Lục Hoài Nhu cẩn thận dán miếng chống say lên thái dương Lục Chúc Chúc. Miếng dán mát lạnh, quả thực rất dễ chịu.
Lục Chúc Chúc không say bằng Tưởng Thanh Lâm, nhưng cũng thấy hoa mắt chóng mặt, cảm giác như toàn thân chẳng còn chút sức lực nào.
Lục Hoài Nhu quay lại, lấy một miếng dán khác cho Tưởng Thanh Lâm.
Máu mũi của cô nhóc vốn đã ngừng chảy, lúc này lại đua nhau trào ra. Lục Chúc Chúc vội vàng dùng mẩu giấy nhỏ nhét vào mũi cô bé, lo lắng hỏi: “Nhóc Lâm, cậu không sao chứ, có phải bị cảm nắng hay không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Thanh Lâm liên tục lắc đầu: “Cậu….không cần lo lắng cho tớ, tớ cứ kích động lại bị như vậy.”
Lục Hoài Nhu lấy khắn giấy ướt, chuẩn bị phủ lên sau cổ Tưởng Thanh Lâm để giúp cô nhóc hạ nhiệt độ.
Nhưng anh vừa lại gần, Tưởng Thanh Lâm lại òa khóc lớn.
Động tác của Lục Hoài Nhu dừng lại:...
Ông đây đáng sợ thế cơ à.
Tưởng Thanh Lâm vừa khóc vừa nói.
“Sinh thời! Huhuhu!! Không ngờ đời này con có thể có cơ hội gặp được oppa, nhưng sao oppa lại là ông nội của Chúc Chúc, huhuhu!!!”
Lục Hoài Nhu có phần câm nín, khi tham gia mấy fanmeeting, cũng có không ít fans khi nhìn thấy anh sẽ kích động bật khóc.
Nhưng, sao cô bé này khóc cái gì... Ai không biết còn tưởng anh lừa bán trẻ con!
Sau khi đắp khăn ướt lên cổ Tưởng Thanh Lâm, anh hơi cao giọng, nói: “Con nít con nôi đua đòi đu idol làm gì, học tập cho tốt mới ấm vào thân được.”
“Từng câu từng chữ của oppa con sẽ khắc ghi trong lòng, con nhất định sẽ cố gắng học tập!”
Giọng Tưởng Thanh Lâm vẫn chưa thôi nức nở, cô bé gật đầu thật mạnh như cam đoan: “Con nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của oppa đâu.”
Lục Hoài Nhu hơi suy nghĩ, rồi nói: “Nếu được thì con kéo theo cả Lục Chúc Chúc nữa, đốc thúc con bé giúp ông, mỗi ngày phải luyện viết ít nhất 2000 chữ, chữ con bé xấu tệ.”
Tưởng Thanh Lâm gật lia lịa như gõ mõ: “Nhất định rồi ạ, con sẽ theo sát việc luyện chữ mỗi ngày của Lục Chúc Chúc.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Chúc Chúc:?
Tình huống gì đây trời???
“Oppa còn gì dặn dò không ạ?”
Lục Hoài Nhu nghĩ thêm, nói tiếp: “Để ý con bé, sau khi tan học không được cho con bé la cà mua mấy thứ đồ ăn vỉa hè mất vệ sinh, lát nữa chúng ta add Wechat, có biến gì phải báo ngay cho ông.”
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần có con ở đây, Lục Chúc Chúc cả đời này cũng đừng mong bén mảng tới khu phố quà vặt.”
?
Lục Chúc Chúc choáng váng.
Tưởng Thanh Lâm ôm lấy Lục Chúc Chúc, cảm động, chân thành bày tỏ: “Chúc mập, cậu có biết không, may mắn lớn nhất cả cuộc đời này của tớ chính là kết bạn với cậu. Cậu có người ông nội tốt đẹp hoàn mỹ nhất thế giới, tớ sẽ mãi mãi là bạn cậu!”
Khóe miệng cứng đờ của Lục Chúc Chúc nhếch lên, nở một nụ cười không hề giả trân---
Không cần đâu, cảm ơn.
Lục Hoài Nhu đưa Tưởng Thanh Lâm tới trước cửa nhà. Nhà Tưởng Thanh Lâm nằm trong một con ngõ nhỏ ở khu phố cũ, xe hơi phải rẽ trái rẽ phải, cuối cùng mới dừng lại ở một căn nhà ba tầng.
Cả nhà Tưởng Thanh Lâm đã đứng ngay ngắn bên con hẻm, mẹ, anh trai, rồi ông bà ngoại, thêm cả con cún vàng của nhà hàng xóm sát bên, trông chẳng khác nào một bức ảnh chân dung gia đình, ai nấy đều mỉm cười thân thiện ra đón Lục Hoài Nhu.
Vừa rồi trong điện thoại, Tưởng Thanh Lâm đã thành công thổi phồng việc cô bé trở thành bạn tốt của Lục Chúc Chúc thế nào, Lục Chúc Chúc lại là cháu gái Lục Hoài Nhu ra sao. Đúng là như công chúa vậy, bây giờ cô bé là bạn của công chúa Chúc Chúc đấy.
Cả nhà đều biết ông nội Chúc Chúc là minh tinh, mà vừa hay trong nhà Tưởng Thanh Lâm cũng ai đều là fanboy fangirl, thế nên lập tức dàn hàng trước cửa sẵn sàng nghênh đón. Ngay đến ông ngoại vốn đã ra quảng trường tập nhảy, vừa nghe tin cũng ngay lập tức bỏ lại đội múa chạy gấp về.
Suy xét đến việc đối phương là “khuê mật” (bạn thân nhất) của Lục Chúc Chúc, Lục Hoài Nhu không thể làm gì khác hơn ngoài việc lần lượt ký tên cho từng người, sau đó còn ngoài cười nhưng trong không cười chụp với họ một tấm ảnh “gia đình” làm kỷ niệm.
Bà ngoại Tưởng Thanh Lâm đã không còn chiếc răng nào, vừa cười khanh khách vừa vô vai Lục Hoài Nhu, mời anh ở lại ăn cơm chiều, còn muốn giới thiệu vợ cho anh.
Lục Hoài Nhu luôn miệng lễ phép từ chối nói không cần đâu không cần đâu, cảm ơn cảm ơn, rồi tranh thủ thời gian kéo Lục Chúc Chúc lên xe, chạy trối chết.
Đừng bao giờ xem thường trình độ bát quái của đám nhóc con, ảnh Lục Hoài Nhu trên xe bus đã lan truyền khắp các trang mạng xã hội bằng tốc độ tên lửa.
Lục Hoài Nhu còn chưa về đến nhà, lượng tìm kiếm trên mạng đã bùng nổ hoàn toàn, trang chủ Weibo cũng tê liệt mấy lần.
Đặc biệt là tấm ảnh anh ôm Lục Chúc Chúc, chỉ vào thầy Chung dọa, trán nổi gân xanh, tổng kết một cách dễ hiểu là chất phát ngất, “man” đến mức nổ màn hình!
Cùng với những ảnh chụp tràn lan trên mạng... tiền căn hậu quả của sự việc cũng được phơi bày.
Kết quả là, 10 vị trí đầu trong bảng hotsearch đều do Lục Hoài Nhu vinh quang gánh vác---
# Cháu gái của Lục Hoài Nhu.
# Con trai bí ẩn của Lục Hoài Nhu.
# Lục Hoài Nhu đuổi theo xe cứu cháu gái.
# Thầy giáo trường tiểu học chuyên Thành Bắc xử phạt về thể xác với học sinh.
# Năng lực sư phạm của giáo viên trường tiểu học chuyên Thành Bắc.
# Thầy giáo dùng hình phạt thể chất với cháu gái của Lục Hoài Nhu
# Lớp cơ sở của trường tiểu học chuyên
...
Một loạt các chủ đề liên quan chiếm đóng toàn bộ bảng hotsearch, chẳng mấy chốc, những vấn đề liên quan tới giáo dục, phạt thể chất được cư dân mạng bàn tán sôi nổi.
Lục Hoài Nhu còn chưa về tới nhà, Ellen cùng vài vị lãnh đạo cấp cao của công ty đã tụ tập ở phòng khách, thương lượng xem chuyện hôm nay nên xử lý như thế nào, nên thế nào để xử lý nguy cơ.
Riêng chuyện này, công ty hay người đại diện lên tiếng cũng chẳng có tác dụng gì, cuối cùng vẫn phải xem xem boss Lục Hoài Nhu muốn xử lý thế nào, thế nên dù đám Ellen có thảo luận cả buổi cũng không có kết quả.
Lục Tuyết Lăng thì hoàn toàn ngược lại, vô cùng bình tĩnh, cô ngồi dưới giàn nho trong sân nhà, thảnh thơi thưởng thức cà phê.
“Chị Cherlyn, chị gọi điện thoại cho ông chủ bảo anh ấy về nhanh đi.”
Lục Tuyết Lăng không hề tỏ ra hoang mang, thản nhiên đáp: “Thằng nhóc đó còn muốn đưa cháu gái bảo bối của nó đi ăn KFC cơ mà, giục cũng không được.”
“Lửa cháy đến lông mày rồi còn ăn KFC gì cơ chứ!” Ellen sắp phát điên rồi.
“Có chuyện nào liên quan đến Lục Hoài Nhu không phải lửa cháy đến lông mày đâu, lần trước đánh paparazzi chụp lén, chẳng phải cũng chỉ lên hot search có 2 ngày thôi sao.”
Ellen vội nói: “Sao mà giống được chị ơi, lần này ngã ngựa, à không, còn nghiêm trọng hơn ngã ngựa ấy chứ, rơi ra một cô cháu gái luôn!”
Lục Tuyết Lăng vẫn hết sức ung dung: “Chuyện sớm hay muộn thôi mà, với cái tính che chở như gà mẹ của Lục Hoài Nhu, ai dám động đến một sợi tóc của cháu gái nó mà xem, nó lại chẳng xắn tay áo lên tính sổ với người ta ấy chứ. Lộ ra cũng chẳng có gì kỳ lạ, tôi còn thấy hơi chậm đấy chứ, đáng ra phải bị phát hiện từ sớm rồi.”
Ellen chỉ thiếu nước bứt trụi tóc mình xuống: “Vậy giờ phải làm sao đây, làm sao bây giờ, phải giấu chuyện này đi kiểu gì???”
Lục Tuyết Lăng tiếp lời: “Chắc chắn là không dối trên gạt dưới được nữa rồi, tôi lại thấy cứ công khai trực tiếp là xong, có cháu gái cũng đâu phải sai lầm tày đình gì. Fans hâm mộ cũng có người hiểu đạo lý mà, chẳng lẽ lại muốn nhà họ Lục chúng tôi đoạn tử tuyệt tôn.”
Một trong số những lãnh đạo cấp cao cũng ủng hộ công khai vội lao tới bật ngón cái với Lục Tuyết Lăng: “Vẫn là chị Cherlyn nhà chúng ta có cách, nếu chị Cherlyn cân nhắc tham gia công ty, chắc chắn sẽ ngày càng phát triển hơn...”
Ellen: “Hello, xin cậu đấy, bây giờ là lúc lôi kéo nhân sự à, please!”
Lục Tuyết Lăng vỗ vai hắn: “Thả lỏng đi, có được hay không còn phải chờ một câu nói của Lục Hoài Nhu, nó mà muốn công khai, cho cháu gái nó một thân phận danh chính ngôn thuận, thì cậu cũng có cản được đâu.”
Ellen thở dài, đảm nhận vị trí người đại diện cho quý ngài khó chiều Lục Hoài Nhu chính là thử thách lớn nhất mà kiếp này hắn gặp phải mà!
8h tối, Lục Hoài Nhu và Lục Chúc Chúc mới ung dung đặt chân về tới nhà.
Một tay cô bé nắm tay Lục Hoài Nhu, tay còn lại cầm con búp bê được tặng kèm trong phần ăn trẻ em của KFC, xem chừng đang vui vẻ vô cùng.
“Ấy.. hôm nay trong nhà đông vui vậy ạ!”
Cô gái nhỏ lễ phép chào hỏi từng người: “Con chào chú Ellen, chào chú Địch Văn Hiên, chào chú Vương Phẩm...”
Người đại diện cùng mấy lãnh đạo công ty thấy mình được yêu quý lại đâm ra sợ hãi: “Chúc Chúc còn nhớ được cả tên bọn chú cơ à?”
“Tất nhiên là nhớ chứ ạ.”
Trí nhớ của Lục Chúc Chúc rất tốt, bình thường gặp người lớn, chỉ cần biết tên thì sẽ rất ít khi quên mất.
“Hôm nay Chúc Chúc đi chơi có vui không?”
“Có thời gian thì đến nhà chú chơi nhé, chú sẽ bảo dì hầm canh xương bò cho con, ăn nhiều mới cao được.”
Ellen:...
Mấy lão già này, ban nãy còn bàn lên bàn xuống xem khuyên ngăn Lục Hoài Nhu thế nào, kết quả vừa gặp Lục Chúc Chúc đã trở mặt, quẳng hết chuyện chính ra khỏi đầu cả rồi.
Lục Tuyết Lăng thấy Ellen chẳng khác nào con kiến đang bò trên chảo nóng, bèn đứng dậy đưa Lục Chúc Chúc về phòng: “Bảo bối, nào, vào trong nhà nói chuyện với bà nhé, buổi dã ngoại hôm nay có gì vui không.”
Lục Chúc Chúc nhìn sang Lục Hoài Nhu, có chút thấp thỏm.
Trên đường về nhà cô bé cũng mở điện thoại xem tin tức trên mạng, khắp nơi trên mạng đều có hình Lục Hoài Nhu ôm cô bé.
“Bà ơi, có phải con lại chuốc thêm phiền phức cho ông nội không?” Lục Chúc Chúc lo lắng hỏi Lục Tuyết Lăng.
Lục Tuyết Lăng dịu dàng xoa đầu cô gái nhỏ, an ủi: “Không phải con gây phiền phức cho ông nội đâu, nói đúng ra phải là thân phận của ông nội làm ảnh hưởng đến con, sau này có khi Chúc Chúc cũng thành người nổi tiếng đấy.”
“Vậy ạ?”
“Chúc Chúc có muốn nổi tiếng không, giống như ông nội ấy, khiến cho tất cả mọi người ai cũng yêu quý con?”
Lục Chúc Chúc chớp mắt, nghiêm túc nói: “Thế nhưng nếu con không hát, không nhảy, không làm trò, cũng không đánh đàn dương cầm, người ta lấy gì mà thích con?”
“Bời vì con là cháu gái của ông nội, ông nội rất thương con, mấy chị gái kia yêu ai yêu cả đường đi, nên sẽ quý con.”
“Thế ạ?”
Lục Chúc Chúc suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Chỉ cần mấy chị gái đó không vì con tùy hứng nghịch ngợm mà ghét lây sang ông nội là được ạ.”
Lục Tuyết Lăng ngồi xổm xuống ngang bằng với cô bé, ra vẻ mặt kinh ngạc, cảm thán: “Giờ bà mới phát hiện đấy, thì ra Chúc Chúc rất thương ông nội.”
Lục Chúc Chúc ra dấu suỵt: “Bà ơi, bà đừng nói cho ông biết nhé!”
“Được, bà hứa với con, sẽ không nói cho ông đâu, nhưng bà cũng muốn hỏi con một chuyện.”
“Dạ vâng, bà hỏi đi ạ.”
“Nếu như vì nghề nghiệp của ông nội mà cuộc sống của con không còn được thoải mái nữa, ví dụ như ra đường phải đeo khẩu trang, sẽ thường xuyên có các chị gái nhận ra con, hoặc không thể tự do đi lại nhiều nơi, con có đồng ý không?”
Lông mày Lục Chúc Chúc nhăn tít lại, có vẻ đang suy nghĩ hết sức nghiêm túc về vấn đề này.
“Như thế thì sẽ phiền lắm.”
“Đúng thế.”
“Nhưng mà, nếu phải chọn giữa việc này và ở cùng ông nội, con nhất định sẽ chọn ông nội.”
“Tức là, con đồng ý công khai thân phận, đúng không?”
“Vâng, chỉ cần Chúc Chúc không làm ông nội mất mặt thì thế nào cũng được ạ!”
Lục Tuyết Lăng cười: “Đồ ngốc này.”
Con biết không, con chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất... của ông nội con đấy.
***
Ngoài sân vườn, Ellen nôn nóng nói với Lục Hoài Nhu: “Hoài gia, hôm nay anh... nổi giận à?”
Lục Hoài Nhu ngồi dưới giàn nho, chậm rãi châm cho mình một chén trà: “Hoài gia của cậu có lúc nào mà không nóng.”
Anh đẩy chén trà đến trước mặt Ellen, nói: “Tiểu Ngải à, cứ bình tĩnh, trời không sập được đâu.”
Lục Hoài Nhu không hổ là Lục Hoài Nhu, dáng vẻ bình tĩnh này của anh, dù trời có sập, chỉ sợ anh còn không thèm chớp mắt lấy một cái.
“Nhưng mà sếp ơi, nếu anh muốn công khai thì ít ra cũng phải bàn bạc với đoàn đội và công ty chứ! Chứ thế này... đánh bất ngờ quá chúng tôi không chuẩn bị kịp, giờ ai cũng nhìn chằm chằm vào chúng ta, đòi một lời giải thích hợp lý! Anh nói đi, giờ phải làm sao mới được đây!?”
Lục Hoài Nhu nhìn Ellen, trầm giọng nói: “Tôi đã không còn là thần tượng trẻ 17, 18 tuổi nữa rồi, vì sự nghiệp diễn xuất, tôi che giấu chuyện kết hôn, con trai cũng không thể công khai thừa nhận, nó đã trách tôi 20 năm trời rồi. Đương nhiên, tất cả đều do chính tôi lựa chọn, không thể trách ai được, nhưng hiện tại, tôi không muốn có thêm nhiều rắc rối như vậy nữa.”
Anh nhìn bóng đêm thầm trầm, ánh mắt anh sâu thẳm mà phẳng lặng, bên trong là sự kiện định không thể lay chuyển---
“Tất cả những gì tôi có được, dù là danh lợi vinh quang, hay những tiếng vỗ tay reo hò, đều thuộc về cô nhóc của tôi.”
...
9h tối, cuối cùng công ty của Lục Hoài Nhu cũng đưa ra tin tức chính thức, công khai mối quan hệ giữa Lục Hoài Nhu và Lục Chúc Chúc. Tuy nhiên vì bảo vệ tính riêng tư, tất cả hình ảnh của Lục Chúc Chúc đều được xử lý cẩn thận, phần lớn chỉ có cạnh mặt, rất ít hình chính diện, có thì cũng là lúc đeo khẩu trang, chỉ thấy được đôi mắt to tròn trong suốt của cô bé.
Nhưng chỉ mấy tấm này cũng đủ làm cho cả fandom từ trên xuống dưới nổ tung---
“Tôi có dự cảm cháu gái nhỏ của Lục gia nhà chúng ta là nhan sắc cấp độ nữ thần đấy!”
“Bảo bối! Mẹ yêu con! Mẹ có thể vì con mà làm tất cả!”
“Tôi cũng muốn có con gái đáng yêu như thế, huhuhu!”
...
Cùng lúc đo, Weibo của Lục Hoài Nhu cũng phát tin này—
“Đây là cháu gái tôi, thân, càng lớn càng giống tôi.”
Chỉ từ mấy câu chữ đơn giản, đám fan hâm mộ đã ngay lập tức ngửi được mùi vị kiêu ngạo đắc chí của vị minh tinh nào đó qua màn hình.
Ái chà chà, Lục Hoài Nhu chiều cô bé quá.
Bên dưới còn có fan bình luận: “Thế con trai anh đâu? Có định công khai một thể luôn không?”
Lần đầu tiên Lục Hoài Nhu phá lệ trả lời bình luận của fan: “Nó không quan trọng.”
Lục Tùy Ý kéo đến bình luận của ông già nhà mình, gương mặt đầy hỏi chấm.
Mình không xứng có danh tính ư!!!
Đương nhiên, dư luận cũng không hẳn ủng hộ hoàn toàn, gạch đá ở đâu mà chẳng có, đặc biệt là Lục Hòa Nhu này còn là minh tinh hàng đầu với dàn anti hùng hậu không kém nữa chứ.
“Dự đoán, từ sau hôm nay Lục Hoài Nhu flop sấp mặt.”
“Thân là thần tượng mà giờ còn có cả cháu gái cơ đấy, á á á á.”
“Hết đường đổi trắng thay đen nhá, thế mà còn không biết xấu hổ nghe người ta gọi mình là anh nữa chứ.”
...
“Làm fan cũng đừng ích kỷ quá, anh ấy là người rất có trách nhiệm, cô còn muốn anh ấy thế nào nữa, đoạn tử tuyệt tôn à.”
“Gọi anh là vì chúng tôi thích anh ấy, không phải vì anh ấy trẻ, cũng không phải vì anh ấy có con hay không, tất cả những thứ đó đều không quan trọng.”
“Có phải chỉ có mình tôi để ý không, trong video anh nhà không động tay với ông thầy giáo phạt thể chất đó, nếu phải người khác thì đã sớm ăn trọn hai cước cộng thêm một quyền tiêu chuẩn của “Lục thức sáo xan” rồi.”
“Có sao nói vậy, nhìn ông nội Lục kìa, ánh mắt dịu dàng biết mấy.”
“Mọi người đừng ầm ĩ nữa, nghe tôi nói một câu này, tôi là phụ huynh cùng lớp với cháu gái Lục Hoài Nhu, không cần biết mọi người có tin không, tôi từng làm vài ván địa chủ với Lục Hoài Nhu trong nhóm đấy!”
“???”
“Lầu trên thêu dệt hay đấy.”
...
Mặc kệ trên mạng lao nhao hỗn loạn, Lục Hoài Nhu cũng chẳng quan tâm, vì dù bây giờ có sóng to gió lớn đến đâu thì ngày mai, ngày kia, nửa tháng nữa... phong ba rồi sẽ qua thôi.
Anh vẫn như thường lệ, hàng tối tới phòng của Lục Chúc Chúc, đọc cho cô bé nghe một mẩu chuyện cổ tích, dỗ dành cô nhóc đi ngủ.
Kiểu kể chuyện của người nào đó quả thực mang đậm phong cách “Lục Hoài Nhu”, anh có thể đọc một câu chuyện cảm động đến rơi nước mắt với một giọng không chút cảm xúc, hệt như người máy vậy.
Trong lúc đọc, còn rất ưa thả vài câu bình luận---
“Vừa hôn một cái thì công chúa tỉnh, logic thiểu năng gì thế này?”
“Ông mà là cô bé lọ lem, chắc chắn phải nện vào đầu bà mẹ kế.”
“Tại sao tóc công chúa Bạch Tuyết lại đen, thường thì người nước ngoài ít có tóc màu này lắm mà nhỉ? Ông nghi ngờ cô công chúa này có huyết thống châu Á.”
...
Một câu chuyện cổ tích thôi, thêm mấy câu “chỉ điểm giang sơn” của Lục Hoài Nhu, lại chẳng khác nào bài diễn thuyết đa chủ đề.
Cuối cùng, Lục Chúc Chúc không nhịn nổi, nằm xuống, khoát khoát tay, nói: “Thôi được rồi, ông đừng nói nữa, quỳ an đi*”
*quỳ an: động tác quỳ xuống thỉnh an của thời cổ đại.
Lục Hoài Nhu cốc trán cô bé: “Quỳ cái quỷ ấy.”
Lục Chúc Chúc cười hì hì, nắm lấy tay ông, nói: “Hoài Nhu xấu xa, ngủ ngon nhé.”
Lục Hoài Nhu ra tới cửa, trước khi tắt đèn còn không quên “cảnh cáo”: “Mấy cô Sadako với Kayano gì đó, rất thích nằm dưới gầm giường, nếu trong tối mà nghe thấy âm thanh gì kỳ lạ cũng đừng có mở mắt nghe chưa, ngủ ngon.”
Lục Chúc Chúc:...
“Cảm ơn lời quý hóa của ông nội! Con chúc ông mất ngủ đến sáng mai!”
Lục Hoài Nhu cười, khép cửa phòng lại, nhìn qua cửa sổ, bóng đêm bên ngoài tĩnh mịch mà dày đặc.
Ngày mai lại là một ngày mới, hotsearch gì đó sớm muộn cũng mất thôi, nhiều năm về sau, có lẽ cũng chẳng còn ai nhớ tới anh.
Danh tiếng và thành công không tồn tại mãi mãi, chỉ có tình yêu nhất định sẽ vĩnh hằng.
Hôm nay anh thương cô nhóc, ngày mai anh thương cô nhóc, trăm năm về sau, anh vẫn sẽ thương yêu cô nhóc như thế.
Khuya hôm nay, Dương Duệ hoàn thành xong việc quay chụp, vừa trở lại xe, trợ lý đã ngay lập tức đưa ipad cho anh xem: “Tẩm ngẩm tầm ngầm mà gây chuyện động trời như thế, không hổ là Lục Hoài Nhu, còn dám công khai chuyện cháu gái nữa chứ, dũng cảm thật đấy.”
Dương Duệ nhận lấy ipad, nhìn bánh bao nhỏ trắng trẻo xinh xắn trong ảnh, hình như anh đã từng gặp ở đâu rồi.
Trợ lý vui sướng nói: “Haha, sau này dù là tài nguyên hay vị trí ảnh đế, anh ta cũng đừng hòng cạnh tranh với chúng ta.”
Dương Duệ không mấy để ý, anh chăm chú nhìn cô bé kia hồi lâu, lẩm bẩm một câu như đáp lời: “Móa, cháu gái anh ta thật dễ thương.”
Trợ lý:...
Nhìn biểu tình này của cậu, có vẻ hâm mộ quá nhỉ?