-"Gọi điện đứa còn lại đến nói chuyện đi."
-"Vâng."
-"Nên nhớ chỉ để một mình nó đến thương lượng thôi."
-"Ông bà yên tâm. Sẽ không có ba mẹ nuôi nó đến. Địa điểm cũng đặt sẵn rồi."
Cô đang ở trong thư viện của trường với những kệ sách chứa hàng trăm cuốn dày đặc màu trắng được bao bọc bởi bìa đủ màu đỏ,cam,vàng...
Tin...tin...tin
Mắt vẫn tìm kiếm những cuốn sách mình cần tìm nhưng tay đang chăm chú vào điện thoại.
-"Alo..?"
-"Thưa tiểu thư...ông bà nội có chuyện muốn nói với cô."
Cô nhếch nữa môi khi nghe đến từ "nội" từ miệng bên kia. Có vẻ thương yêu nhưng thực chất là thương yêu chỉ là vỏ bọc của sự thật đó là nhẫn tâm.
-"Được rồi."
Cô tắt máy nhanh chóng đi ra ngoài với khuôn mặt trầm lắng. Hôm nay gọi tôi đến gặp sẽ là lần cuối của hai người. Yên tâm đi,nhà đá đang chờ hai người làm chủ nhân. Những kẻ tham lam vô nhẫn tâm đấy sẽ không có một kết cục nào tốt đẹp.
Cô bắt một chiếc taxi gần đó đến địa điểm mà quản gia đã nhắn tin. Là nhà hàng BIE nổi tiếng ở thành phố.
Với bộ đồ đồng phục học sinh ở ngôi trường nổi tiếng. Cách tao nhã dáng đi cùng vẻ đẹp sang trọng của một tiểu thư giàu sang. Nhân viên trong khách sạn ai cũng nhìn cô trầm trộ khen ngợi với dung mạo và cách ứng xử. Chỉ là một học sinh nhưng đủ toát lên vẻ quý phái của một tiểu thư nhà giàu.
Cạch.
Phòng VIP 102.
Cô bước vào với khuôn mặt lạnh lùng không khác gì. Nhìn hai người trước mặt đang tao nhã xem Menu. Hai bên còn có hai vị quản gia.
-"Thấy ông bà nội mà sao không cúi chào."-Bà nhìn cô với vẻ mặt không hài lòng.
Cô vòng tay trước ngực nhìn người bà trước mắt đang nhìn mình với vẻ mặt khó coi. Mà thực chất là hai bên đã khó khăn nhìn nhau rồi.
-"Trong đời tôi.... Chỉ có top năm người mà tôi kính trọng cúi chào nhất."-Cô nghiêm nghị.-"Ba mẹ,ngoại, anh chị,thầy cô,...."
-"Ngồi xuống bàn đối diện đi."
Ông không kiên nhẫn ngồi nghe cô kể hết người mình kính trọng được. Đặt Menu xuống bàn. Nhìn hai quản gia ra lệnh ra ngoài.
Cô nhún vai nhìn hai người bọn họ rồi nhanh chân đến ghế đối diện ngồi,xem họ định nói vào mục tiêu chính là gì.
-"Từ lâu chúng ta đã là người một nhà."-Bà đan tay vào nhau đặt lên bàn nói.
Cô nhướn mày,môi hơi trề xuống với ba từ "người một nhà".
-"Vậy sao?"-Giọng điệu lạnh lùng khác hẳn so với bên ngoài là một tiểu thư dịu dàng,đoan trang.
-"Con hãy đề nghị ba mẹ nuôi đầu tư cho bên nội về sản phẩm lần tới chứ."-Ông không hề ngượng ngịu khi đưa ra vấn đề chính.
Cô tức trong lòng nhưng không bộc lộ một chút nào. Đề nghị? Đề nghị sao? Hai người bọn họ đang ra lệnh cho mình ư? Lấy tư cách gì đây? Ông bà nội?!
-"Không có tư cách đó để nói chuyện với tôi thưa ông Nguyễn Sâm và bà Trương Ngọc Bích."
Ông bà nội tức giận trừng mắt nhìn cô. Cả hai...cả hai đều gọi họ tên hai người ra chỉ trong một ngày với giọng điệu hỗn xược vậy sao?
-"Con..."-Ông cứng họng nhìn cô không nói nên lời.
-"Hỗn xược."-Bà quát vào mặt cô.
-"Tôi sao?"-Cô nói ngay.-"Hỗn xược ư? Đúng rồi. Tôi học được từ hai người đấy. Kẻ dám cướp cả tài sản nhà tôi. Đứng lên làm vị trí lãnh đạo công ty với vai trò là ông bà nội. Cứ cho là một tay mình làm nên tất cả. Nhưng thực chất chỉ là một quản gia nghèo nàn được ông bà tôi giúp đỡ. Cái lòng tự trọng của hai người đâu rồi,mà sao tôi cứ thấy lòng tham không đáy vậy hả?"
Choang.
Ly nước trên bàn rơi xuống với bàn tay run rẩy của bà nội. Hai người tròn mắt nhìn cô với giọng nói hết sức mang tính chết chóc. Không lẽ nó đã biết được tất cả. Không thể nào. Ba mẹ nó đã bị tẩy não hết rồi mà. Kí ức đã bị xoá sạch trong đêm đó thì làm sao mà hai đứa này có thể biết được điều gì đó chứ.
Cô buồn cười nhìn hai người đang xanh mặt vì một bí mật lớn đã bị tiết lộ. Dám làm tai nạn cho ba mẹ cô tổn thương,dám cướp đoạt mang lại niềm đau cho mọi người,dám cảnh cáo cho tất cả người thân kính trong nhà phải giữ bí mật và còn nhiều lắm. Sao cứ nghĩ đến là tội của họ cứ hiện lên trong đầu cô. Cứ mỗi lần nhắc đến ông bà nội là cô lại đau tiếc cho hai người ruột thịt của mình đã quá cố. Mọi người hãy xem hôm nay con trừng trị những kẻ không biết trời cao đất dày này. Còn một chút nữa thôi,nơi mà ai chỉ cần thiếu cẩn thận là sẽ vào trong đó cả đời.
-"Sao vậy? Bất ngờ quá hả?"
-"Con...đang nói gì vậy hả?"-Bà trấn tĩnh nhìn cô.
-"Biết rất rõ từng chi tiết rồi còn hỏi. Thật hư cấu. Để rồi coi. Tự cao,tự đại bảo rằng chính tay mình đã tự làm nên tất cả sự nghiệp này. Tôi...sẽ chống mắt lên coi công ty sụp đổ dưới những kẻ chỉ có bản lĩnh cướp đoạt và gieo dắt tổn thương. Lấy cớ mẹ tôi không sinh được con trai nên cắt đứt quan hệ à. Cho dù mẹ tôi có sinh mười mấy đứa con trai đi chăng nữa thì cũng không được chấp nhận. Bởi vì nó có mang dòng máu của hai người đâu."
Nói rồi cô đứng phất dậy,nở một nụ cười đểu nhìn hai người trước mắt. Mới có mấy câu cảnh cáo mà đã xanh mặt thì còn gì là quản gia của ngày ấy chứ. Như vậy là hai người thua tôi rồi.
-"À...còn một chuyện này nữa."-Cô mộng mị nhìn thẳng vào mắt của hai người.-"Người cuối cùng mà tôi luôn kính trọng. Đó,không ai khác là nội. Ông bà nội của tôi."
Nói rồi cô đi nhanh ra cửa với vẻ mặt hài lòng. Cuối cùng thì cũng giải quyết xong. Bây giờ là chỉ chống mắt lên coi sự sụp đổ ấy. Mọi thứ sẽ bắt đầu lại.
Bắt đầu từ một kết thúc.
.......................................
Siêu thị.
Nó đang đẩy xe đi loanh quanh ở khu đồ ăn vặt với pho tượng cao đáng ghét trước mắt. Sao hôm nay rãnh rỗi lại tan học là vác xác đến đây chứ. Chưa kịp để cho mình mang cả cái áo khoác. Mịa nó chứ.
-"Xong chưa?"-Nó xoa bóp bả vai hỏi hắn.
Hắn đang xem hạn sử dụng của hộp sữa trên tay. Nghe nó hỏi,quay sang thấy bản mặt không còn sức sống của nó đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt khát vọng tự do. Coi bộ cô ấy mệt lắm rồi.
-"Muốn nghĩ sao?"-Hắn hỏi ngược lại nó.
Nó nhếch nữa môi đẩy xe lên đứng cạnh hắn.
-"Đương nhiên."
Hắn thấy bản mặt hống hách của nó định bật ra cười nhưng thôi. Đang ở nơi công cộng. Cũng may cho cô là bản mặt xinh đẹp nên không bị hắn nhéo má đấy.
-"Ăn kem đi nhỉ?"-Hắn nhìn sang quầy kem bên cạnh.
Nghe đến kem là thần thái sắc mặt tự nhiên đổi hẳn. Cũng lâu mình chưa ăn kem mà lại được nghĩ ngơi. Cũng biết họ quá dữ ha.
-"Ừ."
Hắn kéo nó đến quầy kem,bỏ mặt đống đồ đang ở đấy. Dù gì mình mua chỉ để thêm chật nhà. Để cho em ở nhà ngồi nhai cho đỡ buồn. Hên là ban đầu mình quyết định ở kí từ xá. Ở nhà chắc chết với con nhỏ Từ Minh Nhi kia.
-"Thích loại gì?"-Nó hỏi hắn.
Hắn chóng cằm ngắm nó.
-"Ăn loại gì tôi ăn loại đấy."
Một anh nhân viên điển trai,trắng trẽo mà còn trẻ trung. Nhìn trạc tuổi mười mấy nhưng thực chất là đã hai mươi đến phục vụ bàn nó và hắn.
Nó lo ăn kem với mùi vị socola kia mà không để ý đến ánh mắt anh chàng phục vụ đang nhìn mình với sự ngưỡng mộ dưới vẻ đẹp của một tiểu thư cá tính.
-"Em bao nhiêu tuổi rồi?"-Anh phục vụ hỏi nó.
-"Sặc"-Hắn với nó rủ nhau ho sặc sụa. Sao nhìn qua là biết con gái rồi nhỉ? Anh ấy là thánh à? :v
-"Tôi..."-Nó ấp úng.
-"Mười bảy."-Anh phục vụ nói ngay. Thánh thật rồi. Trúng phóc.
-"À...Ờ..."-Nó ngượng ngùng quay sang cặm cụi ăn.
Anh phục vụ cười nhẹ nhìn nó mà không biết rằng ánh mắt của ai kia đang bùng bùng lửa cháy. Cái thằng không biết lễ nghĩa gì mà. Đi với một người con trai thì phải nghi mình là bồ nó chứ. Sao mà...sao mà..
-"Tôi...có thể xin số điện thoại em được không?"-Câu hỏi làm người khác nổi khùng.
Nó ngừng ăn nhếch nữa môi nhìn anh chàng kia. Chuyện đánh nhau,hát hò,uống bia hay gì đó thì mình còn xử được chứ ba bốn vụ này là mình chết chắc. Nó đưa ánh mắt nhìn sang hắn cầu cứu.
-"Không biết em đã có người yêu chưa?"-Anh ơi,quá lố rồi >.
Hắn đập mạnh xuống bàn làm anh ấy quay sang nhìn hắn. Đờ mờ thằng chó. Cô ấy là của tao.
Nhưng...
-"Đi phục vụ bàn khác đi kìa."-Lòng khác miệng còn khác hơn. :3
Anh phục vụ lắc đầu nhìn hắn đang tức giận nhìn mình.
-"Tôi...chỉ muốn làm quen với cô ấy thôi mà."
Hắn càng tức lại tức hơn. Cái gì mà chỉ muốn cơ chứ. Khách hàng là thượng đế mà thượng đế thì ai dám làm phiền. Sao cái quầy này không dẹp mấy cựu chiến binh này đi nhỉ? Thuê làm gì. Thật điên lên mà.
Hắn đi qua bên chỗ nó ngồi cạnh. Tay vòng qua eo nó kéo sát vào người mình hống hách tuyên bố cho phục vụ mách dịch trước mắt nghe.
-"Cô ấy là vợ tương lai của tôi."
Nó thả muỗng xuống ly ngước lên nhìn hắn vừa nói gì cho mọi người nghe. Vợ tương lai? Hắn đang đùa đấy hả? Ôi không. Tay nó run run khẽ cầm lấy tay hắn đang ôm eo mình. Càng lúc càng xiết chặt. Tội tui anh hai (T_T)
-"Sao? Chưa tin hả?"-Hắn hỏi lớn. Quay sang huých huých tay nó bảo ý mâm kem cho mình.
Nó tròn mắt nhìn hắn. Không làm. Nhưng cái hợp đồng ôsin đó lại bắt nó làm. Tay còn lại nhẹ nhàng đưa lên miệng hắn.
Anh phục vụ bật cười nhìn hắn với nó đang e dè.
-"Tôi xin lỗi.-"Anh phục vụ nhìn sang nó.-"Dấm chua của người yêu em quá mức quá. Anh chọn nhầm người rồi."
Nói rồi anh phục vụ cầm khay đi sang nơi khác bỏ lại hai khuôn mặt biểu cảm.
Hắn không hiểu gì mà dấm chua ở đây chứ? Hắn ta nói xiên xỏ gì với cô ấy sao?! Đúng là không thể tha thứ được. Mình đã hành động đúng. Không để bất cứ người con trai nào đến gần Lam Minh Nhật của mình.
Nó còn chưa hoàn hồn với lời nói của hắn. Chỉ là đùa thôi mà. Không cần phải xúc động vậy đâu. Một Playboy như hắn thì biết cái đéo gì yêu đương chứ. Nhưng thằng cha phục vụ ban nãy nói hắn ghen quá mức sao? Ôi mẹ ơi!
Nó nhớ lại là hắn có vòng tay qua eo mình. Nhớ là nhột. Nó khó chịu khi tay ai đó cứ ở trên eo làm nó nhột lên như bị cù lét cười vậy. Định quay sang cho hắn mấy cái bạt tai.
Mặt hắn cũng vừa quay lại. Hai khuôn mặt đối diện nhau chỉ cần nhích thêm xíu nữa là lips to lips rồi. Nhưng người khác nhìn vào thì họ cứ tưởng đang hôn nhau.
Nó đỏ mặt nhìn vết kem còn dính trên môi hắn. Ban nãy nóng quá nên hắn quay sang mắng thằng kia một trận. Nếu không nhờ hắn thì có lẽ tên kia đã ghẹo nó dai dẳng rồi. Bất giác không muốn mà làm. Nó đưa tay lên lau vết kem của hắn trên môi.
Hực...hực...hực..
Không,lần này anh ấy đã kiềm được nấc cụt rồi. Không hề bị sao cả? Có vẻ là nhờ con tim cùng chung nhịp và hai má cùng ửng hồng.
-"CẢM...ƠN."-Hắn với nó đồng thanh.