắm à?”
Hắn nuốt nước bọt, căng thẳng hỏi: “Mày có ý gì?”
“Tôi có ý gì sao?”
Cảnh Tự bật lửa, dí sát ngọn lửa lên mặt hắn: “Đừng tưởng tôi không biết anh giở trò gì sau lưng tôi, xúi giục Tạ Lực Cường đang huấn luyện quân sự đến gây rối với tôi?”
Hắn nhìn ngọn lửa gần mình trong gang tấc mà cuống quýt kêu la: “Không phải tao! Taokhông làm vậy!”
“Bao nhiêu năm trời mà anh nghĩ tôi không hiểu rõ anh sao?” Khóe môi Cảnh Tự cong lên một nụ cười lạnh lùng: “Làm gì có ai thạo cái trò giả nai hơn anh đúng không?”
Cảnh Triết lại nuốt nước bọt, hắn sợ hãi tột cùng, thậm chí làn da hắn còn cảm nhận được hơi nóng như đang thiêu đốt lấy mình.
“Anh giở trò đâm tôi sau lưng, tôi cũng không quan tâm. Nhưng lần này anh đã động phải ranh giới cuối cùng của tôi rồi đấy.”
Lục Chúc Chúc là giới hạn cuối cùng của anh, Cảnh Triết không nên, không bao giờ nên động vào người của anh.
Cảnh Triết sợ đến nỗi cơ thể run lẩy bẩy.
Hắn sợ lửa, hắn sợ lửa vô cùng…
“Không, không phải tao, mày nghĩ sai rồi. Không, mày không có bằng chứng.”
“Bây giờ tôi không có bằng chứng thôi.” Cảnh Tự dời bật lửa sang chỗ khác, cúi đầu châm điếu thuốc cho mình.
“Tốt nhất thì anh nên cầu nguyện tôi không bao giờ tìm ra được bằng chứng.”
Nói xong, anh dụi tàn thuốc lên thân cây ngay sát bên tai hắn rồi xoay người rời đi.
Dường như Cảnh Triết đã bị rút cạn sinh lực, yếu ớt quỳ sụp xuống đất, thở hổn hà hổn hển…
Cảnh Tự sẽ không bao giờ tìm được bằng chứng!
…
Lúc đi học, Lữ Thư Ý nhắn tin vào group chat phòng kí túc: “Tối ăn gì nào? Cá bọc giấy or xiên que?”
Hạ Tang: “Hình như anh đẹp trai ở quán xiên nướng là con lai Trung – Úc đấy, mắt xanh biếc như ngọc, đẹp xỉu lên xỉu xuống!”
Lục Chúc Chúc: “Muốn ngắm quá!”
Lữ Thư Ý: “Chạy, chạy, chạy.”
Lục Chúc Chúc: “Đợi đã, mình phải hỏi người yêu mình đã.”
Hạ Tang: “Úi giời, Lục Chúc Chúc, chồng cậu trông nom nghiêm khắc quá đấy, gì cũng hỏi người yêu.”
Lục Chúc Chúc: “Kẻ ăn bám làm gì còn cách nào đâu.”
Hạ Tang: “Xùy, xùy, xùy.”
Lục Chúc Chúc nhắn tin cho Cảnh Tự hỏi mình đi ăn tối với các bạn được không. Anh cũng không hỏi cặn kẽ mà chỉ bảo: “Ăn xong nhớ gọi điện cho anh, phải ở chung với các bạn đừng để lạc đàn.”
Lục Chúc Chúc: “Vâng.”
Buổi tối, cô và các bạn cùng phòng đi đến con đường sầm uất nhất của khu đại học, cửa hàng xiên que ở đây đã nổi tiếng trên mạng, người xếp hàng đứng thành một hàng dài.
Các cô gái cũng xếp hàng để được vào tiệm, thấy chàng trai đang nướng thịt ở máy nướng, đúng chuẩn trai đẹp hàng thật giá thật.
Bao nhiêu cô gái đang xếp hàng kia là để được chiêm ngưỡng nhan sắc của cậu, mọi người tíu tít mở điện thoại ra chụp ảnh, anh đẹp trai cũng cực kì phối hợp, vừa nướng thịt vừa pose dáng đẹp.
Lục Chúc Chúc thở dài: “Cậu nói xem, bây giờ làm ăn thế này đấy, đúng là có đầu óc quá!”
“Cũng không hẳn, anh giai đẹp đang nổi trên mạng lắm, này người ta gọi là kinh tế 4.0 đấy.” Hạ Tang giới thiệu: “Cửa hàng làm ăn ngon nghẻ quá thể, bọn mình ăn luôn ở đây không?”
Lữ Thư Ý lôi điện thoại ra chụp anh đẹp trai “tách tách” vài tấm rồi bảo: “Ăn chứ! Trai đẹp nướng xiên cho ăn sao lại bỏ được?”
Lục Chúc Chúc hỏi: “Trai đẹp nướng thì hương vị ngon hơn à?”
Lữ Thư Ý cười đáp: “Cũng không chắc nhưng mà ăn thì thấy hạnh phúc trong lòng! Hi hi!”
Thành ra, mấy cô gái ngoan ngoãn đứng sau xếp hàng, phải đợi chừng nửa tiếng thì cuối cùng cũng đến lượt.
Lữ Thư Ý và Hạ Tang chỉ chăm chăm nhìn ngắm anh đẹp trai còn Lục Chúc Chúc chịu trách nhiệm cầm menu gọi món.
Anh đẹp trai với đôi mắt xanh biếc như ngọc cứ liếc mắt đưa tình với Lục Chúc Chúc. Thậm chí sau khi gọi món còn tặng bọn cô mỗi người một phần đùi dê nướng.
“Lưu thông tin liên lạc được không?” Anh trai đưa cho các cô xâu thịt đã được nướng chín, nói một cách lịch sự: “Nếu thích thì lần sau có thể chọn món qua Wechat, anh sẽ nướng trước cho bọn em.”
Mặc dù anh ta nói như vậy nhưng ánh mắt cứ dính sát lên người Lục Chúc Chúc.
Hạ Tang và Lữ Thư Ý đẩy cô: “Này, đừng ăn nữa, trai đẹp hỏi số điện thoại của cậu đấy!”
Lục Chúc Chúc vừa ăn một xâu sụn nướng nóng hổi, thổi phù phù, nói trọn vẹn cả câu: “Ý Ý, nhanh lên, đưa số điện thoại…”
“Người ta lại không muốn số của mình.” Lữ Thư Ý cười đểu giả: “Có khi không phải tặng đùi dê cho bọn mình đâu.”
Toàn là hồ ly trăm năm tuổi cả, ai mà không nhìn ra được cái cớ bắt chuyện như thế chứ.
Lục Chúc Chúc đỏ mặt, quay sang nói với trai đẹp: “Xin lỗi anh, điện thoại em hết pin rồi, để bạn cùng phòng em add anh vậy, lần sau có đến sẽ liên lạc với anh.”
Anh giai hiểu được lời từ chối của cô nên cũng rất đỗi tự nhiên không hề miễn cưỡng, lúc chuẩn bị rời đi còn tặng thêm cho nhóm ba chai Coca.
Hạ Tang thở dài: “Mẹ ơi, sau này ngày nào con cũng muốn đi ăn với Chúc Chúc!”
Lữ Thư Ý: “Cậu tưởng cái danh hoa khôi trường của Chúc Chúc là danh hão đấy à? Từ lúc cậu ấy vào trường, không cần biết mỗi năm có bao nhiêu bạn nữ nhập học, chỉ cần biết chả ai đánh bại được cậu ấy. Cậu nhìn mấy màn tỏ tình công khai ở trường mình mà xem, hầu hết toàn hỏi số điện thoại của Lục Chúc Chúc…”
“Chúc Chúc, với nhan sắc của cậu mà không có mười bạn trai thì tiếc xỉu.”
Lục Chúc Chúc: “Có lí đấy nhờ.”
Hạ Tang: “Đá phăng anh nhà cậu đi.”
Lục Chúc Chúc: “Không đá.”
Hạ Tang: “Vì sao?”
Đôi mắt Lục Chúc Chúc cong cong nét cười: “Mình chỉ thích anh ấy thôi.”
Hạ Tang: “Cái lí do của cậu trong sáng, không làm màu khiến mình câm nín luôn.”
Các cô gái lại đi shopping, thử váy ở trung tâm thương mại, đi tới đi lui đi mãi đến chín giờ tối. Lục Chúc Chúc gửi định vị cho Cảnh Tự, chỉ trong 15 phút, anh đã đến đón cô.
“Bye bye Chúc Chúc nha.”
“Tạm biệt, về kí túc nhớ nhắn tin đấy.”
“Ừ rồi, cậu cũng thế nhé.” Lữ Thư Ý và Hạ Tang liếc qua Cảnh Tự rồi cười, bảo: “Hôm nay Chúc Chúc ngoan lắm, không ngắm trai đẹp với tụi em đâu, há há.”
“Này! Các cậu…”
“Đi đi!”
Ở ven đường, sau khi taxi rời đi, tay Cảnh Tự vòng qua vòng eo thon thả của người con gái: “Lại làm trò xấu gì rồi?”
“Không có mà.” Lục Chúc Chúc mở điện thoại ra quơ quơ trước mặt anh rồi cười, nói: “Chụp ảnh trai đẹp thôi.”
Anh liếc cô: “Đẹp trai không?”
“Em thấy mắt anh ấy đẹp lắm.” Cô nhìn anh, cố ý hỏi: “Anh giận à? Giận thì em xóa.”
Cảnh Tự: “Không giận, ai mà chẳng thích cái đẹp.”
Cô bĩu môi, lầu bầu: “Thế mà không thèm giận.”
Anh hỏi: “Sao anh lại phải giận?”
Cô nhún vai: “Người ta hỏi số điện thoại của em đó, anh không bực à?”
“Em cho à?”
Cô quan sát gương mặt bình tĩnh của anh rồi cố tình trả lời: “Cho chứ!”
Sao nào! Còn chưa giận sao!
Ánh mắt anh tối đi, nhưng vẫn không phát cáu, chỉ “À” lên rồi tiếp tục đi về phía trước.
Lục Chúc Chúc không nhận được hồi đáp như mình mong muốn nên bỗng cảm thấy nhạt nhẽo, bước chân rề rà sau lưng anh, khi đi ngang qua Dairy Queen, cô gọi anh lại:
“Anh, em muốn ăn kem hộp.”
Cảnh Tự không nói gì, anh ung dung bước vào cửa hàng kem mua hộp kem trái cây size lớn rồi tiếp tục đi về phía trước.
Cô gái tung tăng chạy theo anh, với tay ra lấy thìa nhưng anh đã dịch hộp kem ra chỗ khác, xúc một thìa kem to bự đút vào miệng. Sau đó anh nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích: “Muốn ăn không?”
Cô gật đầu lia lịa.
“Tự mua đi.”
Dứt lời, anh lại rảo bước về phía trước.
Cô thấy anh như thế chứng tỏ là anh đã tức lắm rồi. Cô đuổi kịp anh, nắm lấy tay anh: “Anh ơi, em muốn ăn.”
“Ăn xiên nướng còn chưa đủ à?”
Cô sát lại bên anh rồi hít một hơi: “Chua quá! Anh ơi, kem không được làm từ giấm đâu đúng không?!”
Mặt anh lạnh lùng: “Ờ.”
“Em không add người ta đâu anh ơi.”
Cảnh Tự không hiểu vì sao anh lại không có cảm giác an toàn đến như vậy. Từ bé đến giờ anh vẫn luôn là người tự cao tự đại, lúc nào cũng tự tin khi làm bất cứ chuyện gì.
Cho tới bây giờ anh vẫn không thấy mình kém cạnh ở bất kì phương diện nào. Vậy nhưng khi đối mặt với cô, anh vẫn luôn tỏ ra nhún nhường. Dẫu hiện hữu trước mắt anh hay nằm gọn trong tim anh thì cô vẫn quá đỗi tốt đẹp.
Anh đã đồng ý với Lục Hoài Nhu, nếu cô gặp được người mình thích hơn thì anh chắc chắn phải buông tay.
Song dường như, anh đã không làm được mất rồi.
Anh sẽ ghen, đến mức không thể thở nổi.
Anh nghĩ mình bị điên thật rồi.
Về đến cửa nhà trọ, Lục Chúc Chúc thấy Cảnh Tự sắp ăn hết hộp kem thì quýnh lên, lay lay tay anh: “Anh!”
Anh lườm cô rồi xúc một thìa con đưa cho cô: “Muộn rồi, không được ăn lạnh, ăn ít thế này thôi.”
Cô ăn một miếng trên tay anh, đang định ăn miếng thứ hai thì anh lại đút vào miệng mình mà không thèm cho cô.
“Hẹp hòi thế nhỉ.” Cô hơi bất mãn: “Anh muốn ăn mảnh chứ gì?”
“Đúng, anh muốn ăn mảnh đấy, tức không?”
“Tức!”
Anh mỉm cười, xoa đầu cô: “Thế tức nhiều vào cho no.”
Cô kéo cổ áo anh: “Em lại muốn.”
“Em muốn cái gì…”
Anh còn chưa dứt lời, cô đã nhón chân lên cắn mạnh xuống môi anh, từng chút ngọt ngào đọng trên môi đã bị đầu lưỡi cô mơn trớn cuốn hết đi.
Tâm trí anh nổ “bùng” lên, ngơ ngác đứng đực ra như vậy.
Cô gái sau một đêm tự học đã chuẩn bị tấn công cực kì điêu luyện, khéo léo cạy răng anh để cho hương thơm ngọt ngào béo ngậy lan tỏa khắp nơi nơi…
Gò má anh đỏ bừng lên, anh đang muốn tiến thêm một bước nhưng cô gái lại quả quyết rút lui rồi nhìn anh cười tủm tỉm, đã vậy còn liếm đôi môi đỏ thắm.
Cả người anh căng thẳng tột cùng, giọng đã trầm hẳn xuống: “Lục – Chúc – Chúc.”
Cô cướp hộp kem trong tay anh, hí hửng xúc một miếng: “Anh sao thế?”
“Em không thể làm vậy được.”
“Em làm sao?” Cô nói rất chi là khinh bỉ: “Chỉ ăn mỗi hộp kem của anh thôi mà, anh bủn xỉn thế.”
Anh bỗng cảm thấy căng trào trong lòng, anh đang rất cố gắng để kiềm nén cảm giác đó rồi nói tiếp: “Không được phép chủ động với anh…”
Trong tình huống không hề đề phòng bất cứ điều gì thì anh sẽ dễ dàng bị mất khống chế.
Cô nhìn anh: “Em không thể chủ động ư? Tại sao ạ?”
“Không có sao trăng gì hết, không được là không được.”
Cô cực kì khó hiểu, cảm thấy anh đang lôi chủ nghĩa đàn ông ra làm càn, vì cớ gì mà con gái lại không được chủ động, cô lại càng muốn chủ động đấy!”
Cô kéo anh vào thang máy nhà trọ, ngay khi thang máy đóng cửa lại, cô đã đẩy anh lên mặt tường.
Cô nhón chân lên nhưng không hôn mà lại ngửi hương thơm từ cổ anh rồi lại ngửi sang tai anh hệt như một bé cún đang trêu anh khiến người râm ran ngứa ngáy.
“Lục Chúc Chúc.” Anh kìm lại giọng mình, cảnh cáo cô thêm một lần nữa.
Đôi môi đỏ hồng ướt át của cô khẽ chạm lên bờ môi anh nhưng cô vẫn không hôn, đã vậy còn cong cong khóe miệng: “Anh xin em đi.”
“!”
Giọng cô mê hoặc vô cùng: “Xin em đi rồi em hôn anh.”
Sao anh có thể chịu nổi kích thích như này được chứ, anh xoay người ẩn cô vào gương, cúi đầu cắn cô như thể phải nuốt cô vào bụng.
Lưng cô nhẹ nhàng áp lên mặt gương trong thang, tuy không đau nhưng cảm giác đè nén nó mạnh hơn lúc cô kìm anh rất nhiều.
Tay anh vòng lên eo cô, tránh để cô bị đau để rồi ngay sau đó là nụ hôn sâu không thể kiềm chế khiến Lục Chúc Chúc cảm giác mình đang chơi vố lớn thật rồi.
Anh cắn mạnh vào môi cô, cắn rồi lại liếm như vậy. Cô sắp không thở nổi nữa rồi, những tiếng nức nở vang lên như đang xin rủ lòng thương, tay cô cũng đặt lên ngực anh nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Vậy nhưng cuộc tấn công của anh lại càng nhanh và hung hãn hơn rất nhiều, anh đang bế bổng cô lên như đang ôm con gái, răng môi quấn quýt không rời…
Lục Chúc Chúc cảm giác môi mình đã dại cả đi, cô mềm oặt trong vòng tay anh, gò má cũng đỏ ửng không được tự nhiên, cả người như mất đi sức sống.
Cuối cùng anh cũng đã dằn lại hành động của mình để cho cô gái được bình tĩnh mà thở nhưng cô lại xấu hổ, bực mình đẩy anh ra, đi thẳng ra khỏi thang máy. Song chân cô lại mất sức, suýt nữa ngã xuống, may mà anh nhanh tay nhanh mắt đỡ cô dậy: “Bạn Lục Chúc Chúc.”
“Bây giờ bạn Lục Chúc Chúc muốn bơ anh.” Giọng điệu của cô cũng thay đổi hoàn toàn.
Anh đuổi theo, nắm tay cô: “Anh nói rồi, em không được phép chủ động.”
Bởi vì một khi em chủ động thì anh sẽ càng chủ động hơn…
Cô thẹn thùng đanh mặt lại, cuối cùng cũng hiểu được lời Tưởng Thanh Lâm nói, không được trêu bừa con trai 18, 19 tuổi đâu, dễ lau súng cướp cò lắm đấy.
Cảnh Tự tiễn cô về đến tận nhà, xoa đầu cô rồi nói: “Về nhà nhớ khóa cửa cẩn thận, đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya.”
Bấy giờ cô cũng không dám giữ anh ở lại, bởi trận cháy vừa rồi của hai người còn chưa kịp dập lửa.
“Anh về căn cứ à?”
“Tối phải cho đội viên mới luyện tập nữa.”
“Thế anh cũng đừng thức khuya nhé.”
Anh bịn rịn vương vấn nhìn cô vào nhà, mãi lâu sau mới quay người, đi từng bước chân nặng nề về phía thang máy.
Hẹn hò năm 18, 19 tuổi khiến người ta phát điên.