Thấy Lục Hoài Nhu sửng sờ, Lục Chúc Chúc vừa nhai táo vừa hỏi lại: “Ông không xoạc chân được ạ?”
“Ông…”
“Lớp con có nhiều bạn biết nhảy lắm, người ta cũng xoạc chân được mà.” Lục Chúc Chúc khinh thường nói: “Vậy mà ông không làm được.”
Lục Hoài Nhu đương nhiên là làm được, thân thẻ dẻo dai thế cơ mà, nhưng là…
Điên à! Ai lại xoạc chân trước mặt con bé làm gì!
“Quần này không tiện xoạc chân lắm.” Lục Hoài Nhu xắn ống quần lên nói: “Đổi cái khác đã.”
Lục Chúc Chúc suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy… ông hạ lưng đi.”
Hạ lưng là như thế này các chị ạ =))))))))))
Lục Hoài Nhu:…
Con nhóc này học thể thao giỏi lắm à! Không xoạc chân thì lại hạ lưng, hay là chút nữa lại bắt xoay người 360 độ!
Ánh mắt của cô bé hoài nghi, càng nhìn chăm chú, ánh mắt kia như muốn nói là —
“Ôi không thể nào, ông nội là siêu sao mà động tác hạ lưng đơn giản cũng không biết làm sao?”
Lục Hoài Nhu cắn răng, đi tới chỗ rộng rãi, ưỡn người, hạ lưng dễ như trở bàn tay, uốn người như một cây cầu nhỏ, động tác nhẹ nhàng mà chuẩn mực, đúng là dân chuyên nghiệp.
Lục Chúc Chúc cuối cùng cũng vui vẻ, vỗ tay nói: “Hay quá, đỉnh quá!”
“Được chưa!” Lục Hoài Nhu cau có.
“Vâng!” Lục Chúc Chúc gật đầu thật mạnh, lại hỏi: “Ông nội nhào lộn được không?”
“Nhào lộn!”
“Đúng vậy! Hôm trước Trương Hổ nhào lộn ở lớp, bạn con ai cũng vỗ tay hết đó!Ông nội nhào lộn cho con vậy thì quá tuyệt vời!”
Lục Hoài Nhu nổi giận: “Đừng có mà được voi đòi tiên!”
“Vậy sao.” Lục Chúc Chúc nhún vai: “Chuyện khó như vậy đương nhiên không phải ai cũng làm được.”
Cô bé lại so sánh anh với mấy đứa nhỏ mẫu giáo, Lục Hoài Nhu cáu quá cáu, vì vậy đi tới vườn hoa, chỉ với hai động tác đã nhào lộn xong.
Anh thở hổn hển, bất mãn nói: “Có gì đâu mà khó!”
“Đỉnh quá!”
Lục Hoài Nhu vui vẻ nói: “Muốn gì nữa thì cứ nói.”
“Thôi ạ.” Lục Chúc Chúc vẫn rất là hiền lành: “Ông nội già rồi, không thể hoạt động quá sức được.”
Lục Hoài Nhu cười nói: “Thân thể ông đây vẫn còn khỏe!”
Lục Hoài Nhu phủi đất trên quần áo, vừa quay đầu lại, liền thấy một đám người hàng xóm tụ tập bên ngoài hàng rào vườn, sững sờ nhìn anh.
Mấy ông bà già còn bưng ghế nhỏ ra ngồi, vỗ tay khen ngợi.
Lục Hoài Nhu: …
Cảm thấy mình giống như một đứa thiểu năng.
**
Trong phòng khách, Lục Hoài Nhu duỗi hai chân, ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Cửa sổ đều bị đóng kín, rèm che kín mít.
Lục Chúc Chúc lại không biết kiềm chế, lăn qua lộn lại để tăng thêm cảm giác thân thiết với ông nội.
Lục Hoài Nhu xoa mi tâm, đang tìm cách tiếp theo để xử lý cô nhóc này.
“Có muốn ở lại đây không?”
Lục Chúc Chúc nhìn căn nhà trống rỗng, cúi đầu ra vẻ suy tư trong chốc lát, rồi lại lắc đầu.
Không muốn, không muốn ở cùng ông nội, không muốn ở lại chỗ xa lạ lạnh lẽo này.
Lục Hoài Nhu cũng không phải muốn đuổi cô bé đi, chỉ là anh thật sự không biết cách chăm sóc trẻ nhỏ, lịch trình của anh rất dày và bận rộn, cả ngày bận đến mức chân không chạm được đất, làm sao mà có thời gian chăm lo cho cô bé.
Lục Hoài Nhu ngồi bên cạnh cô bé, nhẫn nhịn hỏi: “Nhóc con có biết nhà mẹ ở chỗ nào không?”
Lục Chúc Chúc gật đầu: “Biết ạ, chung cư Lam Quang, 3509 tòa nhà C, ba nói con phải nhớ kỹ địa chỉ của ba mẹ, sau này nếu có đi lạc thì phải biết đến cảnh sát tự thú.”
“Tự thú?”
Quả nhiên là thằng con trai ngu ngốc dạy con gái nó như thế này đây.
Con bé lớn được như thế này đúng là không dễ dàng gì.
Lục Hoài Nhu đứng dậy nói: “Chờ ông một lát, đưa con đi tìm mẹ.”
“Vâng ạ!”
…
Lục Chúc Chúc chờ được khoảng hai mươi phút, Lục Hoài Nhu bước ra từ phòng thay đồ, anh ấy thay một chiếc áo len giản dị, đội một chiếc mũ bóng chày thêu. Vành mũ che khuất đôi mắt anh trong bóng tối. Khẩu trang cũng đen gần hết che nửa khuôn mặt.
Phong cách gì thế này, cả khuôn mặt đều bị che kín, không nhìn ra cái gì cả.
“Đi thôi.”
Lục Hoài Nhu đổi giày thể thao đi ra cửa.
Lục Chúc Chúc đi theo sau, đến bãi đỗ xe, vào trong chiếc xe nhỏ màu đen.
Lục Hoài Nhu khởi động xe, thấy cô gái nhỏ ngồi ngay ngắn ở phía sau, nói: “Thắt dây an toàn vào.”
Đôi mắt trong veo của Lục Chúc Chúc mở mịt nhìn anh: “Dạ?”
Lục Hoài Nhu liếc mắt, nhích người lại, thắt dây an toàn cho cô bé.
Anh hay diễn vai ba trong phim nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa chăm sóc cho một đứa nhóc nào đàng hoàng, cho nên luôn đối xử với Lục Chúc Chúc như là một đứa trẻ lớn, hoàn toàn không nghĩ rằng cô bé chỉ mới tốt nghiệp nhà trẻ.
Xe nhỏ chạy trên đường, Lục Chúc Chúc lén nhìn Lục Hoài Nhu.
Lục Hoài Nhu vô cùng trẻ, cách ăn mặc cũng không khác ba cô bé lắm, thậm chí trông còn trẻ hơn ba.
Lòe loẹt, giống như một đại ca, ngay cả biểu tình lúc chê cô bé cũng giống mấy đại ca nghịch ngợm trong nhà trẻ, tóc còn nhuộm trắng nữa chứ, chỉ có mấy anh hư hỏng mới như vậy thôi.
“Ông nội, sao ông lại đội mũ bịt khẩu trang thế ạ?” Lục Chúc Chúc tò mò hỏi.
Lục Hoài Nhu thuận miệng đáp: “Không muốn bị người khác nhận ra.”
Lục Chúc Chúc gật đầu, nghiêm túc nói: “Con cũng vậy, nếu để bạn con thấy ông nội con là người như thế này thật là mất mặt quá đi mất.”
Lục Hoài Nhu:?
“Ông đây làm nhóc mất mặt?”
“Ông nội của nhóc Lâm là giáo sư đại học, chống gậy, hiền hòa mà uy nghiêm; ông nội của Trương Hổ là ông lớn của tổ dân phố, mỗi ngày đều đi tuần tra bên ngoài, mọi người rất tôn trọng; còn ông nội của con thì…”
Lục Chúc Chúc thở dài.
Lục Hoài Nhu nngs tính lên: “Ông đây mà thua ông lớn của tổ dân phố à!”
“Nhóc…”
Lục Chúc Chúc nhìn anh, trịnh trọng nói: “Già – mà – không – ai – tôn – trọng.”
Không ai tôn trọng?
Lục Hoài Nhu nghẹn họng, chí mạng không thể phản bác.
Thứ nhất, anh không già, ít nhất thì… vẻ bề ngoài và tâm hồn không già, thứ hai, anh cũng không cần ai tôn trọng, quá mệt mỏi khi được tâng bốc.
Nửa đời Lục Hoài Nhu đã lăn lộn trong giới giải trí, đi đến đâu cũng được chiếu sáng, hoan hô, cổ vũ chú ý kia mà?
Không ngờ lại bị cô bé chê như thế này.
Lục Hoài Nhu cực kỳ khó chịu, muốn đánh Chúc Béo một trận, tay đã đưa ra rồi mà lúc thấy làn da non nớt cùng da thịt non mềm của cô gái nhỏ, lại không đành lòng, chỉ có thể bất mãn kéo bím tóc nho nhỏ.
“Bao nhiêu tuổi mà biết dùng thành ngữ rồi.”
Cô gái nhỏ nghiêng đầu né tránh, nói: “Hừ, con học lớp mẫu giáo tốt nhất thành phố đấy nhé, còn biết nói tiếng Anh, giải đề Toán như chơi!”
“Chắc ba con lại dùng tiền để con được vào chứ gì.”
“Không phải nhé! Người ta tự thi đậu vào!”
Lục Hoài Nhu cười lạnh, tay cầm tay lái, một tay khác đặt cùi chỏ bên cửa sổ, lười để ý.
Lục Chúc Chúc nhìn anh, cãi vả thì cãi vả, nhưng cô bé không thể không thừa nhận rằng, ông nội rất đẹp trai.
Mặc dù ba thừa hưởng vẻ đẹp của ông nội, nhưng lại không có được khí chất như ông nội.
Rất nhanh, xe nhỏ dừng ở trước chung cư Lam Quang.
Mẹ ở chung cư Lam Quang, là một căn hộ cao cấp có tầng phẳng lớn được xây dựng ở thành phố hiện đại, chung cư hạng sang.
Người ở đây tốt xấu lẫn lộn, từ tầng 8 trở xuống là nhiều công ty Internet nổi tiếng và studio tiếp thị, tầng trên là cư dân, chủ yếu là thanh niên, khi bước chân vào thành phố khoa học kỹ thuật, họ đều là những người đẹp, tràn đầy sức trẻ.
Lục Hoài Nhu đến trước chung cư Lam Quang theo bản đồ.
Anh đi ở phía trước, Lục Chúc Chúc đi từng bước nhỏ theo sau, nắm tay anh một cách tự nhiên.
Lục Hoài Nhu chấn động, trực tiếp hất tay cô bé ra: “Nhóc… Làm gì đấy!”
Lục Chúc Chúc đáng thương nhìn anh, nói: “Nắm tay.”
“Lớn như vậy rồi tự đi không được à?”
Cô bé cúi đầu lẩm bẩm: “Ba luôn nắm tay Chúc Chúc mà, ông nội không tốt chút nào.”
Lục Hoài Nhu không quen nắm tay con nít, trừ lúc quay phim ra, anh vô cùng có bài xích khi tiếp xúc thân thể với người khác —
“Tốt nghiệp nhà trẻ rồi thì phải tự mình đi đi.”
“Tự đi thì tự đi.”
Cô bé quệt mồm, ưỡn ngực ngẩng đầu đi trước.
Lục Hoài Nhu nhìn cô gái nhỏ gầy teo nho nhỏ ở phía trước, đang liều lĩnh đi giữa đường.
Do dự mấy giây trong lòng, cuối cùng cũng đến bên cạnh, cô bé, giơ ngón út ra, khó chịu nói: “Đặc cách cho nhóc nắm đấy.”
Lục Chúc Chúc nháy mắt mấy lần, nhìn đầu ngón út đưa tới, hừ một tiếng, mặc dù không hài lòng lắm nhưng vẫn là nắm lấy.
“Ông nội thúi.”
“Mấy đứa nhỏ bằng tuổi nhóc hay gọi ông đây là anh đấy.”
“Anh thúi.”
“Nhóc… Thôi vậy.”
So với tuổi của anh thì không thể so đo với con gái của Lục Tùy Ý được.
“Ông nội thúi thật nhiều chuyện.”
“Không được kêu ông nội thúi nữa!”
“Hoài Nhu thúi!”
“Không biết lớn nhỏ! Ba không dạy quy củ phép tắc gì à?”
“Quy củ? Quy củ là cái gì?”
“…”
Thôi vậy, trọng từ điển của nhà họ Lục từ trước đến nay không có từ “Quy củ”, cái thằng phản nghịch Lục Tùy Ý đó, trộng cậy nó dạy con gái thì chờ đến kiếp sau đi.
Mặc dù cô gái nhỏ cãi vả cùng anh nhưng cánh tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy ngón tay út của anh, lòng bàn tay mềm nhũn, mang theo hơi ấm.
Lục Hoài Nhu cảm giác được ỷ lại ấm áp. Rất kỳ diệu.
Có lẽ đây chính là thần giao cách cảm kỳ lạ giữa những người thân với nhau.
Từ trước đến giờ con trai chưa bao giờ nắm tay anh, cũng chưa bao giờ ỷ lại vào anh, huống chi là làm nũng với anh.
Đây cũng là điều mà anh tiếc nhất khi làm ba.
Tuy thiếu thốn nửa đời nhưng khoảnh khắc cô gái nhỏ nắm tay anh dường như tự động được lấp đầy.
Lục Hoài Nhu bĩu môi, cố gắng chống cự cảm giác thỏa mãn trong lòng.
Cô gái nhỏ hồn nhiên không biết gì, trong miệng lải nhải: “Mẹ ở nơi này, nhưng mà nghe nói mẹ cũng đi công tác rồi.”
“Có đi công tác hay không thì phải đi xem mới biết được” Lục Hoài Nhu nắm tay Lục Chúc Chúc, đi vào thang máy, nhấn tầng 35.
Lúc này, có hai cô gái trẻ tuổi cũng vào thang máy, hai người cầm điện thoại, hưng phấn thảo luận —-
“Tối nay Lục Hoài Nhu cũng có ở buổi lễ trao giải đấy!”
“Đúng vậy! Thật muốn đi đến đó! Muốn xem anh ấy!”
“Nằm mơ đi!”
“Thật mà, nếu có thể thấy anh ấy thì mình chết thật cũng không tiếc!”
Lục Hoài Nhu cảm giác Lục Chúc Chúc cũng hưng phấn lên —
“Lục Hoài Nhu ở đây…”
Vừa nói ra, Lục Hoài Nhu liền bụm miệng cô bé lại, ngăn câu nói tiếp theo, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.
Hai người kia không phát hiện ra, đi ra tầng 12, lúc này Lục Hoài Nhu mới bỏ Lục Chúc Chúc ra.
“Ông nội thúi, con không thở được!”
“Vừa rồi con muốn làm gì!”
“Người ta rất hâm mộ ông nội mà! Rất thích ông nội đó!”
Lục Hoài Nhu liếc mắt nói: “Khiêm tốn, hiểu chưa.”
“Nhưng hai người thích ông nội như vậy mà! Còn nói nếu được nhìn thấy ông nội thì chết cũng không tiếc.”
“Người thích ông đây nhiều lắm, chẳng lẽ ông đây phải đi gặp tất cả bọn họ?” Lục Hoài Nhu kéo cổ áo lên, bất mãn nói: “Hơn nữa, ở trước mặt thì fan kích động dễ làm ra chuyện khác người, nếu ông đây bị đuổi theo, quấy rầy thì nhóc có chuẩn bị tâm lý kịp không?”
“Ưm…”
Có lý.
“Là Chúc Chúc hấp tấp.” Cô gái nhỏ nhận ra sai lầm, cúi đầu áy náy nói: “Con xin lỗi.”
“Không, không cần xin lỗi.”
Cô bé hối lối làm Lục Hoài Nhu không thích ứng được: “Sau này chú ý là được.”
“Vâng ạ! Con biết rồi!”
Lục Hoài Nhu cảm giác là lạ, thấy ấm áp..
Lục Tùy Ý khi còn bé không hiểu chuyện nghe lời như vậy, quả nhiên, con gái đúng là thiên sứ nhân gian!
Trong nháy mắt, thang máy dừng ở tầng 35, Lục Hoài Nhu dắt cô gái nhỏ đến trước cửa phòng 3409.
“Đây là nhà của mẹ à?”
“Vâng!”
Vì vậy Lục Hoài Nhu gõ cửa phòng, rất nhanh, trong phòng truyền ra một giọng nam lười biếng: “Giao hàng thì để ở ngoài.”
Lục Hoài Nhu: “Không phải giao hàng.”
“Rắc” một tiếng, cửa phòng mở ra, đập vào mặt chính là làn khói thuốc đậm đà.
“Anh tìm ai!”
Người đàn ông trước mặt rất trẻ tuổi, cỡ chừng 18, 19 tuổi, mặc bộ một chiếc áo vest đen có hình xăm trên cổ, tóc nhuộm màu vàng nhạt, trên tay đeo một chiếc nhẫn bằng thép, như xã hội đen.
Lục Hoài Nhu cứ tưởng mình tìm lộn phòng, anh hỏi: “Cho hỏi cô Đường Thiển có ở đây không?”
“Tìm chị tôi à.” Thanh niên liếc mắt: “Anh là ai? Tìm chị ấy có chuyện gì không.”
“Ừ, có chuyện…”
Lục Hoài Nhu quay đầu nhìn cô gái nhỏ, nhưng phát hiện phía sau trống trơn, cô gái nhỏ chạy biến lúc nào không hay.
“…”
Thanh niên dùng ánh mắt không tốt lắm đánh giá Lục Hoài Nhu, cười nói: “Anh là trai bao của chị tôi à? Hay là quần lót rơi trong phòng? Có muốn vào tìm thử không?”
Trong phòng còn mấy người đang đánh bài, nghe vậy thì cười vang lên.
Sắc mặt Lục Hoài Nhu lạnh xuống, khống chế cảm xúc nóng nảy của mình, nói: “Nếu cô ấy không có ở đây thì thôi vậy.”
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Trong phòng đó toàn là những thứ gì!
…
Lục Hoài Nhu đi tới bên thang máy, cô bé mới chạy ra ngoài từ khúc quanh, ngượng ngùng nhìn anh.
“Vừa nãy sao lại chạy đi?”
“Có cậu xấu ở đó, cậu đáng ghét, luôn véo con.”
“Véo con?”
Lục Chúc Chúc vội vàng đưa cánh tay ra cho Lục Hoài Nhu nhìn, tố cáo: “Véo tay con, còn mặt con nữa, cậu xấu lắm! Đáng ghét!”
Mặc dù cánh tay trắng nõn không có vết bầm gì nhưng da đầu của Lục Hoài Nhu thì nổ bùm bùm.
“Chúc Chúc, vào thang máy đi.” Anh lạnh giọng nói.
“Dạ?”
“Vào thang máy, chặn cửa lại, đừng đóng, chờ ông trở lại.”
“Dạ!”
Lục Chúc Chúc nghe lời đi vào thang máy, một mực nhấn nút “Mở cửa”, nhìn Lục Hoài Nhu biến mất ở khúc cua.
Bóng lưng tàn khốc, cực kỳ giống Leon trong phim Léon: The Professional.
“Ông nội, ông nội định làm gì vậy?”
“Đừng để ý, ở trong thang máy nhé.”
Tính khí nóng nảy của Lục Hoài Nhu,
Chịu không nổi cái này!