-"Ai là vợ ông? Vô duyên."
Tác giả cười cho cái mặt quê của anh. Anh tự đập vào mặt mình. Đang hay như thế này mà cái bà tác giả kia làm em quê một vố.
Nàng thổ vai anh vài cái rồi đi nhanh chóng. Trước khi đi nàng không quên dặn dò.
-"Không được nói chuyện này với ai đâu đấy."
Anh quay sang cười tít mắt với nàng.
-"Nếu cậu đồng ý làm bạn gái. À không vợ tớ đã."
Nàng săn tay áo dơ nắm đấm thần thoại của mình trước mặt anh.
-"Chọn cái nào."
Anh nuốt nước bọt nắm tay nàng xuống kéo đi. Con gái gì mà mạnh và dữ hơn con trai nữa.
-"Biết rồi."
Vừa đi ra là bắt gặp ngay chuyện tình bốn người giữa gã,nhóc,nó và hắn.
Anh với nàng chống nạnh dựa vào cây phượng xem tình hình.
-"Đã bảo là đi theo tôi mà."-Hắn nói lớn.
-"Nhật không được phép đi đâu cả."-Gã chắn đường hắn đang lôi nó.
-"Đi đâu vậy? Em cũng muốn đi theo."-Nhóc xỏ tay vào túi quần nhìn hắn.
Nó chống mặt nhìn mấy người đang hỗn độn trước mắt. Có chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao lại ngay cái lúc đầu mình đang nhứt chứ.
-"Hoàng lên lớp đi."-Nó quay sang nhìn nhóc.
-"No."-Nhóc bướng bỉnh dơ ngón tay chỏ qua lại với ý là không đi.
-"Thế muốn gì?"-Nó lạnh như băng hỏi nhóc.
Nhóc tròn mắt nuốt nước bọt nhìn nó đang cảnh cáo mình. Cố nặng nụ cười duyên cmn dáng nhất rồi một mạch chạy thẳng lên lớp.
Giải quyết được một benten nó quay sang gã đang bám mình như đĩa. Không hiểu sao cuộc đời mình nó cứ dính liếu đến mấy chế này nhỉ. Đúng như tác giả nói. Đôi khi cuộc sống nó không như cuộc đời.
-"Thế ông cũng muốn gì đây?"-Nó quay sang hỏi.
Gã đứng im nhìn nó đang trừng mắt hỏi mình. Không được sợ hãi. Có như thế mình mới bảo vệ Lam Minh Nhật thoát khỏi ách đô hộ của tên Hoàng Minh Quân này.
-"Đi theo Nhật."
-"Ai mượn?"-Hắn không kiên nhẫn lôi nó đi.
Vừa lái xe máy đến siêu thị. Hắn quay ra sau vẫn thấy gã đạp chiếc xe tàng đuổi theo. Ôi mẹ ơi. Sao tên đó dai như đĩa vậy nhỉ?
-"Nè..."-Hắn nói lớn với nó.
Nó nhếch nữa môi vòng tay trước ngực nhìn hắn.
-"Chuyện gì?"
-"Cái hợp đồng ôsin đấy...."-Hắn ấp a áp úng.
Nó cong môi quan sát hắn. Hay là hắn ta bỏ hợp đồng đó ta?
-"Sao?"-Nó chồm lên hỏi hắn.
Mặt hắn tiếp xúc gần với nó đỏ lên. Hắn cảm giác như nấc cụt chuẩn bị dâng trào. Bịt mồm quay sang nơi khác.
-"Không có gì."
Nó lườm hắn với hành động như người điên. Về trại đi nha chưa,mọi người đang đợi ông đấy.
Vừa bước vào cửa chưa kịp tiến thì gã đã đi cạnh nó. Nó trố mắt nhìn gã với làn mồ hôi trên trán. Đúng là ngốc,đuổi theo mà như vậy luôn đấy hả?
Nó lấy trong túi ra khăn giấy lau trên trán gã. Coi bộ cũng quan tâm người khác quá ha (nó: tác giả nghĩ em là ai vậy (-_-) )
Hắn đứng bên cạnh nhìn nó với thái độ ân cần ấy tức điên lên.
-"Sao tui chở mà không lau cho tui."-Hắn chen ngang.
Nó quay sang lườm hắn.
-"Ông đi xe máy còn thằng Khôi đi xe đạp."
Gã nhịn cười cố tỏ vẻ khiêm nhường cao sang của một thiếu gia lịch lãm nhìn hắn.
Hắn thấy gã được nó bênh vực,lẫy nó đi lên trước.
Nó với gã chưa đi theo chưa kịp thở thì bị hắn văng cho năm chiếc dỏ đựng đồ mua to bự kia.
-"Cầm cái này đi theo tôi."-Nói rồi hắn đi lên trước.
Nó cau mày nhìn hắn rồi nhìn dỏ. Hưm...lấy một cái là được rồi. Làm gì mà năm cái. Mà lấy chiếc xe đẩy đi có phải tiện lợi hơn không?
Nó đang suy nghĩ thì gã kéo xe đẩy đến cạnh nó,dựt lấy năm chiếc dỏ kia quăng lại chỗ cũ.
-"Hêy...đi xe sẽ đỡ hơn."
Nó dơ "number one" lên cười với gã. Bây giờ mới thấy gã tốt bụng và thông minh nè. Choàng vai đi chưa kịp hai bước thì ánh mắt của hắn như quỷ dữ đến gần.
-"Tôi lấy dỏ chứ không phải lấy xe."-Hắn chỉ lại năm cái dỏ kia.
Nó với gã đưa bản mặt (-_-) nhìn hắn. Thôi được rồi,dỏ thì dỏ.Gã đẩy xe về phía dỏ lấy năm cái mình vừa quăng đi.
-"Đưa đây."-Nó dành cầm lấy nhưng gã không cho.
-"Để Khôi."
Hắn đứng giữa nó và gã đang dành quan tâm nhau tức sôi máu lên đến nổi tóc tao dựng đứng.
Cuối cùng thì nó cũng chịu thua gã. Chai người đi theo sau nhìn hắn như nhìn quỷ dữ.
Hắn không xem không nhìn thấy cái nào nặng là vứt hết dỏ. Trong phút chốc năm chiếc đã đầy ập.
Nó thấy gã mệt nhọc khi hai tay bốn chiếc dỏ đựng đồ vô bổ do chính tay hắn ném. Chưa hết còn dưới chân gã đang đá chiếc dỏ nặng nhất đi lên thê theo hắn.
-"Ông đang làm gì vậy hả?"-Nó đi lên trước hỏi hắn.
Hắn quay sang nhìn lại gã. Giật mình sao nãy giờ mình ném lung tung mà nhiều dữ vậy? Nhưng cũng đáng đời,dám tỏ vẻ chảnh trước mặt anh mày và còn thể hiện trước mặt vợ tao à. Dễ đấm vào mặt hắn ghê.
-"Làm gì là làm gì?!"-Hắn hỏi ngược lại nó.
Nó hít mũi nhìn chằm chằm hắn đang làm khó gã.
-"Bộ ông đi làm tự thiện đấy hả?"
Hắn kiềm nén cơn tức khi thấy nó lúc nào cũng tốt với nhóc và gã còn mình thì chẳng có gì. Ít ra cũng phải xem xét về mình chứ.
-"Phải đi làm tự thiện đấy."-Tức giận hắn ném luôn lon sữa vào trong dỏ mạnh đến nổi đồ gã đang cầm rơi xuống đầu gã tùm lum.
-"Hoàng Minh Quân."-Nó tức điên lên.
Hắn lườm nó rồi đi lên trước bỏ lại hàng tá đồ đang lăn ra sàn.
Hắn đang giận. Rất giận nó. Tại sao nó lại chẳng để ý và quan tâm mình chứ. Hắn cũng tốt với nó chứ có tệ bạt như địa chủ đâu.
Sáng hay tối nào cũng dặn dò nó đi ngủ sớm và ăn nhiều. Trưa thì bắt nó ngủ trưa rồi dắt nó đi ăn vặt xế chiều. Đôi khi còn hay đi dạo với nó vào mỗi tối. Còn quan tâm bảo nó ăn mặc ấm vào khi trời se lạnh. Chẳng lẽ mọi chuyện đấy chưa làm nó hiểu rõ tâm trạng của mình sao.Hắn lái xe nhanh đi về trường.
....................................
Nàng nằm trên giường suy nghĩ về những lời nói của nhóc. Nó cứ vang bên tai mình.
"Chị hãy mang bàn thờ của mẹ chị về đi. Cứ mỗi lần thấy hình ảnh mẹ chị tươi cười thì tôi như muốn đập nát nó. Thật đáng ghét."
Bây giờ nàng mới để ý đến mẹ kế. Chưa bao giờ bà ấy cười tươi. Cho dù là khi nhận lấy kết quả của đứa con trai mình xuất sắc đến mức như thế nào.
-"Uống đi."-Anh đưa cho nó lon pepsi ( có vẻ truyện này đang giới thiệu nước nhọt pepsi ấy nhỉ >.
Nàng ngồi dậy nhận lấy lon nước. Thấy vẻ mặt suy nghĩ của nàng. Anh dơ Ay gõ một phát làm nàng tỉnh hẳn.
-"Ông bị điên hả?"-Nàng hỏi lớn.
Anh cười nhẹ nhìn nàng. Nụ cười ấy làm nàng rung động.
-"Tỉnh rồi đấy hả?"
-"Tôi làm gì mà phải tỉnh?"-Nàng bật lon nước ra uống một hơi.
Trong phòng đang lãng mạn với kẻ nằm người đứng nói chuyện thì chàng với nhỏ từ đâu dọt vô hét um sùm.
-"Yà hú..."
(-_-) |-_-|
-"Hôm nay có cửa hàng mới khai trương nên đồ ăn vô cùng ngon đấy."-Nhỏ vừa ăn vừa đến nhảy múa trước mặt anh và nàng.
-"Phải phải. Đứng đợi mãi mới đến lượt mình."-Chàng bỉu môi choàng vai nhỏ.
-"Hơ....hơ...hơ..."-Anh với nàng gượng cười.
Chàng với nhỏ đang trong tâm trạng tươi rói với mấy món đồ ăn vặt trên tay thì..
Rầm.
Cái tâm trạng ấy bị hắn phá tan tành. Hắn tức giận đá mạnh vào cửa tưởng chừng cái phòng này sắp sập dần.
-"Chuyện gì vậy?"-Chàng với nhỏ đồng thanh.
Hắn chẳng nói cũng chẳng nhìn đi lên giường đắp mềm qua đầu nằm.
Chàng với nhỏ định đem đồ ăn đến cho hắn thì bị anh và nàng ngăn lại.
-"Mày muốn thằng Quân nó nặng tay với mày khi mày làm phiền hả?"-Nàng nói nhỏ.
-"Hiểu tính nó rồi. Có là bạn thì cũng không nhẹ tay."-Anh nhắc đến làm mọi người nhớ lại những vụ bị hắn thộn là xanh mặt.
...................................
Tại nhà nàng. Ba nàng đang làm việc miệt mài trong phòng.
Mẹ kế đứng nhìn người chồng mình là việc mà không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Ở điểm này nhóc rất giống ông.
Mẹ kế gõ cửa bước vào phòng. Ông không quan tâm ai bước vào. Vẫn xem tài liệu trước mắt.
Mẹ kế đặt ly sữa xuống bàn ngồi đối diện nhìn ông.
-"Ông...đã...bao giờ thương con Thụy rất nhiều không?"
-"Nếu vào đây mà bà chỉ hỏi mấy câu vớ vẩn đó thì ra ngoài gấp đi."
Mẹ kế hít thở rất lâu rồi đưa ra một lá thư nhìn rất cũ kĩ trước mặt ông. Có lẽ ông không biết nhưng bà đã cố gắng lấy hết can đảm và sự nhẫn nhịn để đưa cho ông lá thư này.
-"Chuyện gì đây?"-Ông ngừng xem tài liệu ngước lên nhìn bà.
-"Trước khi tôi ra khỏi căn nhà này thì sự thật cũng nên phơi bày. Đây là lá thư mà chị ấy để lại cho ông."
Ông tức giận vò lá thư vứt đi và hét lớn vào mặt bà.
-"Đừng bao giờ mang những thứ liên quan về cô ta trước mặt tôi. Còn bà thì cứ ở yên đây."
-"Mình à..."-Bà nghẹn ngào.-"Chị ấy đã rất yêu ông."
-"Câm mồm. Nếu như yêu tôi thì bà ta đã không phải chết vì thằng đó"
Mẹ kế im lặng một hồi nhìn ông. Bởi vì lòng ganh ghét nên ông ấy mới ghét luôn đứa con gái của mình. Và cũng bởi vì thèm khát tình thương nên bà đã để hai ba con họ ghét nhau. Có lẽ vì cảm thấy tội lỗi nên bà mới tốt với đứa con gái. Không người mẹ nào có thể xem con của người khác với chồng mình như con ruột được đâu.
-"Chị ấy chết là vì ông."-Mẹ kế nói lớn.-"Ông còn nhớ cái lần ông bị gan không? Chính người yêu cũ của cô ấy đã hiến tặng cho ông gan. Và đến khi anh ta bị tim. Để bày tỏ lòng biết ơn. Cô ấy trước khi chết đã yêu cầu bác sĩ lấy tim mình cho anh ấy."
Nói đến đây,mẹ kế không kiềm chế nỗi chạy ra ngoài. Bỏ lại khuôn mặt đứng hình của ông. Cô ấy đã yêu mình theo cách đó ư?
"Có lẽ đến khi chết em mới nhận ra rằng em yêu anh rất nhiều. Khi mà anh tìm mọi cách để có em,lúc ấy em đã oán hận anh. Anh đã lấy đi hạnh phúc mà em đã từng có với anh ấy. Nhưng theo thời gian trôi,em cũng nhận ra rằng. Đáp lại tình cảm của anh là điều đúng đắn. Anh đã làm tất cả vì em. Cho đến khi anh bị bệnh rất nặng nhưng anh vẫn không nói gì. Anh sợ em đau. Anh biết không,người con trai ấy đã không chịu nỗi cảnh em khóc. Anh ta đã hiến gan mình cho anh. Và giờ đây khi anh ta sắp hết hy vọng. Chính em,phải,là chính em đã hiến tặng anh ấy tim. Anh đừng giận em nhé. Vì em đã bỏ anh mà sang thế giới bên kia. Khi đọc được lá thư này là lúc con chúng ta đã lớn. Nó sẽ giống em,em đoán vậy. Cho nên anh cứ coi nó như là em đang ở bên anh. Có lẽ đây là điều em cảm ơn anh. Anh quá tốt và hãy kiếm một người nào đó xứng đáng với anh hơn. Cho đến hơi thở cuối cùng em cũng không nói được lời yêu anh. Em yêu anh. Chỉ trong trang giấy thôi. Anh không trách chứ. Hihi...như thế nó sẽ không phai nhoà anh."
Lá thư vừa hết là hai hàng nước mắt của ông đã đầy. Vì cái gì mà đến tận hôm nay mới rõ. Vậy là bấy lâu nay ông luôn ghét đứa con của mình sao? Nó có tội tình gì đâu? Chỉ vì nó quá giống mẹ.