Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau.

Hôm nay là cuối tuần. Mà cuối tuần thì học sinh phải về nhà thăm gia đình. 

Nó đang nằm trên giường với cuốn truyện Conan dày đặt kia trong khi ai nấy đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

Nhỏ nhìn thái độ ung dung,không lo hay chuẩn bị đồ đạc gì của nó. Nhỏ nhảy tọt lên trên giường,nằm cạnh nó,vứt cuốn truyện sang một bên.

-Mày không định về hả?

-Không.-Nó nhắm mắt xoa hai vùng thái dương.

-Sao vậy? Bộ mày không đến thăm ông bà nội luôn sao?-Nhỏ thở dài nhìn lên trên của phía giường.

-Có chị tao rồi. Tao đến làm gì. Dù sao tao cũng vô hình trong căn nhà ấy.-Mỗi lần nhắc đến gia đình là não nó cứ phẳng ra.

-Dù gì...

Nhỏ chưa kịp nói xong thì đãng bị nó cắt ngang bằng giọng điệu nghiêm túc  với ánh mắt lạnh băng.

-Phong à...

-......

-Nếu mày là tao mày cũng sẽ như tao. Tao ước gì tao như mày. Mặc dù không được coi là gia đình,nhưng ít ra hộ khẩu hay gì đó đều có tên mày. Mày có thể được ngồi cùng bàn ăn với bọn họ cho dù bọn họ không bao giờ bắt chuyện với mày. Nhưng còn tao...-Nó đỏ hoe mắt khi nhắc đến chuyện mà cả đời nó không muốn nhắc.-Tao chưa bao giờ có tên trong hộ khẩu,đến nỗi ngồi vào bàn ăn cũng chưa hề. Cùng lắm thì tao chỉ ở một mình trong cái biệt thự lạnh lẽo kia. Nó đáng là một ngôi nhà ma hơn là ngôi nhà mang tên chủ nhân là tao. Thật sự tao không muốn xuất hiện trên đời này,tao đã làm ba mẹ và chị tao khổ tâm rất nhiều.

-Mày đừng nói nữa.-Nhỏ đặt tay lên vai nó.-Tao hiểu mà. Thà là như thế còn hơn như tao. Vô hình cũng không được mà xuất hiện cũng không xong. Nói chuyện với người trong nhà tao cứ như với với con vật. Thà là như mày. Nhưng mày à...ít ra cũng phải đặt chân đến đó để được nhìn mặt người mà nguyền bỏ mình cả đời chứ. Biết đâu mai đây người ta ra đi thì sao. Họ sẽ không kịp thấy mình làm gì đó để chứng minh đâu.

-Có thể là thế.-Nàng xuất hiện rất nhanh với gói snack trên tay trong khi mồm đang nhai luyên thuyên.-Nhật...mày đã từng nói mày sẽ làm cho họ thấy con gái cũng như con trai nhưng....tao nghĩ rằng...điều đó không quan trọng nữa. Trong tim họ không có mình,thì có rạch nát bao nhiêu cũng không còn chỗ để mình đặt chân vào. Có thể cả đời này mình chỉ đứng nhìn họ và người khác. Tao không cần điều đó. Tao về là vì ba mẹ tao còn nuôi hy vọng mình tao.  Cho dù ông bà nội không hề xem tao là cháu nhưng tao vẫn "chạy" về. Mày cũng như thế đi.

-Mai tao tính. Hôm nay mới t7. Còn chủ nhật nữa mà.-Nói rồi nó đắp mềm lên đầu giả vờ như mình đang buồn ngủ.

Nhỏ với nàng nhìn nó lắc đầu. Nó thật sự rất đáng thương. Và nó cũng thật sự là một người bạn tốt. Đã thân rồi càng thân. Nó là nguồn bắt đầu động lực cho nhỏ và nàng. 

-Vậy hai tao về trước.-Nói rồi nhỏ với nàng xách balo đi ra cửa.

Vừa đi,nó trong mền vùng mình dậy. Vậy là trong phòng này chỉ còn mình nó,tụi hắn cũng đi mất rồi. Suy nghĩ lời nhỏ và nàng. Nó bâng khuâng không biết mình có nên đi về nhà không.

Nhưng ý nghĩ đó dập tắt nhanh chóng. Thật sự là nó không muốn nhìn ngôi nhà đó. Nó  cứ như nhà tù vô hình. Nói chính xác hơn là nhà tù rồi con gì. Nó thương ba mẹ và chị nó quá.

...........

-Thằng Nhật ổn chứ?-Nhỏ nhìn nàng nói có vẻ suy nghĩ gì về nó.

-Không ổn tí nào đâu.-Nàng thở dài nhìn phía trước.-Hay mình quay lại với nó nhỉ?

-Nó không thích như vậy đâu. Tao chắc chắn đấy.-Nhỏ khẳng định.-Mày không hiểu nó hả. Cho dù nó có sợ cô đơn đến mấy nhưng nó cũng không cần ai thương hại đâu.

-Ờ.-Nàng gật đầu do dự.

Vừa bước ra khỏi cổng. Từ đâu hai bàn tay to lớn vồ lấy nhỏ và nàng. Là anh và chàng.

Hai tên này cũng xách balo sau lưng lảnh đảnh lờ bê đi về nhà. Nhỏ với nàng nhếch nữa miệng nhìn thái độ khoác vai hai tên này.

-Mặc như đáy quần.-Nhỏ nữa thật nữa ghẹo chàng. Hấc vai làm tay chàng trật xuống.

-Hớ...thích khiêu chiến à.-Chàng nhếch nữa miệng nhìn nhỏ.

-Có vẻ thú vị nha.-Nhỏ nháy mắt chàng tỏ vẻ khiêu khích.

-Ơ đệch.-Nàng hấc tay anh xuống nhanh chóng.

Anh lùi một bước nhìn nàng. Thằng này cứ như mình còn là kẻ thù của nhau vậy nhỉ? Bộ khoác vai có truyền bệnh gì đâu ta. Mình vẫn đẹp trai,vẫn xinh tươi mà. Có lây bệnh đẹp cho nó đấy chứ. Mà mình với hắn ai đẹp hơn nhỉ? Vẫn biết kết quả là mình nhưng anh vẫn muốn được mồm hai đứa kia công bố.

Anh nhảy tọt đứng trước mặt hai tên kia trong khi nhỏ với chàng đang "đối thoại" "thử tài" cho nhau nghe.

-Mày có biết tao từng là thầy vovinam không mà cái mặt mày hách lên như thế.-Chàng vỗ ngực tự hào.

-Ghê vậy à?-Nhỏ bỉu môi.-Đéo liên quan?

-Có chứ. Điều đó chứng tỏ mày sẽ thua tao.-Chàng đắt thắng trong tay.

-Vậy anh hai có biết em cũng là thầy vovinam ở đất nước của chúng ta không. Chỉ cần em hú một tiếng là đệ em nó tới đây đập anh yêu nát xương luôn rồi.-Nhỏ hít mũi đắt thắng còn hơn chàng.

-Ghê vậy à...vậy này có biết...

Chưa kịp để chàng tao lao thì cái miệng nói dốc của hai đứa đã bị nàng và anh xử lí nhanh gọn lẹ rồi. Hai tụi bây là chỉ có tài bốc phét giỏi thôi. Nghe xong là muốn ói ra cả thành phố này.

-Chỉ là nghe thôi mà.-Nàng với anh đồng thanh làm nhỏ với chàng bẻ cả mặt.

-Đệch..-Hai cái mồm giống nhau.

Chưa kịp đi thêm bước nữa thì anh đã kéo nàng lại vừa hách mặt vừa đi lùi đối diện với nhỏ và chàng.

-CLGT?-Chàng khó hiểu nhìn anh.

-Hai tụi mày thấy tao với thằng Thụy ai đẹp hơn.-Anh xỏ tay vào túi cười đến mắt tít lên.

-Hự...Hự... Hự...-Nhỏ với chàng biểu cảm cứ như thật.-Xấu như nhau. -Nói rồi nhỏ với chàng ôm balo đi lên trước để lại cái bản mặt thúi của anh  ngó theo.

-Ơ đệch...-Anh tự đập vào mặt mình.

Nàng lắc  đầu cười cười đến cạnh anh,đặt tay lên vai,giả vờ như mình đang an ủi. 

-Dù gì thì người đẹp hơn vẫn là tao mà. Chẳng qua bọn chúng khó nói hơn thôi.

-Đýt dịt.-Anh hí hố đớp lại nàng.

-Chứ còn gì nữa.-Nàng xị mặt làm xấu chọc anh.

................

Nó đang ôm điện thoại ra coi bộ phim đặc sắc của Hàn Quốc "Hãy cười lên nào " -một bộ phim hài mà ai coi cũng cảm thấy vui trong khi cái bản mặt nó dường như là đơ cảm xúc khi coi bộ phim này.

Không phải là vì mình không thích phim mà là vì mình không thích biểu cảm ra ngoài. Coi phim tới khúc hay cười như bò hú,tới cảm động thì khóc như sông vỡ bờ. 

"Cạch"

Nó nhìn ra cửa đang mở. Bây giờ trong phòng,à không phải là kí túc xá chỉ còn có mình nó. Sao lại có ai vào đây nữa. Không lẽ là thằng Phong với Thụy.

-Ai?

-Ai hoài.-Là hắn. Hắn vào trong với đống trái cây cùng sữa  bột.

-Sao không về nhà mà lại ở đây?-Nó lại tiếp tục công việc xem phim.

-Ngoại với nội rủ nhau đi du lịch rồi. Chẳng nói một tiếng làm tao mua một đống đồ ăn cho hai bên.-Hắn nhún vai vầy cất giày vừa trả lời.-Còn mày?

Nó nghe hắn nói ngoại với nội tình cảm như vậy mà đau lòng. Hắn đúng là có phúc,sống  nhận được tình thương từ hai bên. 

Bên nội thì nó không nhắc làm gì,bên ngoại mới cảm thấy nhớ nhớ. Ông ngoại cực thương nó nhưng người thương nó thì lại rời bỏ nó mà đi. Còn bà thì cắt đứt quan hệ với mẹ nó chỉ  vì kết hôn với ba. Số mình sao lận đận vậy nhỉ?

Hắn thấy nó không trả lời gì đến gần đưa bản mặt thúi của mình lên nhìn chiếc điện thoại Apple to đùng với tình tiết hài trong phim. Định cười toạt ra nhưng thôi. 

-Hêy...-Hắn huơ tay trước mặt nó làm nó giật mình.

-Hả? Mày hỏi tao cái gì?

-Tao hỏi sao mày không về nhà.

-Tao là con rơi. Đéo có nhà.-Nói rồi nó đi xuống lầu với bản mặt đần nhau heo.

Hắn cau mày nhìn nó. Người như nó mà con rơi,có trời mới tin. Nhìn cao ráo,đẹp trai lại còn xiteen vậy. Có hàng tá cô mong thì có. Chắc nó chảnh với mình đây mà.

Hắn nhếch nữa miệng chạy đến khoác vai nó.-Làm vai chai chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK