Bởi vì trong lòng cô mỗi ngày đều chờ đợi, chờ đợi từng giây từng phút, chờ đợi đến phút tiếp theo.
Cô còn mua lịch thi đại học, mỗi ngày đếm ngược, khoảng cách càng ngày càng gần.
Cảnh Tự cũng không phụ sự chờ đợi của cô, lấy thành tích nhất tỉnh mà tiến vào đại học Bắc Thành.
Tháng 9 tháng của mùa tựu trường, bởi vì nhà trường yêu cầu nên Lục Chúc Chúc đang học năm ba cũng phải đến sân trường giúp tân sinh viên đăng ký, mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi.
“Bạn học đây là chìa khóa ký túc xá, cầm lấy, đàn anh sẽ đưa bạn đi lên phòng.”
“Bạn học, nhớ viết số điện thoại ở phía dưới danh sách nhé.”
“Thẻ điện thoại thì đi đến phòng kinh doanh bên cạnh nha.”
Có người cầm giấy báo túng tuyển đi đến: “Đàn chị, anh muốn báo danh.”
Lục Chúc Chúc mở thư thông báo trúng tuyển, nói: “Bạn học, bạn đến sai chỗ rồi. Khoa công nghệ thông tin không ở bên này, chúng mình là khoa…”
Lúc này, cô nhìn thấy tên trên giấy báo trúng tuyển.
Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy con ngươi đen kịt của thiếu niên, Lục Chúc Chúc suýt nữa quên cả thở.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, giống như một thiếu niên dịu dàng nhà bên cạnh, đôi mắt đen sáng ngời, khoé miệng hơi cong, mang theo nụ cười trong trẻo: “Đàn chị, anh đến muộn rồi.”
Lời hứa cùng nhau thi cùng trường đại học, anh đến muộn hai năm, xin lỗi em.
Lục Chúc Chúc cầm tờ giấy trúng tuyển của anh, đôi tay nhẹ nhàng ấn lên tên của anh.
Cảnh Tự.
Lục Chúc Chúc cầm lòng không được nên đã đỏ mắt.
Cô biết, anh đã đi qua nhiều ngã rẽ cuộc đời rồi mới đến bên cô.
Cô ôm giấy trúng tuyển vào lòng, mỉm cười với anh: “Khoa công nghệ thông tin ở đối diện sân thể dục. Đàn chị sẽ đưa anh đi nha.”
“Được.”
Lục Chúc Chúc dẫn Cảnh Tự đi đến báo danh khoa công nghệ thông tin, báo danh xong thì cũng có không ít cô gái xung quanh… Bất kể là đàn chị hay đàn em thì cũng lén đánh giá anh một cách bí mật.
“Trời ơi, cậu sinh viên này đẹp trai quá!”
“Khó trách tại sao hoa khôi lại dẫn cậu ta đến đây đăng ký.”
“Hai người này đứng chung một đúng là trai tài gái sắc mà!”
“Chắc cậu ta không phải là bạn trai của Lục Chúc Chúc đâu đúng không!”
……
Buổi chiều, Lục Chúc Chúc dẫn Cảnh Tự đi dạo trong sân trường. Cô giống hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu cho anh hết kiến trúc và những góc đẹp trong trường: “Này, anh nhìn đi. Bên đó là thư viện đẹp nhất trong trường đó.”
“Đó là khu ký túc xá nam, khu của anh ở đó.”
“Sinh viên khoa học trường chúng ta thực hành gần núi. Bởi vì viện trưởng Tần thích cây trúc cho nên lúc trước đã trồng rất nhiều cây trúc.”
Cảnh Tự kiên nhẫn nghe cô giới thiệu. Rõ ràng là đi tham quan trường học nhưng ánh mắt của anh chưa bao giờ rời khỏi cô.
Đã lâu không được gặp. Anh nhìn cô vẫn cảm thấy không đủ.
Xung quanh bỗng nổi lên một trận gió, làn váy của Lục Chúc Chúc bay lên. Cảnh Tự kéo cô đi đến bên hồ, cực kỳ tự nhiên mà để tay lên eo cô.
Cô mặc một chiếc váy xếp ly, làm vòng eo thon thả lộ ra. Tay Cảnh Tự đặt ở eo không dám ôm quá chặt, chỉ dám ôm nhẹ nhàng.
Lục Chúc Chúc cảm nhận được cơ thể của anh đang cứng đờ, cô tiến lại gần anh, nhón chân, cằm nhẹ nhàng đặt trên vai anh, cũng ôm anh.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh nỗ lực đến bên cạnh em.”
Bởi vì điện thoại bàn trong nhà đều nối với nhau cho nên Lục Chúc Chúc từng nghe lén Lục Hoài Nhu và bác sĩ tâm lý nói chuyện.
Mỗi tuần Cảnh Tự đều phải đi trị liệu tâm lý, bác sỹ nói tình trạng của anh nghiêm trọng hơn tưởng tượng rất nhiều, rất nhiều lần thôi miên phải dừng giữa chừng bởi vì tiềm thức anh kháng cự mạnh mẽ. Bác sĩ tâm lý nói anh cũng không muốn nhớ lại đoạn ký ức đó, không muốn trải qua cảm giác đau đớn đó một lần nào nữa.
Bởi vì luôn trốn tránh nên mới không có cách nào tốt lên.
Lục Hoài Nhu lo lắng cho bệnh tình của Cảnh Tự hơn bất cứ ai. Nếu anh không tốt lên, ông sẽ không cho phép đến bên cạnh Lục Chúc Chúc, cũng chẳng thi đậu nổi đại học Bắc Thành.
Cho nên toàn bộ thời gian nghỉ hè, Cảnh Tự đều phải ở lại Nam Thành để bác sĩ tâm lý đánh giá, vượt qua các bài đánh giá thì Lục Hoài Nhu mới cho phép anh đi đến Bắc Thành thi đại học.
Lục Chúc Chúc vùi mặt vào trong quần áo anh, hít thở mùi của cơ thể anh.
Cảnh Tự nhắm mắt lại, tận hưởng sự dịu dàng của khoảnh khắc này. Cơ thể cô mềm mại mảnh mai, vòng eo nhỏ nhắn giống như ôm chặt một chút cũng đã làm đau cô.
Con tàu lang thang trong trái tim bây giờ cũng đã cập bến
Kỳ nghỉ hè anh thật sự rất sợ hãi, bác sĩ tâm lý vẫn luôn không hài lòng trước bài đánh giá của anh, anh sợ mình đã đi cửa tử. Nếu anh không vượt qua thì anh vĩnh viễn sẽ mất cô.
Hiện tại anh đã quay lại, về sau sẽ càng tốt lên, tất cả mọi chuyện sẽ đều tốt lên.
Đến lúc hoàng hôn, Lục Chúc Chúc dẫn Cảnh Tự đi đến ký túc xá. Đi qua một cánh rừng dài, Lục Chúc Chúc nhìn thấy có một cặp đôi đang chơi trò kích thích – Là hôn nhau.
Nụ hôn nồng cháy như vậy Lục Chúc Chúc chỉ thấy trong phim Mỹ. Cô cũng không biết cảm giác như thế nào, cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Cô kéo Cảnh Tự bước đi nhanh hơn.
Cảnh Tự nhìn thấy đôi tai nhỏ gọn của cô ửng hồng nhưng mà chỉ nhìn thấy người khác hôn thôi, sao cô lại thẹn thùng làm gì.
Anh không nhịn được mà kéo cô đứng lại.
“Này.”
Lục Chúc Chúc dừng chân: “Làm sao vậy?”
Cảnh Tự kéo cô đến bên người, dùng giọng gợi cảm nói chuyện với cô: “Anh muốn được khen thưởng.”
“Khen thưởng?”
“Khen thưởng thi đậu đại học.”
Lục Chúc Chúc nở nụ cười: “Anh đã bao lớn rồi mà còn muốn khen thưởng.”
Đây là lần đâu tiên Cảnh Tự đòi người khác khen thưởng. Cho dù lúc còn nhỏ, anh cũng không lấy thành tích tốt mà làm nũng với ba mẹ đòi quà.
Anh ưu tú như vậy cho nên nhận được thành tích tốt cũng là điều đương nhiên.
Đứa nhỏ không khóc không đòi cũng không nhận được khen thưởng gì.
Nhưng đối với Lục Chúc Chúc, Cảnh Tự cảm thấy chính mình có thể tùy hứng một lúc với cô.
“Em gái, khen thưởng cho anh đi.”
“Anh muốn khen thưởng cái gì?”
“Em biết anh đang muốn cái gì mà.”
Gương mặt Lục Chúc Chúc ửng đỏ hẳn lên, ánh mắt nhìn sang hướng khác, tay nắm chặt góc áo, cô có chút ngượng ngùng.
Cảnh Tự hơi cuối người, Lục Chúc Chúc nhón chân tránh môi anh, nhẹ nhàng đặt môi như chuồn chuồn lướt nước ở yết hầu của anh, sau đó bỏ chạy.
Cảm giác ngứa ngáy lan ra khắp cơ thể Cảnh Tự.
Anh không nghĩ đến cô sẽ hôn vào chỗ đó, yết hầu kích thích hơn bất kỳ chỗ nào, anh hình như đã phản ứng ngay lập tức.
Cảnh Tự khẽ nuốt nước bọt, yết hầu lăn lăn.
Cách đó không xa, cặp đôi nhìn bọn họ. Cảnh Tự buông cặp sách, xấu hổ quay mặt đi.
……
Buổi chiều, Lục Chúc Chúc một bên xem Cảnh Tự thi đấu, một bên lơ đễnh bón phân cho cây hoa lan.
Đây là trận đánh đầu tiên của Cảnh Tự sau khi anh về đội, đánh rất hay.
Sau một năm ở ẩn, trình độ của anh không hề bị giảm xuống, ngược lại còn rất ổn định.
Phòng phát sóng trực tiếp, các fan điên cuồng gửi tặng quà và hoa, bao gồm cả fan cứng Lục Chúc Chúc.
Cô không biết chơi trò chơi nhưng vẫn luôn vào phòng xem phát sóng trực tiếp để ngắm trai đẹp.
Vừa nhìn thấy anh đã ngồi ngây ngô cười, vui vẻ tặng cho anh một chiếc siêu du thuyền.
Rất nhanh, Lục Hoài Nhu gọi điện thoại cho cô, gắt gỏng nói: “Lục Chúc Chúc! Con lại muốn bị đóng thẻ à!”
“Dạ?”
“Điện thoại ông đây rung nãy giờ rồi đấy!”
Lục Chúc Chúc vội mở nhật ký phát thưởng.
Chết tiệt, mới không chú ý một chút mà nửa giờ đã tiêu hết 30 vạn rồi! Mỗi lần cô sài thẻ đều có tin nhắn gửi về cho Lục Hoài Nhu. Mới nửa tiếng mà tin nhắn gửi về cho ông như nước chảy.
“Con sai rồi, ông nội!”
“Đúng lúc nghỉ hè năm nay con cũng vừa tròn mười tám tuổi rồi.” Lục Hoài Nhu thở phì phò nói: “Không cho con sài thẻ nữa, thích tặng quà cho bạn trai đúng không, tự mà đi kiếm tiền đi!”
“Đừng mà ông nội!”
Cụp!
Lục Hoài Nhu cúp điện thoại, Lục Chúc Chúc vội vàng kiểm tra thẻ tín dụng.
Lục Hoài Nhu chỉ nói một không có hai, một giây sau đã khoá thẻ cô mất rồi.
Nói khoá liền khoá! Không có ông nội chu cấp, cô chắn chắn sẽ không sống nổi.
Lục Chúc Chúc gọi điện cho Tưởng Thanh Lâm, nói là thẻ của mình đã bị khoá, Tưởng Thanh Lâm nói: “Mình là Tưởng kiêm chức kiếm tiền đó, không thành vấn đề. Mình vừa nhận được một việc rồi, cuối tuần chơi với trẻ nhỏ, một ngày một trăm.”
“Việc này cũng được, mình làm nhé!”
Cô không tin lần này mình không khiến Lục Hoài Nhu lau mắt mà nhìn cô.
Lục Phương Tiện nhà kế bên ghé vào cổng nghe lén, nghe xong liền nói: “Chị, ông nội khoá thẻ chị rồi sao?”
Lục Chúc Chúc khó chịu đáp: “Trẻ con hỏi chuyện này làm gì, không liên quan đến em.”
Lục Phương Tiện lấy từ trong túi ra một ví tiền, nói: “Chị à, em ở đây cũng muốn bàn chuyện hợp tác với chị.”
Lục Chúc Chúc đi đến hàng rào, lấy ví của Lục Phương Tiện, mở ra đếm, có đến mấy tờ tiền màu đỏ: “Ôi, em trai giàu có đáng yêu của chị.”
“Tất nhiên rồi.”
Nhà họ Lục luôn có một gia phong là “Giàu dưỡng con gái, nghèo nuôi con trai.” Bắt đầu từ thế hệ của Lục Hoài Nhu và Lục Tuyết Lăng, cho đến đời của Lục Chúc Chúc và Lục Phương Tiện càng thể hiện rõ hơn.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Chúc Chúc có thể tùy tiện quẹt thẻ, có Lục Phương Tiện thì đáng thương hơn nhiều, mỗi tháng đều dành dụm cực khổ một ngàn tiền tiêu vặt.
Lục Phương Tiện nói với Lục Chúc Chúc bằng giọng điệu thương lượng: “Chị đi làm với chị Thanh Lâm, vất vả một ngày cũng chỉ kiếm được một trăm. Em có một việc nhỏ muốn nhờ chị, một lần cho chị…”
Lục Chúc Chúc tò mò hỏi: “Cho chị bao nhiêu?”
“Cho chị…” Lục Phương Tiện đưa năm ngón tay ra.
“500 à?”
“Một trăm… lẻ năm đồng.”
“Xì!” Lục Chúc Chúc khinh thường vỗ đầu của cậu: “Keo kiệt, quên đi. Chị không làm đâu.”
“Tuy không nhiều lắm nhưng mà nhẹ nhàng hơn nha!” Lục Phương Tiện chạy nhanh đến nói bổ sung: “Tan học buổi chiều chị đến đón em, một lần là được một trăm lẻ năm đồng.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Không sai!”
“không phải chứ, Mì Ăn Liền nhỏ à. Em đã học cấp hai rồi, mặc dù nhảy lớp nhưng ba cũng đã cho em một tài xế rồi, còn cần chị đi đón em tan học nữa sao?”
Lục Phương Tiện hình như có gì đó khó nói: “Dù sao thì cơ hội kiếm tiền của chị ở ngay trước mặt, chị nói đi, có làm hay không!”
Lục Chúc Chúc vươn tay đến trước mặt cậu: “Đưa tiền trước.”
Lục Phương Tiện lấy trong ví ra một tờ tiền đỏ, sau đó lại đếm trong ví, lấy ra năm đồng tiền lẻ đưa cho cô.
“Buổi chiều ngày mai nhớ đến đón em! Hứa rồi nhé!”
“Được, hứa.”
“Phải trang điểm đó! Phải mặc váy JK, thả tóc, chị cắt tóc mái lại đi, che hết cả mắt rồi!”
Lục Chúc Chúc dùng tiền giấy vỗ đầu cậu: “Yêu cầu của em rất nhiều rồi đó.”
“Chị cứ làm theo là được! Hiện tại em là ông chủ mà.”
“Được rồi, được rồi ông chủ Lục.”
……
Buổi chiều hôm sau, Lục Chúc Chúc rất nghiêm ngồi trang điểm, còn mặc quần áo theo yêu cầu của cậu nhóc.
Cậu nhóc đó chắc là sĩ diện, bây giờ cô trang điểm xinh đẹp đến gặp cậu, cũng coi như không uổng công với tời tiền đỏ của nó.
Bốn giờ rưỡi, Lục Chúc Chúc chờ ở cổng trường.
Chuông tan học reo lên, học sinh cấp hai lần lượt ra khỏi cổng trường trung học cơ sở.
Bây giờ mấy đứa nhóc được nuôi tốt thật, học sinh cấp hai cũng đã trưởng thành, mấy cậu nhóc học sinh cao lớn ở đâu cũng có, còn có không ít người trên một mét tám.
Lục Phương Tiện đứng giữa hai người, bộ dạng nhỏ bé nhưng lại rất xinh đẹp.
Lục Chúc Chúc đứng ở dưới cây ngô đồng, nhìn Lục Phương Tiện ở phía xa xa mà vẫy tay.
Lục Phương Tiện đi chung với một đôi trẻ đang yêu nhau, cậu bạn trai cao hơn Lục Phương Tiện một cái đầu, nhìn cô bạn nữ thì rất thanh tú và ít nói.
Nhỏ như vậy đã yêu đương rồi, Lục Chúc Chúc không khỏi cảm thán. Hiện tại mấy đứa nhóc này còn có thanh xuân hơn cô. Lúc cô lớn như vậy, không phải lôi kéo Tưởng Thanh Lâm ăn ăn uống uống, thì cũng gọi Trương Hổ đi leo cây, đào giun.
Lục Phương Tiện và đôi bạn nhỏ đang cùng nhau qua đường.
Lục Chúc Chúc đi đến, giúp cậu xách cặp đi học: “Đi thôi, đi về.”
Đôi bạn trẻ nhìn chằm chằm Lục Chúc Chúc.
Mặt dù là con gái nhưng nhìn thấy khuôn mặt của mối tình đầu này cũng không khống chế được cảm giác tim đập mạnh, huống chi là con trai.
“Giới thiệu một chút.” Lục Phương Tiện chỉ Lục Chúc Chúc, nhìn đôi bạn nhỏ kiêu ngạo nói: “Đây là bạn gái mình.”
Lục Chúc Chúc nghe được những lời này thì thiếu nữa bị sặc nước miếng: “Chị là cái gì của em cơ?”
Lục Phương Tiện nhìn cô làm mặt quỷ, ám chỉ cô: Một trăm lẻ năm đồng!
Lục Chúc Chúc:……
Thì ra bảo cô đến đây đón chính là ra vẻ đây mà.
Cô đánh giá cặp đôi trước mặt, cô bé nhìn rất đáng yêu, buộc tóc đuôi ngựa rất tươi tắn, đôi mắt rất trong sáng.
“Nếu chị đoán không lầm, em là Hứa Mỹ Gia đúng không?”
Em gái xinh ngạc: “Chị… Sao chị biết em.”
Lục Chúc Chúc cười đắc ý, véo mạnh eo của Lục Phương Tiện: “Nghe Mì Ăn Liền nhắc đến.”
Sao cô lại không biết, Hứa Mỹ Gia chính là bạn gái cũ của Lục Phương Tiện, nhưng lại bị bạn tốt Từ Tử Nhiên đào góc tường. Lúc trước, Lục Phương Tiện khóc trước mặt cô cả ngày.
“Vậy là tình yêu sẽ biến mất, đúng không?”
“Chị ơi, em đau khổ quá!”
“Em sẽ không bao giờ yêu nữa đâu!”
……
Lục Chúc Chúc cảm thấy cậu nhóc nhất định đã chịu phải đả kích, mới có thể nghĩ ra mấy chiêu độc như vậy, bảo cô giả làm bạn gái.
Cậu nhóc Từ Tử Nhiên nhìn chằm chằm cô, đôi mắt trừng thẳng vào cô.
Cô gái trước mặt rất xinh đẹp! Trường học của bọn họ chưa từng có cô gái nào cũng đẹp như vậy! Còn đẹp hơn minh tinh.
“Lục Phương Tiện, chị ấy… Có thật là bạn gái của cậu không?”
“Nếu không thì tại sao lại ở chỗ này, còn đứng đợi dưới trời nắng như vậy, say mê mỗi mình mình đó.”
Lục Chúc Chúc khinh thường.
“Nhưng mà nhìn chị ấy với cậu rất giống nhau.”
“Đây là tướng phu thê trong truyền thuyết chứ gì nữa.”
Nội tâm Lục Chúc Chúc điên cuồng, tướng phu thê là do chị em ruột đó!
Đại nghịch bất đạo!
Nếu để ông nội biết thì sẽ xé miệng em!
Từ Tử Nhiên vẫn không tin: “Nhưng mà, chị ấy hình như hơi lớn tuổi so với cậu.”
“Hừ, bây giờ đang thịnh hành tình chị em đó, cậu biết cái gì.” Lục Phương Tiện kiêu ngạo nói: “Chị ấy là sinh viên của đại học Bắc Thành.”
Nghe được trình độ học vấn của Lục Chúc Chúc, hai đứa nhóc trợn tròn hai mắt, sợ ngây người.
Sao Lục Phương Tiện có thể tìm được cô bạn gái như thế này, trời má, trâu bò quá!
“Sinh viên… Vậy, vậy tại sao lại ở bên cậu?” Hứa Mỹ Gia hơi không tin.
“Đương nhiên là do mị lực của bổn thiếu gia đây chinh phục.” Lục Phương Tiện đắc ý nắm tay Lục Chúc Chúc: “Chị, không phải… Bảo bối, chúng ta đi uống trà sữa đi.”
Lục Chúc Chúc hít sâu, kiềm chế suy nghĩ muốn đánh cậu nhóc, nhìn hai bạn nhỏ vẫy tay: “Hẹn gặp lại.”
Từ Tử Nhiên nhìn chằm chằm Lục Chúc Chúc, đôi mắt trừng thẳng.
Hứa Mỹ Gia tức giận ném tay cậu ta ra: “Hừ, anh hâm mộ Lục Phương Tiện có bạn gái đẹp như vậy đúng không?”
Từ Tử Nhiên ngơ ngác nói: “Có bạn gái như vậy thì có ai không hâm mộ.”
“Hứ, Từ Tử Nhiên, chia tay đi!”
……
Tiệm trà sữa, Lục Phương Tiện đem sữa lắc đến cho Lục Chúc Chúc. Sau đó lại bóp vai, đấm chân, rất nhiệt tình.
Lục Chúc Chúc thoải mái hưởng thụ sự mát xa của cậu em trai, giọng điệu kéo dài: “Bạn gái đứng không, tình chị em đúng không? Em làm vậy thì sao không lên trời luôn đi!”
Lục Phương Tiện khóc thút thít nói: “Chị, cái tên Từ Tử Nhiên kia cướp bạn gái em. Ngày nào cũng khoe khoang trước mặt em, em thật sự rất tức!”
Cậu lo lắng nhìn Lục Chúc Chúc: “Em chỉ muốn Hứa Mỹ Gia biết, chia tay em là điều ngu ngốc nhất của cậu ấy!”
“Trong đầu em suốt ngày nghĩ cái gì vậy?”
Lục Chúc Chúc vỗ đầu cậu: “Mặt mũi chính là do mình, chứ không phải là kéo một cô gái xinh đẹp đến trước mặt rồi khoe!”
“Nhưng mà… Sao em làm được.”
“Dùng sức hấp dẫn của chính mình đi chinh phục người ta chứ, nâng cao bản thân, giành lấy giải thưởng… Biến nó thành lợi thế, làm mị lực của riêng mình.” Lục Chúc Chúc bất đắc dĩ phải dạy dỗ cậu: “Em trai của chị vừa đẹp trai vừa thông minh, mấy cái này chắc dễ thôi mà.”
“Chị, em hiểu rồi!” Lục Phương Tiện lấy điện thoại: “Chị ơi, chúng ta chụp chung một tấm đi. Em đăng lên vòng bạn bè, làm sáng tỏ quan hệ!”
Lục Chúc Chúc vui mừng gật đầu, ôm lấy cậu rồi chụp một bức ảnh tự sướng.
Buổi tối, Lục Chúc Chúc lướt vòng bạn bè của Lục Phương Tiện――
“Cùng bảo bối nhà tui uống trà sữa. Tui hạnh phúc nhất trên thế gian này rồi, bị cưng chiều nên sắp hư rồi【 đáng yêu 】【 đáng yêu 】.”
Lục Chúc Chúc:……
Cô rất tức giận, lập tức gửi cho Lục Phương Tiện một đoạn ghi âm, giọng đầy uy hiếp nói: “Em muốn chết phải không, Lục Phương Tiện?”
Lục Phương Tiện: “Chị! Từ Tử Nhiên nói không tin chị là bạn gái em, bảo em đăng lên vòng bạn bè công khai mới tin.”
Lục Chúc Chúc: “Nếu để ông nội biết được thì em đừng hòng nhìn thấy mặt trời ngày mai!”
Lục Phương Tiện: “Chị ơi, chị suy nghĩ nhiều quá, chị xem bình luận đi.”
Lục Chúc Chúc nghe lời cậu xem bình luận của bạn bè ――
Lục Tùy Ý bình luận: “Quan hệ của hai chị em tại sao lại tốt như vậy, vui mừng quá!”
Đường thiển: “Các con đều là cục cưng của mẹ. 【 Thương Thương 】”
Lục Hoài Nhu: “Vẫn là cháu gái ông ngoan nhất.”
Lục Tùy Ý: “@Lục Hoài Nhu, cháu trai ba không ngoan sao?”
Lục Hoài Nhu: “【 mỉm cười 】”
Cách này, đúng là khiến Lục Chúc Chúc không biết cáo trạng làm sao mà.
Tâm cơ chó má của Lục Phương Tiện!
Cô tức giận gửi tin nhắn cho cậu: “Tiền tiêu vặt nửa năm sau của em, đều bị tịch thu!”
Lục Phương Tiện: “Đều cho chị!”
……
Cuối tuần, Lục Chúc Chúc hẹn Cảnh Tự đi xem phim mới của Disney ở Vạn Vật Thành.
Còn hai mươi phút nữa là chiếu phim, Lục Chúc Chúc ôm bắp rang, nắm tay Cảnh Tự ngồi chờ phim chiếu.
Không ngờ lại gặp phải đôi trẻ Từ Tử Nhiên và Hứa Mỹ Gia.
Cả hai cũng đi xem phim, thích thú mà tiến lại đây.
Lục Chúc Chúc nhìn thấy hai đứa nhóc đến thì cả người ra tiền mồ hôi lạnh, đứng dậy kéo Cảnh Tự đi nơi khác nhưng khi bị Hứa Mỹ Gia thấy được, cô bé gọi Lục Chúc Chúc: “Này, không phải chị là bạn gái của Lục Phương Tiện hả?”
Cảnh Tự:?
Bạn gái ai?
Lục Chúc Chúc vén tóc ra sau tai, ngượng ngùng cười với hai đứa nhóc: “Chị… Chị thật sự không phải…”
Ánh mắt Từ Tử Nhiên nhìn xuống, thấy mười ngón tay của cô và Cảnh Tự đan xen, kinh ngạc hô lên: “Trời ạ! Bạn gái của Lục Phương Tiện cắm sừng cậu ta!”
Lục Chúc Chúc luống cuống: “Chị không có! Em đừng có nói lung tung.”
Từ Tử Nhiên tức giận nhìn Cảnh Tự: “Này, bạn gái anh một chân đạp hai thuyền đấy! Chị ấy là người yêu của bạn tôi Lục Phương Tiện! Anh… Anh bị cắm sừng rồi!”
Cảnh Tự quay đầu nhìn sang Lục Chúc Chúc: “Anh bị cắm sừng rồi?”
“Anh ơi, anh nghe em giải thích!”
Từ Tử Nhiên còn lấy điện thoại ra chụp hình Lục Chúc Chúc.
Cảnh Tự cầm lấy tay cậu, cướp lấy điện thoại, nhẹ nhàng nói: “Cậu nhóc, em học lớp mấy?”
“Cấp… cấp hai.”
“Bạn gái anh năm ba rồi, sao cô ấy có thể làm bạn gái của bạn học em chứ?”
Từ Tử Nhiên nói: “Tình chị em thì sao?”
Anh cười nhạt: “Chị em ruột nên không yêu được.”
Nói xong anh trả lại điện thoại cho cậu nhóc, vỗ vỗ lòng bàn tay cậu: “Bạn gái anh chân ngắn, không đạp hai thuyền được đâu. Đừng nói nhảm, muốn tính sổ thì đi tìm bạn em đi.”
Từ Tử Nhiên ngượng ngùng nhận điện thoại, nhìn Lục Chúc Chúc nói xin lỗi: “Chị, em thật sự xin lỗi, em không nên nói lung tung.”
“Không sao, không sao.” Lục Chúc Chúc liên tục xua tay: “Chuyện này là do Lục Phương Tiện có lỗi, để chị mời bọn em ăn bỏng ngô coi như đền bù, được không?”
“Cảm ơn chị.”
Lục Chúc Chúc dùng một trăm đồng Lục Phương Tiện đưa cho cô để mua hai hộp bắp rang lớn, đưa cho hai đứa nhỏ, cuối cùng cũng đuổi đi được.
Nhưng túi thì lại rỗng tuếch.
Làm loạn một hồi rốt cuộc là vì cái gì đây chứ.
……
Đến khi xem phim, Cảnh Tự chậm rãi ghé vào tai cô thì thầm: “Tình chị em?”
Lục Chúc Chúc giật mình, cả người toát mồ hôi, biết là anh đang muốn tính sổ.
“Em với Lục Phương Tiện, chơi lớn quá ha?”
Lục Chúc Chúc kéo ống tay áo anh, nhỏ giọng khóc thút thít: “Anh ơi, em sai rồi.”
“Làm sai thì phải chịu phạt.”
“Anh muốn phạt em như thế nào?”
Đầu ngón tay Cảnh Tự vén tóc cô, ánh mắt nhìn theo khuôn mặt, lướt qua đôi môi mềm mại của cô gái nhỏ.
Đây là dục vọng của anh.
Yết hầu của anh lăn lăn, cố nén giọng nói: “Hôn anh.”
Lục Chúc Chúc nhìn xung quanh, bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng nên cũng không làm phiền người khác.
Cô đỏ mặt, cúi người nhẹ nhàng chạm vào môi anh.
Cảnh Tự giữ ót cô lại, nói bổ sung: “Mười phút.”