• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng khách, Lục Tuyết Lăng tiếp đãi cháu trai và cháu dâu: “Đây là trà Bích Loa Xuân ba hai đứa thích uống nhất, nếm thử đi.”

Hiện tại, Lục Tùy Ý làm gì có tâm tư uống trà, anh ta nhìn gian thư phòng đóng kín, thấp thỏm hỏi: “Cô, ba cháu sẽ không tức giận chứ.”

“Tính tình ba cháu, cháu còn không biết sao? Mấy chục năm nay vẫn thế, lớn đầu mà chịu thay đổi.”

“Cháu… cháu sợ ba không vui.”

“Kệ lão già đó đi, hai đứa muốn kết hôn đúng không?”

Lục Tùy Ý kéo tay Đường Thiển nói: “Thực ra cháu và Tiểu Thiển tính tình rất hợp nhau, cùng sở thích, hứng thú, công việc cũng tương đồng, trong mọi việc cả hai đều tìm được tiếng nói chung. Trong khoảng thời gian này, chúng cháu có thử ở chung, tình cảm càng ngày càng tốt.”

Đường Thiển cũng nói: “Quan trọng hơn là, hai chúng cháu đã có Chúc Chúc, trải qua mấy ngày cùng chung sống, cháu nhận ra rất nhiều điều, cũng hiểu được rằng trước kia nhiều việc cháu đã làm sai, ngày trước cả hai chúng cháu đều không để ý đến cảm nhận của con bé. Hiện tại cả cháu và Tùy Ý đều muốn đền bù sai lầm của quá khứ, cho Chúc Chúc một gia đình đúng nghĩa, cho nên… cháu và Tùy Ý quyết định muốn xây đắp tổ ấm, trở thành người một nhà.”

Lục Tuyết Lăng đã gặp qua vô số người, đương nhiên cũng cảm nhận được lời nói của cô gái trước mắt cực kỳ chân thành. Dù trong những năm tháng tuổi trẻ Đường Thiển có những đoạn thời gian ngông cuồng, phản nghịch, nhưng cuối cùng suy nghĩ đã trưởng thành hơn, cũng có trách nhiệm với bản thân và người xung quanh hơn. Đó là điều tốt. 

“Hai đứa… đã thực sự chuẩn bị tốt tinh thần chưa?”

Lùy Tùy Ý cam đoan: “Chúng con tuyệt đối sẽ không hành động vô trách nhiệm như trước nữa, kỳ nghỉ hè sắp tới hai đứa con muốn đưa Chúc Chúc đi Anh du lịch, con bé luôn muốn cùng ba mẹ ra ngoài chơi.”

Lục Tuyết Lăng buông tách trà xuống, than thở: “Cháu ở đây cam đoan với cô cũng vô dụng.”

Lục Tùy Ý nhìn cánh cửa thư phòng vẫn đang đóng chặt, lòng càng lo lắng bất an: “Ba cháu đang không vui ạ?”

“Cháu nói xem?”

Lục Tùy Ý cảm thấy… nhất định là vậy rồi.

Ba anh tính cách chính trực, yêu ghét rõ ràng, thích ai sẽ đối xử với người đó vô cùng tốt, ghét ai chắc chắn sẽ lạnh mặt, coi như không khí, không thèm để ý, ba anh chính là người đàn ông tất cả cảm xúc đều thể hiện ra mặt, quang minh chính đại, không giấu diếm. 

“Vì sao ba cháu lại không vui.” Lục Tùy Ý không hiểu hỏi: “Không phải ba luôn mong cháu nhanh kết hôn, ổn định cuộc sống sao.”

Đường Thiển cẩn thận thăm dò cô họ: “Có phải chú ấy không thích cháu, lần trước ở cửa hàng cháu và chú ấy có chút hiểu lầm.”

“Không phải việc của cháu.” Lục Tuyết Lăng nói: “Cũng không liên quan đến việc kết hôn của hai đứa, mà là Chúc Chúc, con gái hai cháu.”

“Việc này thì liên quan gì đến Chúc Chúc ạ?”

“Cháu vẫn không nhận ra à?” Lục Tuyết Lăng quay sang Lục Tùy Ý: “Cháu không nhìn ra ông già đó không nỡ xa cháu gái sao?”

“Không thể nào, ba cháu rất ghét việc phải chăm sóc trẻ con, trước đó còn gọi điện thoại giục chúng cháu mau mau đón con gái về mà, để ba trở lại với cuộc sống sinh hoạt tự do tự tại ngày trước. Ba cháu cực kỳ ghét trẻ con.”

Lục Tuyết Lăng lắc đầu: “Cháu đúng là không hiểu ba cháu một chút nào cả, thực ra…”

Lời còn chưa nói hết, trên lầu một tiếng “Phanh” vô cùng thô bạo vang lên, cửa thư phòng lầu hai mở ra.

Tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, đồng loạt ngẩng đầu.

Lục Hoài Nhu lạnh mặt đi xuống cầu thang, trầm giọng nói: “Muốn dẫn con bé đi, thì đi ngay tối nay đi.”

“Ba, ba…”

“Tới đúng lúc lắm, ông đây vốn đã cảm thấy phát chán việc phải làm bảo mẫu rồi, tối nay vừa hay hai đứa đến. Tôi bận quay phim, lịch trình bận rộn, không muốn dành chút thời gian nghỉ ngơi quý báu chăm sóc trẻ con. Đúng lúc tôi đang mệt chết, bế đi đi tôi cũng nhẹ nhõm.”

Đường Thiển do dự lên tiếng: “Tối nay… có phải hơi vội quá không ạ. Chúc Chúc còn đang ngủ.”

“Đúng thế, ba à, tối nay chúng con đến là muốn thương lượng với ba về chuyện kết hôn. Còn Chúc Chúc, không cần thiết phải nhanh như thế, đợi chúng con trang trí xong tân phòng, sắp xếp mọi việc ổn thỏa sẽ đón con bé về sau.”

Lục Hoài Nhu nghe Lục Tùy Ý nói đến việc sắp xếp tân phòng như để lấy lòng anh, nhưng vấn đề đem cháu gái của anh đi… sợ là không thể thay đổi được. 

Lòng càng bực bội hơn, anh lạnh giọng mỉa mai: “Tối nay anh, chị đem con đi đi! tôi nói rồi đó, còn nếu không mang con bé đi trong hôm nay, thì mai khỏi nghĩ đến việc bước chân vào cửa nhà tôi.”

“Đừng đừng đừng!”

Lục Tùy Ý vội vàng đứng lên nói: “Chúng con lập tức đưa Chúc Chúc đi, không quấy rầy ba nữa.”

Nói xong hai người vội vàng chạy lên lầu, cao giọng gọi: “Chúc Chúc, ba mẹ đến đón con đây, chúng ta cùng về nhà nào.”

Lục Hoài Nhu một mình ngồi trên sofa, châm một điếu thuốc.

Lục Tuyết Lăng chú ý thấy, tay cậu em trai thoáng run rẩy.

Cô biết, thế giới của em mình ngay lúc này đây đang dần dần sụp đổ, tất cả thái độ hờ hững, lạnh lùng hiện tại chỉ là giả vờ cứng rắn mà thôi. 

“Kỳ thực, chưa chắc đã không thể cứu vãn được.” Lục Tuyết Lăng nói: “Hai đứa nó bận bịu sự nghiệp, căn bản không có thời gian chăm sóc cô nhóc con, hơn nữa cả hai còn quá trẻ. Lục Chúc Chúc ở đây, sinh hoạt có lẽ tốt hơn.”

Lục Hoài Nhu dụi tàn thuốc, lạnh nhạt nói: “Em vốn muốn thoát khỏi cái phiền toái lớn kia từ lâu, hiện tại vừa hay có thể trở về sinh hoạt bình thường như trước.”

“Chị không tin, cậu giỏi thì cứ giả vờ đi.”

Tên nhóc này là em ruột của cô, lại còn là em trai song sinh cùng ngày cùng tháng, vì vậy Lục Tuyết Lăng hiểu rất rõ tình tính ngoài lạnh trong nóng, lại sĩ diện hão của Lục Hoài Nhu.



Lục Chúc Chúc ngủ không biết trời đất gì, không hề nghĩ sau khi tỉnh dậy liền nhìn thấy ba mẹ ở bên cạnh, còn tưởng mình nằm mơ.

“Ba, mẹ tại sao ba mẹ lại đến đây nha?”

Đường Thiển lấy một chiếc áo khoác trên giá, phủ thêm cho con gái: “Ba mẹ đến đón con về nhà.

“Về nhà?” Lục Chúc Chúc mơ mơ màng màng hỏi: “Về nhà gì cơ ạ, chẳng phải con đang ở nhà rồi mà?”

“Là về nhà mình, về nhà của ba và mẹ. Hiện tại ba mẹ đang ở cùng nhau.” Đường Thiển kiên nhẫn giải thích: “Bây giờ Chúc Chúc sẽ được về ở cùng ba mẹ rồi, có phải con cảm thấy cực kỳ vui vẻ không?”

“A…”

Lục Chúc Chúc lập tức ngốc tại chỗ.

Cô bé mới từ Happy Valley về, trên xe còn đánh một giấc ngon lành trong lòng bà họ, sao giờ lại… phải đi?

Lục Tùy Ý sợ ông bố sớm nắng chiều mưa nhà mình sốt ruột, mất kiên nhẫn, bắt đầu thúc giục Chúc Chúc thu dọn đồ đạc: “Chúc Chúc, vật dụng sinh hoạt thường ngày ở nhà đều có đủ, chúng ta chỉ cần mang theo vài bộ quần áo thôi, hàng lý đơn giản gọn gàng không cần mang vác nhiều, chờ ngày mai ba sẽ quay lại nhà ông mang nốt đồ của con về.”

Lục Chúc Chúc vờ mắt điếc tai ngơ, nhảy xuống giường, chạy ra ngoài gào to: “Lục Hoài Nhu, ông ra đây cho con, ông là đồ rùa thối.”

Trong phòng khách chỉ còn lại Lục Tuyết Lăng, Lục Hoài Nhu sớm đã không còn trong phòng.

“Chúc Chúc…”

“Lục Hoài Nhu đâu rồi!” Lục Chúc Chúc nóng nảy đến mức hai vành mắt đỏ lên, giọng nghẹn ngào như sắp khóc: “Hôm nay đưa con đi Happy Valley là bởi vì sớm đã có dự tính muốn đuổi con đi đúng không?”

“Không hề, con chớ suy nghĩ lung tung.”

“Vậy tại sao… Hu hu Lục Hoài Nhu đâu???”

“Hoài Nhu…”

Lục Tuyết Lăng bất đắc dĩ nói: “Ông con ra ngoài tản bộ rồi.”

Lục Chúc Chúc cắn răng, hai cánh môi trắng bệch, siết chặt nắm đấm: “Ông sớm đã muốn đuổi con đi rồi!”

Lục Tuyết Lăng thở dài một tiếng: “Chúc Chúc, ông nội không nỡ bỏ con, nhưng mà… trẻ con nên ở cạnh cha mẹ.”

“Đi thì đi.”

Hai mắt Lục Chúc Chúc đã đỏ hồng, nhưng vẫn cố kìm nén nước mắt, hét to: “Đi thì đi!! Ai thèm ở lại.”



Thời điểm xe của Lục Tùy Ý khởi động, Lục Chúc Chúc cực lực kiềm chế nước mắt, thò đầu khỏi cửa kính, nhìn vào sân lớn nhà ông nội, lại liếc nhìn những con đường nhỏ gần đó.

Không ít cô chú hàng xóm đều ra tiễn cô bé, chỉ không thấy duy nhất một người là ông nội của bé - Lục Hoài Nhu.

“Chúc Chúc, ba mẹ đã lên kế hoạch rồi, nghỉ hè sẽ dẫn con đi Anh chơi, đi xem thử đại học Cambridge ở đó. Đúng rồi, không phải con thích đọc nhất là “Tạm Biệt Khang Kiều” của Từ Chí Ma (1) sao? Ba mẹ dẫn con đi ngắm đại học Cambridge, được không?”

Lục Chúc Chúc căn bản không nghe được gì vào giờ phút này, cái gì mà nước Anh, Cambridge... chỗ nào đi chăng nữa cô nhóc cũng chẳng màng, Chúc Chúc không muốn đi đâu cả, cô bé chỉ muốn được ở lại bên cạnh ông nội và bà họ, ở lại khu biệt thự Hương Tạ này.

Nghĩ đến những vần thơ nhuốm buồn chia ly của “Tạm Biệt Khang Kiều”, vành mắt Lục Chúc Chúc lặng lẽ ướt nhòe, nghẹn ngào thì thầm:

“Tôi lặng lẽ ra đi

Như tôi từng lặng lẽ đến

Tôi vẫy tay nhè nhẹ

Tạm biệt áng mây phía tây...”

Đọc được vào dòng, nước mắt như hạt châu lăn dài xuống gò má, khóc không thành tiếng.

Lục Tùy Ý không nghĩ đến con gái sẽ buồn đến nhường này, anh còn nghĩ rằng con bé sau khi thấy ba mẹ đến đón hẳn sẽ cực kỳ vui mừng, phấn khởi.

Dù sao, ngày trước khi đưa con gái đến đây, con bé chia tay anh cũng chưa từng khóc đến đau lòng như thế.

Trong nhận thức của Lục Hoài Nhu, con gái của anh vẫn luôn là một đứa trẻ độc lập, mạnh mẽ.

“Muốn chờ ba anh ra rồi mới đi không?” Lục Tùy Ý hỏi.

Đường Thiển thấy con gái nhỏ khóc đến tê tâm liệt phế, cầm lòng không được nói: “Đi nhanh thôi, không đợi lát nữa con bé thấy ông nội càng khóc lớn hơn.”

Lục Tùy Ý bất đắc dĩ khởi động xe.

Con đường khôi phục lại vẻ tĩnh mịch thường ngày, gió đêm se se lạnh, trời đột nhiên đổ mưa bụi bay lất phất.

Lục Hoài Nhu đứng bên cạnh hàng rào, im lặng thật lâu, trái tim như bị một tảng đá lớn đè nặng đau đến không thở nổi, đến tận khi chiếc xe hơi mất hút cuối con đường lâu thật lâu, cơn đau mới chậm rãi lắng xuống. Màn mưa bụi dày hạt hơn như thể khóc thay người nào đó.

Lục Tuyết Lăng lẳng lặng đi đến bên cạnh anh, không nói gì, hai con người trưởng thành cô đơn im lặng đứng bên nhau.

Đến cuối cùng, ai cũng rời đi, thân nhân, bạn bè, người đã từng yêu, người đã hứa nắm tay đi tiếp nửa quãng đời còn lại đều đi hết, sau tất cả chỉ còn lại mình anh với nỗi cô đơn hiu quạnh.

“Thời điểm con bé đến, chính là ngồi ở chỗ này chờ em.” Giọng Lục Hoài Nhu hơi khàn khàn, như cố kìm nén cảm xúc vụn vỡ trong lòng: “Mặc một chiếc váy trắng bẩn thỉu, nhếch nhác hệt một con mèo hoang.”

“Hoài Nhu.”

Lục Tuyết Lặng nhẹ nhàng nắm tay anh: “Kỳ thực không cần phải làm thế này, chỉ cần cậu đồng ý, con bé có thể ở lại bên cậu mà.”

Lục Hoài Nhu mím chặt môi, khóe mắt phiếm hồng, con ngươi đỏ lên, đầy tơ máu. 

Anh biết, anh không thể không đồng ý, cũng không nên không đồng ý. 

Có ba mẹ, bạn bè ở bên đó mới là môi trường tốt nhất để con trẻ lớn lên. 



Lục Chúc Chúc trở lại căn hộ quen thuộc, đồ vật trong nhà bài trí có chút lộn xộn, ghế sofa và tủ, bàn đều được bọc vải trắng. 

Lục Tùy Ý giải thích: “Ba mẹ chuẩn bị chuyển đến ở cùng nhau, hai ngày sau nhà ta sẽ chuyển đến chỗ ở mới, cho nên hiện tại trong nhà hơi bừa bộn chút xíu, đến khi nhà mình chuyển đến nhà mới là mọi thứ lại đẹp đẽ, tinh tươm.”

Lục Chúc Chúc đã nín khóc, ngoan ngoãn gật đầu.

Trở lại căn nhà quen thuộc, nhưng thật kỳ quái, cô nhóc lại không cảm thấy bất kỳ một sự thân thuộc nào, mà vô cùng xa lạ. Như thể nơi này không phải nhà của cô bé, cô bé chỉ là một người khách đến chơi. 

“Chúc Chúc, con đừng buồn.” Lục Tùy Ý đi tới, nắm tay con gái yêu: “Trước đó chẳng phải ba đã nói rồi sao, chờ ba đi công tác trở về, sẽ đến nhà ông nội đón con, con còn giục ba đến sớm một chút, đúng không nào.”

“Dạ…”

Cô bé lí nhí đáp.

Kỳ thực lúc đầu Chúc Chúc luôn hi vọng ba đến nhà ông đón cô bé nhanh thật nhanh thế nhưng, sau này… cô bé chậm rãi nhận ra... ở cùng ông nội hình như còn vui hơn ở cùng ba nhiều. Lại thêm bà họ chuyển đến, cuộc sống của Chúc Chúc càng náo nhiệt, vui vẻ, mỗi ngày trôi qua đều hạnh phúc hơn hôm qua. 

Mỗi buổi tối, nếu cô bé không cùng ông nội Lục ba tuổi cãi nhau ầm ĩ, thì bà họ và ông nội cà khịa nhau, hoặc cô nhóc và bà cùng về một phe cãi nhau với ông nội, đôi khi cả ba người còn xúm lại đánh nhau như đám trẻ con.

Mỗi ngày đều ồn ào náo nhiệt như thế, không phải cô nhóc và bà chọc giận ông nội, nhìn ông nội bực tức mà không làm được gì bọn họ, thì sẽ là hai người ngồi ngóng ông nội đi làm về… hoặc ông nội và cô bé ngồi ôm nhau chờ bà họ về…

Đột nhiên trở lại căn nhà của mình, Chúc Chúc lại cảm thấy vô cùng cô đơn và lạnh lẽo. 

Đường Thiển thấy tâm trạng con gái nhỏ sa sút hẳn, bèn dịu dàng nói: “Chúc Chúc, nhà mình mặc dù không lớn bằng tòa biệt thự của ông nội, nhưng có ban công và vườn hoa đẹp vô cùng, con có thể nuôi cún con trong vườn.”

Lục Tùy Ý cũng nói: “Chỗ nhà mới của chúng ta ba đã phải hao tâm tổn trí rất lâu mới tìm được đó, ngay gần khu trường học, lúc nào Chúc Chúc nhà mình trên cao trung trường sẽ ngay sát nhà. Tạm thời thì đây cũng là khu tập trung các trường tốt nhất thành phố.”

Lục Chúc Chúc vẫn chỉ gật đầu, mặt buồn rười rượi.

Cô nhóc nhìn ra được ba mẹ đã thay đổi rất nhiều, không còn giống như trước nữa. Chính bản thân Chúc Chúc cũng đã thay đổi, nếu cô nhóc vẫn là cô bé ngày trước có lẽ đã vui vẻ đến hét ầm ĩ cả ngày nếu thấy ba mẹ ở cùng một chỗ, ở bên cô nhóc. 

Nhưng hiện tại… hạnh phúc lớn nhất đối với Chúc Chúc chính là cảm giác ấm áp, quan tâm mà ông nội dành cho bé. 

Đường Thiển nói với Lục Tùy Ý: “Anh mau đi dọn phòng cho Chúc Chúc đi.”

“Đúng đúng, để ba đi thu dọn phòng cho con nhé!” Lục Tùy Ý đứng lên nói: “Em cho con bé ăn gì đi, cứ tối là Chúc Chúc lại đói bụng.”

Đường Thiền đã mặc xong tạp dề, ân cần hỏi thăm con gái: “Chúc Chúc, con muốn ăn gì, mẹ làm cho con nhé.”

Kỳ thực Chúc Chúc không đói, cũng không muốn ăn, nhưng cô nhóc không đành lòng khiến mẹ thất vọng, cho nên nói: “Gì cũng được ạ.”

Đường Thiển đi vào trong bếp tất bật một hồi, bê ra một bát mì sợi nóng hổi: “Chúc Chúc, mau nếm thử mì mẹ nấu xem ngon không nào?”

Lục Tùy Ý nghe vậy, cầm cây chổi lao ra, cao hứng nói: “Nhanh như thế đã nấu xong rồi à, anh nếm thử miếng.”

Đường Thiển đẩy tay Lục Tùy Ý ra, nói: “Đây là của Chúc Chúc, muốn ăn thì anh tự đi mà làm đi.”

“Hẹp hòi.”

Hai người liếc mắt đưa tình, tất cả rơi vào đáy mắt Chúc Chúc, trong lòng cô nhóc thoáng cảm thấy được an ủi.

Đối với con trẻ mà nói, niềm vui lớn nhất chính là nhìn thấy ba mẹ ân ân ái ái, yêu thương, tôn trọng nhau, chỉ cần ba mẹ đối xử tốt, yêu và thấu hiểu cho nhau thì đó chính là cảm giác an toàn lớn nhất dành cho con trẻ.

Chúc Chúc ngồi trên ghế, nhận lấy đôi đũa mẹ đưa cho.

Nước dùng cho rất nhiều ớt, Chúc Chúc nếm thử một miếng mới phát hiện ra sợ mì có vị ngọt.

Đường Thiển giải thích: “Đây là đặc sản quê của mẹ đó, sợ mì ngọt nước hơi mặn mặn, ăn rất ngon.”

Lục Chúc Chúc ăn mấy miếng, mặc dù sợi mì có vị ngòn ngọt nhưng không hề kỳ quái, ăn vừa miệng, lại rất thơm.

Lục Chúc Chúc đột nhiên nhớ đến ngày đầu tiên đến nhà ông nội, ông nội cũng nấu cho cô bé một bát mì sợi ngọt, nhưng đó là bởi vì ngày đó ông không phân biệt được đường và muối nên cho nhầm.

Nghĩ đến Lục Hoài Nhu, Lục Chúc Chúc không nhịn được, mắt lại đỏ lên.

Lục Tùy Ý và Đường Thiển đưa mắt nhìn nhau.

Đến tận lúc này họ mới hiểu, con gái của họ không phải là thứ mà hai người muốn mang đi lúc nào thì đi, muốn ném cho ai thì ném. 

Trẻ con sẽ chỉ thương nhớ, quyến luyến người thực sự yêu thương, săn sóc chúng thật lòng.



Buổi tối, Lục Chúc Chúc cơ hồ vừa khóc vừa ngủ thiếp đi, trong giấc mơ cô bé gặp ông nội, ông nội đứng ở một nơi rất xa, hình như đang vẫy vẫy tay với Chúc Chúc, thế nhưng cô bé đuổi theo ông mãi, những dù có chạy nhanh đến đâu cũng không thể đến gần ông được.

Lúc hoảng hốt bật dậy trời đã sáng, hai bên gối ướt đẫm, Chúc Chúc bê nguyên đôi mắt sưng húp đến trường. Tưởng Thanh Lâm lo lắng hỏi bạn thân: “Có chuyện gì vậy? Đêm qua cậu khóc à?”

“Ba mẹ đến đón tớ về nhà rồi.”

“A… Không phải ba mẹ cậu bận rộn công việc lắm sao, giờ đột nhiên lại đón cậu về nhà?”

“Bởi vì họ muốn kết hôn, nói hiện tại có thể chăm sóc tớ rồi.”

“Ba mẹ kết hôn đây là chuyện tốt mà, sao cậu lại khóc?” 

Lục Chúc Chúc nhìn quyển vở ô ly có dán hình ông nội Lục Hoài Nhu trên bàn, mếu máo nói: “Tớ không nỡ xa ông nội.”

Tưởng Thanh Lâm thở dài nói: “Cũng đúng, một người ông tuyệt vời như Lục Hoài Nhu oppa, nếu đổi lại là tớ, tớ cũng không nỡ, chắc chắn sẽ mặt dày mặt dạn ở lại, nếu thực sự oppa muốn đuổi tớ đi, tớ sẽ ôm bắp đùi oppa khóc nháo đến khi được ở lại mới thôi.”

Lục Chúc Chúc kỳ thực cũng có chút hối hận, hôm qua không nên giận dỗi với ông nội, nếu như cô nhóc năn nỉ ông, vừa khóc, vừa nháo không biết chừng có thể ở lại cùng ông.

Giả dụ như ông nội không muốn cho cô nhóc ở lại thì còn bà họ cơ mà, bà họ nhất định sẽ đứng về phía Chúc Chúc, nói hộ cô nhóc. 

Haizzz.

Lục Chúc Chúc càng nghĩ càng hối hận, thế nhưng trên đời này đâu phải việc gì hối hận cũng có thể quay ngược thời gian để sửa được, việc đã rồi, hôm đó hờn dỗi to miệng tuyên bố sẽ đi, nay sao có thể mặt dày quay lại nhà ông được nữa.

Sau khi cô bé đi, không biết chừng ông nội Hoài Nhu thối còn mở champagne ra ăn mừng ấy chứ.

Lục Chúc Chúc cảm thấy phiền muộn cực kỳ, tâm trạng uể oải, suy sụp, tình cảm cuốt thời gian qua đều chấm hết một cách quá chóng vánh. 

Lục Hoài Nhu thối.

Buổi chiều tan học, Chúc Chúc cho rằng ba mẹ vẫn như ngày trước bận bịu đến không có thời gian đón cô bé.

Không nghĩ đến, mẹ Đường Thiển đã chờ Chúc Chúc ở cổng từ sớm.

Các bạn nhỏ trong lớp thấy mẹ cô bé đều nhao nhao lên hâm mộ, bởi vì quả thực mẹ Đường Thiển của Chúc Chúc vô cùng trẻ trung, xinh đẹp.

Tuy rằng những lúc mẹ trang điểm tỉ mỉ, cẩn thận, Chúc Chúc nhìn không quen nhưng kể cả khi mẹ cô nhóc để mặt mộc cũng cực kỳ thanh tú động lòng người.

Đường Thiển lắp ở hàng ghế sau ghế tựa chuyên dành cho trẻ nhỏ, ngồi vừa an toàn lại thoải mái, dễ chịu.

Lục Chúc Chúc nhìn ra được, lần này ba mẹ quả thực muốn dồn hết tâm sức đền bù cho cô bé, kiến tạo cho Chúc Chúc một cuộc sống tốt, một môi trường trưởng thành đầy tình yêu thương và chăm sóc.

Có lẽ, cô nhóc không nên mãi nhớ ông nội nữa.

Dù sao ông nội cũng có cuộc sống của riêng mình, sự nghiệp của ông thành công như thế, nhiều người hâm mộ ông như vậy, ông là người của công chúng, sân khấu rực rỡ ánh đèn, nơi hào nhoáng, đẹp đẽ nhất, nơi có nhiều ánh mắt dõi theo nhất, ngưỡng vọng nhất mới là nơi ông thuộc về. Cô bé không thể khư khư giữ ông cho riêng mình được. 

“Mẹ, tối mình đi ăn KFC ạ?”

Đường Thiển nghe con gái chủ động nói đi ăn KFC với mình, cực kỳ mừng rỡ: “Được, được mẹ dẫn con đi ăn KFC.”

“Có thể gọi cả cậu xấu xa đi cùng ạ.”

“Ừ, gọi cả cậu con theo.”

Tâm tình Đường Thiển rất tốt, khởi động xe, đi thẳng về quán KFC gần đó.”

Lục Chúc Chúc mở cửa sổ ra hóng gió, lại nhìn thấy xa xa gần cổng trường một người đàn ông chân dài cao lớn, mặc áo hoodie đen, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai che kín mặt lặng lẽ nhìn theo cô bé.

Lục Chúc Chúc bỗng nhiên ngẩn ra, trại tim như thể bị ai đó cầm lên ném mạnh lên trời rồi rơi tự do xuống.

“Ông nội?”

Người đàn ông quay người rời đi.

“Ông nội!”

Nửa người Lục Chúc Chúc nhoài ra khỏi cửa kính, hét đến mức lạc giọng: “Lục Hoài Nhu.”

Có phải ông không? Ông nội. Ông ơi.

Ông đến gặp Chúc Chúc sao?

“Ôi tiểu tổ tông, con ngoan ngoãn ngồi xuống đi, đừng nhoài người ra cửa sổ như thế, nguy hiểm lắm! Ông nội con sao có thể ở đây được. Chắc con nhìn nhầm thôi.”

Lục Chúc Chúc ngồi lại ghế, đáy mắt rưng rưng, nhìn theo bóng lưng người kia, mờ mịt lẩm bẩm: “Là ông nội sao?”



Lục Hoài Nhu kéo khẩu trang, đi xuyên qua đường lớn, nhanh chóng rời khỏi khuôn viên trường học. 

Anh chỉ muốn tới đây nhìn một chút, xem con trai, con dâu có làm được theo đúng lời hứa hai đứa đã nói với anh không, cũng xem cháu gái thế nào. 

Thế nhưng khi anh nghe thấy cháu gái gọi một tiếng “Ông nội” Lục Hoài Nhu vẫn có chút không cầm lòng nổi. 

A! Mẹ kiếp, trái tim thật đau quá.

_________________________

Từ Chí Ma (徐志摩; 1897-1931) là nhà thơ, nhà văn hiện đại thuộc Phái Tân Nguyệt vào thời Trung Hoa Dân Quốc, đồng thời cũng là anh họ của tiểu thuyết gia võ hiệp Kim Dung. Tạm Biệt Khang Kiều - Mùa thu năm 1922, nhà thơ Từ Chí Ma từ Anh trở về nước, quyết định ly dị với vợ là Trương Ấu Nghi. Ông đã phụ lòng vợ, từ biệt Khang Kiều Luân Đôn Anh, về nước chỉ để tiếp tục theo đuổi Lâm Huy Nhân -  tình yêu đích thực của cuộc đời, tiếc là người ấy đã đi lấy chồng.

Lặng yên là tiếng tiêu mặc biệt ly

Trầm mặc là Khang kiều đêm nay

(Từ Chí Ma)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK