Anh ta trừng mắt nhìn Lục Chúc Chúc gỡ thịt nướng từ xiên ra bỏ vào trong bát, sau đó kiên nhẫn dùng tăm xỉa răng ghim thịt đút cho Cảnh Tự ăn. Anh ta cúi đầu nhìn bánh mì trong tay mình bỗng nhiên cảm thấy không được thơm lắm.
Lục Tuỳ Ý vẫn còn cùng anh cảnh sát ở đồn cảnh sát, hy vọng bọn họ có thể châm chước một tí.
“Cậu xem, đứa trẻ này vì cứu con nhà tôi, đây là thấy việc nghĩa làm hăng hái, sao lại không thể thả cậu ấy ra được chứ.”
“Các cậu không thả cậu ấy, con gái tôi cũng sẽ không đi, mà con gái tôi không đi thì tôi cũng sẽ không thể đi. Vậy thì tôi sẽ thật sự ở đây ăn vạ mấy cậu đấy, cũng chẳng dễ nhìn gì cho cam, đúng không?
“Thế này đi…cậu trai, cậu có đu idol không? Cậu biết Lục Hoài Nhu chứ, tôi rất thân với ông ấy, tôi lấy chữ ký cho cậu nhé. Chịu không?”
Anh cảnh sát mặt đơ như trái bơ này làm lơ với lời của Lục Tuỳ Ý nhưng một cảnh sát trẻ ngồi đối diện bàn làm việc lại tỏ ra thích thú: “Anh thật sự quen biết Lục Hoài Nhu? Vợ tôi rất thích ông ấy, có thể xin chữ ký giúp tôi không?”
“Có thể, có thể chứ! Chuyện nhỏ thôi mà, chỉ cần các cậu thả đứa bé kia ra, muốn chữ ký gì cũng có. Lục Tuyết Lăng có muốn không?”
“Muốn, muốn, muốn!”
Anh cảnh sát mặt đơ trừng anh cảnh sát kia một cái rồi nói: “Ông Lục, không phải chúng tôi không giúp ông. Chúng tôi chỉ làm việc dựa trên quy tắc và thủ tục, cậu ta ra tay đánh người hơn nữa còn đánh rất nặng. Hiện giờ người nhà của đứa trẻ bị đánh đang trên đường đến đây đòi lại công bằng. Chúng tôi phải điều phối mọi thứ thật tốt và duy trì trật tự công cộng, hài hòa. Đây là nhiệm vụ của chúng tôi.”
Lục Tuỳ Ý cũng hết cách, chỉ có thể gọi điện thoại cho Đường Thiển đang đưa Lục Phương Tiện về nhà ngủ trước, kêu cô nhanh chóng qua đây, còn hắn thì ở đây với Lục Chúc Chúc. Chắc chắn không thể kinh động đến Lục Hoài Nhu bên đó, nếu ông nội của cô tới thì ngày mai chuyện này sẽ lên hot search, thế thì lớn chuyện rồi.
Lục Tuỳ Ý thoa thuốc mỡ mát lạnh lên mặt Lục Phương Tiện, ôm cậu ngồi trên ghế được xếp ngoài hành lang chờ mẹ đến đón. Một anh cảnh sát trực ban cầm hộp cơm ngồi cạnh hắn tò mò hỏi: “Này, cậu nhóc đánh người đó thực sự là con rể anh à?”
“Sao tôi biết được chứ.” Lục Tuỳ Ý chưa bao giờ gặp cậu nhóc đó cũng không nghe Lục Chúc Chúc nhắc tới chuyện có bạn trai. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu đây không phải bạn trai của con bé thì có thể nhiệt tình ra tay giúp đỡ con trai hắn như vậy sao?
Lục Tuỳ Ý thầm biết ơn Cảnh Tự trong lòng, nếu không có anh ở đó, có lẽ hôm nay Lục Phương Tiện vẫn bị đám khốn nạn đó ức hiếp!
“Thằng nhóc bị đánh đó bị thương nặng không?” Lục Tuỳ Ý lo lắng hỏi anh cảnh sát: “Con rể hờ của tôi sẽ bị phạt sao?”
“Không tới mức đó, chỉ là mấy đứa côn đồ đánh nhau mà thôi. Ngày nào chúng tôi cũng phải xử lý rất nhiều vụ như thế. Nhiều lắm thì tạm giam vài ngày, bồi thường ít tiền.”
“Thế thì tốt.” Lục Tuỳ Ý thở ra nhẹ nhõm: “Thế tôi có thể bồi thường ít tiền rồi mang hai đứa nhỏ này về nhà trước không. Cậu xem, nếu cậu ấy không ra được thì con gái tôi chắc chắn cũng sẽ không đi…”
“Ây da, không phải là chuyện đưa tiền hay không, đã nói với anh rồi mà, gia đình đứa trẻ bị đánh đang đến đây. Đợi giải quyết xong chuyện này thì chúng tôi sẽ thả cậu ta ra.”
....
Cảnh Tự nhìn Lục Chúc Chúc đêm nay quyết tâm ở lại đồn cảnh sát với anh, anh không thể nào để cô ngủ lại nơi lạnh lẽo này nên cho dù vô cùng không tình nguyện nhưng anh vẫn báo phương thức liên lạc của cha mình là Cảnh Văn Bân với cảnh sát.
Nghe tin Cảnh Tự bị bắt giam trong đồn cảnh sát thì toàn bộ thành viên trong gia đình gồm Cảnh Văn Bân, Triệu Tư Gia thậm chí cả Cảnh Triết cũng nhanh chóng chạy đến. Bọn họ vừa tới đồn cảnh sát không bao lâu thì gia đình tên côn đồ ra tay đánh Lục Phương Tiện cũng vừa vặn đến nơi. Đồn cảnh sát ban đêm vắng vẻ trong chốc lát trở nên ồn ào.
Lục Phương Tiện nhỏ giọng tố cáo với Lục Chúc Chúc: “Kẻ đánh em tên là Liêu Dũng, lớp chín trường cấp hai trực thuộc. Đây không phải lần đầu tiên cậu ta bắt em mời ăn, em mời cậu ta hai lần đều không phải tự nguyện. Lần này là do em hết tiền nên không mời cậu ta được. Kết quả cậu ta gọi một đám người lớp lớn hơn chặn em ở cổng trường.”
Lục Chúc Chúc thấy thằng nhóc tên Liêu Dũng đó cũng đến, trên đầu còn băng gạc trắng tinh đứng cạnh cha mẹ hắn ta. Lục Chúc Chúc vốn nghĩ rằng hắn ta bị thương rất nặng nhưng bây giờ xem ra là Cảnh Tự vẫn còn nương tay, chưa đến nỗi lấy mạng hắn.
Liêu Dũng bước vào cửa đồn cảnh sát liền xông đến cạnh đám bạn bè trên hành lang nháy mắt cười đùa, như thể bọn chúng chưa học được một bài học nào.
“Yên tâm đê, mẹ tao tới rồi, sẽ bảo lãnh hết tụi bây ra!”
“Nhờ anh cả đấy anh Liêu.”
Cảnh Văn Bân nghe rõ tiền căn hậu quả câu chuyện từ phía cảnh sát xong thì dùng giọng điệu thương lượng nói với mẹ Liêu Dũng: “Chuyện này con của hai bên đều sai, chúng ta là cha mẹ nên lo nghĩ cho con mình cũng không hy vọng làm lớn chuyện. Bà nói thử xem chuyện này giải quyết thế nào?”
Mẹ Liêu Dũng là một người môi mỏng mắt hí, thoạt nhìn là nhân vật lợi hại, bà ta kéo con mình qua hét lên: “Cái gì gọi là không hy vọng làm lớn chuyện hả? Con tôi thiếu chút nữa chết tới nơi rồi đấy! Ông đừng có mà qua loa cho có lệ, tôi quyết phải đòi lại công bằng cho nó.”
Cảnh Văn Bân: “Bà muốn công bằng thế nào?”
Mẹ Liêu Dũng đẩy con mình ra: “Để thằng con nhà ông nhận lỗi với con tôi, còn nữa tiền viện phí một trăm nghìn, một xu cũng không được thiếu.”
Cảnh Văn Bân chần chừ nói: “Chuyện này…xin lỗi thì không thành vấn đề nhưng tiền viện phí, bà đem hoá đơn thanh toán của bệnh viện ra tôi xem thử. Bồi thường bao nhiêu chúng tôi chắc chắn chúng tôi sẽ đưa nhưng bà cũng không thể đòi nhiều thế được!”
“Con tôi bị đánh đến chấn thương não đấy! Ông không thấy bộ dáng nó bị đánh đến vỡ đầu chảy máu nhưng bạn nó thấy, đều có thể làm chứng. Một trăm nghìn tôi còn chê ít đấy! Nếu mấy người không bồi thường thì tôi sẽ kiện ra toà!”
Cảnh Văn Bân quay đầu nhìn Cảnh Tự: “Mày qua đây!”
Cảnh Tự uể oải nói: “Bị còng, không qua được.”
Anh cảnh sát mau chóng đi qua tháo còng cho Cảnh Tự, anh mới chậm rì rì đi từ xa bước tới.
Triệu Tư Gia đỏ hồng hai mắt, đau lòng nhìn Cảnh Tự: “Tiểu Tự, con không bị thương chứ?”
Từ đầu tới cuối Cảnh Tự không nhìn mặt bà ta, thờ ơ nói: “Liên quan gì tới bà?”
“Cảnh Tự, sao em có thể nói chuyện kiểu đó với mẹ!” Cảnh Triết làm anh trai, quở trách nói anh: “Mẹ biết em bị bắt vào đồn, cơm tối vẫn chưa ăn liền nhanh nhanh muốn đến thăm em, em làm vậy thật là khiến người ta thất vọng.”
Cảnh Tự lạnh lùng chế giễu: “Có thằng con ngoan yêu quý như anh bên cạnh bà ta, bà ta sẽ đau lòng hả?”
“Cảnh Tự, em không biết điều quá rồi đấy!”
Mẹ Liêu Dũng cười lạnh: “Nhìn đi, đây là con trai ngoan mà mấy người nuôi đó, loại cặn bã xã hội này bị cảnh sát bắt cũng đáng đời, để cho pháp luật trừng trị bọn chúng.”
Cảnh Văn Bân quở trách: “Cảnh Tự, xin lỗi người ta trước đi!”
Cảnh Tự: “Xin lỗi cái gì?”
“Mày đánh người ta là không đúng! Buộc phải xin lỗi.”
Cảnh Tự ngoan cố nói: “Tôi chỉ xin lỗi những chuyện tôi làm sai, chuyện này tôi không sai, không thể xin lỗi.”
Cảnh Văn Bân phẫn nộ nói: “Mày đã đánh con người ta thành thế này rồi mày còn bảo mày không sai! Mày có còn đạo đức không vậy! Con người ta đang bình thường sao tự dưng biến thành thế này được! Cảnh Tự lúc trước sẽ không bao giờ nói chuyện như vậy!”
Cảnh Tự ngước đôi mắt đen láy lên nhìn ông ta thật sâu, nói từng chữ một: “Tôi không thay đổi, mấy người cũng không thay đổi.”
Chưa từng thay đổi.
Năm đó lúc Chu Tráng bắt nạt anh và Cảnh Triết, mẹ cũng vì…dàn xếp ổn thoả mà cúi đầu xin lỗi như vậy. Cảnh Triết năm đó, người duy nhất biết được chân tướng lựa chọn đối lập với anh, đặt anh vào tình huống không thể chịu đựng được nhất.
Tất cả mọi thứ đều chưa từng thay đổi, bọn họ mãi mãi cũng sẽ không thay đổi. Cảnh Tự tự mình biết rõ thực tế này cũng hiểu rõ thế giới hoang đường này.
Chỉ là anh lựa chọn không tin bọn họ nữa mà thôi.
“Xin lỗi cũng được.”
Lục Chúc Chúc kéo Lục Phương Tiện qua, cao giọng nói: “Nhưng trước tiên mấy người cũng phải giải quyết từng chuyện một cho rõ ràng. Nếu Cảnh Tự thật sự làm sai, không cần các người nói, tôi sẽ bắt anh ấy xin lỗi.”
Cảnh Triết cau mày nói: “Chúc Chúc, chuyện này không liên quan đến em, em đừng tham gia vào.”
“Sao lại không liên quan.” Lục Chúc Chúc nắm tay Lục Phương Tiện: “Em trai tôi là người bị hại trong chuyện này, Liêu Dũng và anh em của hắn ta bắt nạt em trai tôi làm cho em ấy bị tổn thương tâm lý và thân thể vô cùng nghiêm trọng. Chuyện này gia đình tôi nhất quyết truy cứu đến cùng.”
Mẹ Liêu Dũng nói: “Chuyện này không thể lẫn vào nhau, tôi muốn giải quyết chuyện con trai tôi bị đánh trước.”
“Không thể lẫn vào e là không được rồi.” Lục Chúc Chúc bước đến trước mặt bà ta, nói năng hùng hồn: “Cảnh Tự vì bảo vệ em trai tôi nên mới nảy ra xung đột, tiền căn hậu quả rất rõ ràng. Vì thế hai chuyện này là một, giải quyết chung với nhau. Trước tiên tôi muốn con trai bà cúi người 180 độ xin lỗi em ấy.”
Liêu Dũng không phục nói: “Ai thèm xin lỗi cái thằng nhóc thối thích khóc nhè này chứ! Mày nằm mơ à!”
“Không xin lỗi cũng được.” Lục Chúc Chúc đi đến trước mặt hắn ta rồi vung tay lên tát một cái lên má phải của hắn làm hắn lú luôn.
“Không xin lỗi thế thì cảm nhận thử cảm giác oan ức của em trai tao một lần cho biết.”
Bên mặt phải của Liêu Dũng đau đến mất cảm giác, vẫn còn sững người chưa phản ứng kịp, Lục Chúc Chúc lại vung tay lên tát tiếp cái nữa lên mặt trái của hắn, thanh thuý êm tai.
“Còn muốn em tao mời mày ăn cơm? Mày là cái thá gì chứ!”
Chuyện xảy ra quá đột ngột làm cảnh sát cũng không phản ứng kịp. Liêu Dũng ăn hai cái bạt tai giòn tan của Lục Chúc Chúc thì hai má ửng đỏ cả lên.
“Tao…tao giết mày!” Liêu Dũng thẹn quá hoá giận, nổi điên muốn đánh người, cảnh sát nhanh nhẹn khống chế hắn lại.
Dưới tình hình cấp bách nên bọn họ chỉ có thể còng hắn ta lại, còn Cảnh Tự cũng kéo Lục Chúc Chúc ra sau lưng che chở cho cô, nhéo nhéo lòng bàn tay cô, ra hiệu cho cô “yên tĩnh chút”. Lục Chúc Chúc cam tâm tình nguyện đứng sau lưng Cảnh Tự cười một cái.
Năm đó cô còn nhỏ trơ mắt nhìn mẹ Chu Tráng hung hăng vênh váo ép bức anh. Nhưng hôm nay mặc dù sức của cô vẫn chưa đủ mạnh như trước nhưng cô nhất định sẽ che chở anh, thay anh che chắn ác ý của thế giới này.
“Mấy người bị cái quái gì vậy! Các người còng con trai tôi lại làm gì! Nó mới là người bị hại đấy!” Mẹ Liêu Dũng gấp gáp, quát lên với cảnh sát: “Thả con tôi ra!”
Cảnh sát cũng không thả Liêu Dũng ra, dù sao dáng vẻ hắn ta hung dữ thế này, nếu như thả hắn ta ra chỉ sợ sẽ liều mạng với Lục Chúc Chúc mất.
“Mấy người…mấy người cứ trơ mắt nhìn con trai tôi bị đánh vậy sao!” Mẹ Liêu Dũng đáng khinh vô cùng nói: “Bắt cả con kia lại!”
Cảnh sát bất đắc dĩ quay đầu dạy dỗ Lục Chúc Chúc: “Đánh người là sai.”
Lục Chúc Chúc le lưỡi: “Dạ, cháu biết rồi ạ, sau này sẽ không thế nữa. Cảm ơn chú cảnh sát.”
Thấy thái độ nhận lỗi của cô rất tốt, cảnh sát cũng không nói gì thêm.
Lục Chúc Chúc nhìn mẹ Liêu Dũng: “Bà muốn bảo vệ con trai mình, tôi cũng muốn che chở em trai tôi. Nếu mấy người đã từ chối xin lỗi thì chúng tôi sẽ kiện ra toà. Bắt nạt trong khuôn viên trường cộng với trộm cướp không phải là chuyện nhỏ. Tất nhiên, nhân chứng cũng không khó tìm. Gia đình chúng tôi có thể chi trả thời gian và tiền bạc, làm người thì phải đấu tranh, bà nói xem đúng không?”
“Kiện…đây là là là là chuyện nhỏ thôi, mấy người kiện cái gì chứ!” Chuyện này bà ta vốn dĩ đuối lý, mẹ Liêu Dũng cũng không muốn làm lớn chuyện cho người nào cũng biết. Con bà ta còn phải đi học đấy.
“Con của bà bị đánh là chuyện lớn, con bà đánh người khác thì lại thành chuyện nhỏ. Bà cũng đã lớn tuổi thế này rồi, nói chuyện kiểu này mà không biết xấu hổ sao?”
“Tôi…” Mẹ Liêu Dũng không mong rằng chuyện này bị đưa ra toà, cân nhắc thiệt hơn cũng chỉ có thể ngừng công kích. Đỏ mặt gọi Liêu Dũng qua, ấn đầu hắn ta xuống bắt hắn xin lỗi Lục Phương Tiện.
Hai người Lục Tuỳ Ý và Lục Phương Tiện nhìn xong ngáo luôn, không ngờ Lục Chúc Chúc ở nhà bình thường vô hại khi đối mặt với chuyện lớn thì lại cứng như thế, hoàn toàn giống hệt tác phong của ông nội cô…Mẹ của Liêu Dũng cũng không còn mặt mũi nào so đo tiếp với Cảnh Tự nữa, hùng hùng hổ hổ kéo con trai mình rời khỏi đồn cảnh sát.
Sau khi Cảnh Văn Bân ký tên xong, kéo Cảnh Tự ra khỏi đồn cảnh sát: “Về nhà với tao!”
Cảnh Tự không khách khí tránh khỏi tay ông ta rồi xoay người bỏ đi.
“Cảnh Tự! Mày đứng lại đó cho tao!”
Cảnh Tự không dừng lại, quyền uy người cha của Cảnh Văn Bân liên tục bị khiêu khích hết lần này đến lần khác khiến ông ta không chịu được nữa, chạy lên phía trước giữ chặt Cảnh Tự.
“Tránh ra! Đừng động vào tôi!”
Hai cha con người xô kẻ đẩy nhau trên đường cái.
“Mày nói gì cơ, mày bảo tao đi á? Tao là ba mày đấy!”
Lục Chúc Chúc nhanh tay đẩy cha mình qua đó: “Cha, cha mau giúp anh ấy đi!”
Lục Tuỳ Ý khó xử nói: “Cha…chuyện này…người ta dạy con trai, cha qua đó hóng hớt cái gì chứ!”
“Cha! Cha có đi không!”
Lục Tuỳ Ý không từ chối được yêu cầu của con gái liền chạy bước nhỏ về phía trước, kéo Cảnh Tự với Cảnh Văn Bân ra: “Đừng, đừng, đừng động tay, giữa hai cha con thì có thù oán gì mà không giải quyết được chứ.”
“Ông tránh ra, tôi muốn dạy dỗ thằng nhóc này! Mấy năm nay chúng tôi đã quá nuông chiều nó rồi mới nuôi ra thành cái dạng như hôm nay!”
Lục Tuỳ Ý chắn trước mặt Cảnh Tự: “Ông xem, con trai ông hôm nay cứu con tôi, chứng tỏ bản chất thằng bé vẫn rất lương thiện, đúng chứ. Chúng ta đừng động tay động chân nữa, bộ chuyện hôm nay chưa đủ to hay sao? Một lát nữa cảnh sát lại đến nữa thì không tốt.”
Lục Chúc Chúc cũng nhanh nhẹn tiến lên, che trước người Cảnh Tự rồi nói: “Chú Cảnh, chú đừng ép Cảnh Tự nữa.”
“Chúc Chúc, cháu với Cảnh Tự hai đứa…từ nhỏ bọn cháu đã là bạn rất thân rồi. Cháu nói đi, dáng vẻ bây giờ của nó cháu muốn nhìn thấy hay không? Lẽ nào cháu không thất vọng sao!”
Quả nhiên là cha ruột, một câu đã có thể trực tiếp đâm vào mạch máu. Câu này vừa hỏi ra tim của Cảnh Tự giống như bị dao hung hăng cứa từng nhát.
“Cháu…cháu không…”
“Không thể nào không thất vọng được. Ai chẳng thất vọng.”
Lục Chúc Chúc cắn môi dưới, trầm giọng nói: “Lúc đầu cháu đúng là hơi thất vọng nhưng sau khi cháu hiểu rõ những đau đớn, thống khổ mà anh ấy phải trải qua, cháu chỉ cảm thấy…đau lòng.”
Bàn tay dưới tay áo Cảnh Tự nắm chặt thành quyền, run lên từng hồi.
“Không cần biết anh ấy đã thay đổi thành kiểu gì, anh ấy luôn là anh Cảnh Tự của cháu, cháu chấp nhận tất cả những thay đổi của anh ấy.”
Mặc dù Lục Tuỳ Ý không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng có thể từ những gì bọn họ nói đoán được một hai, hắn nói: “Con cái thành ra thế nào thì làm cha mẹ chắc chắn cũng có phần trách nhiệm. Sao có thể mù quáng chỉ trích mỗi đứa bé chứ? Giống Chúc Chúc nhà tôi, luôn là một cô bé ngoan ngoãn được ông nội nuôi nấng…mà còn dám đánh người trong đồn cảnh sát nữa, đúng thật là…”
Lục Chúc Chúc trừng hắn một cái. Lục Tuỳ Ý ngượng ngùng nói: “Ý tôi là bây giờ đã trễ rồi, để con rể tôi…À nhầm, để Cảnh Tự về nhà trước đi. Có chuyện gì ngày mai cả nhà hẹn nhau ra nói tiếp, được không!”
Một câu “con rể tôi” này bị Lục Tuỳ Ý buột miệng nói ra làm mặt Cảnh Tự bỗng đỏ lên, anh quay đầu nói với Lục Tuỳ Ý: “Cảm ơn chú Lục.”
“Cháu cảm ơn chú làm gì, chú còn phải cảm ơn cháu đấy! Không có cháu thì con trai chú đã bị đám côn đồ đó bắt nạt chết mất rồi.” Lục Tuỳ Ý gọi Lục Phương Tiện qua: “Mì Ăn Liền, mau đến cảm ơn anh.”
Lục Phương Tiện lon ton chạy ào qua, nhìn Lục Chúc Chúc một cái rồi lại nhìn Cảnh Tự: “Cảm ơn anh rể ạ.”
“Thằng nhóc này gọi bừa gì đấy.” Lục Tuỳ Ý cười nói: “Thật là xấu hổ quá.”
Lục Phương Tiện liền cười hi hi. Sau khi được Lục Tuỳ Ý hoà giải, Cảnh Văn Bân cuối cùng cũng để hai người Cảnh Tự và anh béo rời đi. Chuyện ngày hôm này ầm ĩ đến nửa đêm, mọi người cũng mệt không chịu nổi nữa. Vì thế sau khi người này cảm ơn người kia xong thì nhà ai nấy về.
Lục Tuỳ Ý không dám nói chuyện này với Lục Hoài Nhu, vì vậy lúc đưa Lục Chúc Chúc về nhà chỉ nói là đưa hai đứa nhỏ đi ăn khuya ở phố ăn vặt.
Lục Hoài Nhu để Lục Chúc Chúc vào nhà rồi ngửi mùi trên người cô, nghi ngờ hỏi: “Sao không có mùi đồ nướng vậy?”
“Mẹ ơi, ông nội à, mũi ông là mũi chó* sao, cái này mà cũng ngửi được nữa.”
*Nguyên văn tác giả.
“Không biết lớn nhỏ!”
Lục Chúc Chúc cười rồi trở về phòng, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cảnh Tự: “Anh ơi, vì thế Tết năm nay anh cũng không về nhà sao?”
Cảnh Tự: “Hôm nay em cũng thấy rồi đấy, tôi làm gì có nhà chứ.”
Lục Chúc Chúc lăn một vòng trên giường lớn mềm mại, soạn tiếp tin nhắn: “Thế…đến nhà em đi.”
“Gì cơ?”
“Ý em là…Anh có muốn đến nhà em không. Ông nội em, cha mẹ em, em rồi còn Mì Ăn Liền nữa. Chúng ta cùng nhau đón năm mới!”
“Ra mắt gia đình?”
“Không phải! Không phải ra mắt, làm gì có người lớn cho anh xem! Nghĩ hay quá ha!” Lục Chúc Chúc kích động soạn tin nhắn: “Em đã nói từ lâu rồi, bỏ lỡ lần này sẽ không còn cơ hội nữa đâu, là tự anh không nhận!”
Cảnh Tự đọc tin nhắn, khoé miệng cong lên, tất cả phiền não lúc nãy dường như tan biến sạch sẽ, anh hỏi: “Có phải hối hận cũng không kịp nữa rồi không?”
Lục Chúc Chúc lập tức trả lời: “Hối hận rồi à?!”
Cảnh Tự: “Tuỳ tiện hỏi tí.”
Lục Chúc Chúc: “Đáng ghét!”
Cảnh Tự: “Ngủ ngon nha, Lục Chúc.”
Lục Chúc Chúc ôm điện thoại, im lặng thật lâu, đoán rằng anh đã ngủ rồi liền nhắn tin cho anh: “Còn kịp.”
Nếu như là anh thì lúc nào cũng kịp.