Tiếng chuông báo giờ học vang lên. Mọi người ùa lên lớp nhanh chóng. Kể cả bàn bọn nó.
-"Em đi chọn lớp mới đây. Tí về nhà chung nha anh Nhật."-Nhóc vỗ vai nó.
Nó quay sang cười xoa đầu nhóc.
-"Ừ."
Ba tụi hắn và em chạy lên lớp trước. Để ba tụi nó ở lại loay hoay với mấy chiếc cặp,Hoàng Minh Long khoanh tay đứng nhìn chị mình.
-"Đừng bao giờ dở cái giọng đó nói chuyện ở đây nha chưa nhóc con."-Nhỏ nhìn nhóc cảnh cáo rồi đi thẳng lên lầu.
-"Hai người đi sau."-Nó nhìn nhóc rồi chạy đến bên cạnh nhỏ vác vai.
Bây giờ cantin chỉ còn nàng và nhóc mặt đối mặt. Nàng thở dài đi đến cạnh người em của mình. Chẳng lẽ nó lại tham vọng đến như vậy? Vì tài sản thôi sao? Được,mình cũng chẳng cần.
-"Chúng ta sẽ nói chuyện sau."-Nàng ôm cặp đi lên trước.
Nhóc xỏ tay vào túi quần bật cười. Chị em chúng ta mà cũng có chuyện để nói hả chị?! Thật nực cười.
-"Em sẽ đợi."-Mặc dù biết chẳng có gì để nói chuyện nhưng nhóc cũng muốn xem nàng sẽ nói gì.
..................
Đến giờ tan học.
Ở kí túc xá ồn ào người ra về. Bọn hắn thu xếp đồ đạc nhanh chóng. Anh và chàng thì không nói. Sướng như heo. Chỉ có hắn là khổ. Em ôm cặp đứng đợi trước cửa chờ hắn dắt về. Từ bên trường bên kia qua đây học,nhà lại xa trường. Ở nhà hắn là tốt nhất. Ba mẹ lại ở bên Mỹ,cũng chẳng ai quản mình.
Anh chạy đến cạnh nhỏ hỏi thăm chuyện hôm bữa ở bệnh viện.
-"Mày khỏe hẳn chưa Phong?"
Nhỏ cau mày nhìn anh. Sao hôm nay thằng này lại hỏi thăm vậy nhỉ? Bộ có ý đồ gì sao?
-"Ừm..rất khỏe là đằng khác."-Nhỏ gật đầu.-"Nhưng mày đừng bất ngờ hỏi tao như thế. Trông thật có ý đồ."
Anh bơ mặt nhìn nhỏ. Bộ trông mình đểu lắm hay sao mà hỏi thăm là không cho nhỉ?
-"Hêy..."-Chàng từ đâu xuất hiện chen giữa anh và nhỏ. Nam nữ không nên tiếp xúc gần nhau như thế. Nhưng nếu có hai nam trở lên thì không sao. Chàng cười gian nhìn anh và nhỏ.
(-_-) |-_-|
-"Hay là bữa nào đi chơi lại siêu thị đó đi. Biết đâu mình lại gặp em mày thì sao?"-Lần đầu tiên nghe chàng nói chuyện hay nhất mà không đề cập về vấn đề ăn.
Nhỏ gật đầu nhanh chóng. Vỗ mạnh vào vai chàng cười tươi.
-"Được đấy. Thôi tao đi đã"
Nói rồi nhỏ vác balo đi nhanh ra cổng trường. Hôm nay gia đình nhỏ đi ăn ở ngoài. Nghe là đã thích rồi nhỉ?
Anh với chàng chuyển sang nàng hỏi thăm. Nhưng chưa kịp nói gì là cái bản mặt nàng xị xuống cả thướt rồi. Anh với chàng im lìm để hai tay ra trước ngước nhìn nàng đi.
-"Đúng là bọn rãnh hơi. Không lo về nhà đi mà còn đi từng người hỏi thăm."-Nó đi đến cho anh và chàng bài ca đúng nghĩa. Hay là do hai anh không hỏi thăm nó nhỉ >.
-"Chỉ là chán quá thôi."-Anh gãi đầu bù xù.
-"Phòng này nhiều dán. Bắt đem đi bán,là hết chán."-Nó "thả" vần cho câu nói :3
Đang định thổ anh với chàng vài cái mới vác xác đi thì nhóc (2) chạy đến ôm chằm lấy nó.
Thương thì thương nhưng có cần thể hiện vậy không cưng.
-"Về thôi anh Nhật."-Nhóc cười,đá mí mắt với anh và chàng.
-"Ờ."-Nó quay sang đáp nhóc.
Anh với chàng cười nhẹ nhìn hai anh em nhà nó. Nhóc chào tạm biệt hai anh rồi vác vai nó kéo đi như thể nhóc là anh nó vậy.
-"Vừa nhìn qua là tao đã thích thằng đó rồi mày nè."-Chàng xoa cằm nhìn theo bóng hai người.
-"Ừm...nhưng thằng nhỏ tổ chức buổi tiệc kia cũng không tồi."-Anh cười cười vỗ vai chàng.
-"Tao kết thằng này hơn. Chắc bữa nào rủ nó đi karra bữa chơi."-Chàng khoác vai anh nói chuyện.
-"Làm vài bản không?"-Anh chán nản rủ chàng.
...............
Ra đến nhà xe. Nhóc khoe ngay với nó là mình dùng xe cặp với chị. Có vẻ dùng đồ gì giống nó là nhóc tươi hẳn lên.
Trong khi...
-"Em về nhà đi. Sao lại đòi về nhà anh."-Hắn với em làm "náo nhiệt" cả nhà xe.
-"Nhà em xa lắm."-Em ngồi lên xe máy hắn vòng tay trước ngực nói.
-"Sao em lại sinh ra trên đời nhỉ?"-Hắn nhếch nữa môi nhìn em.
Nó với nhóc dắt xe đi ngang qua nhìn hắn với em đang cằn nhằn nhau.
Bốn người,hai cặp. Nhóc với em như học sinh "không đội trời chung",nhìn cứ như ác quỷ đấu với nhau.
Phía hắn và nhỏ cũng không kém. Cứ như thể hắn đang ghen với nó vì đang đi với người con trai khác. Giá như mình đi xe đạp với nó còn thằng nhãi con này dắt con bé này về thì hay biết mấy.
-"Anh em tao về trước."-Nó ngồi lên xe nhìn hắn rồi đạp lên trước.
Nhóc nhún vai đi theo sau.
.............
Nàng vừa đi xe buýt về đến nhà là mệt rã người ra. Không khí trên xe buýt đúng là khó chịu. Cứ như mình đã đi lên một đống rác thải đến phát nôn. Hôm nay sao xe buýt đông người dữ dội.
Mẹ kế nàng lên phòng mở cửa nhẹ bước vào.
Nàng đang thay đồ quay sang.
-"A...bộ có chuyện gì hả dì?"
Mẹ kế nàng cười nhẹ,hiền từ.
-"Dì xin lỗi lên phòng con mà không gõ cửa."
Nàng nhìn mẹ cười nhẹ. Quả thật,ban đầu nàng cứ tưởng mẹ kế là người độc đoán,mưu mô và rất ganh ghét mình. Nhưng dó chỉ là bắt hình dong qua người em của nàng. Bà thật sự là người đất tốt. Hiếm khi có người mẹ kế nào quan tâm nàng như con đẻ.
Cứ mỗi lần đến lúc họp phụ huynh là nàng lại buồn bã vì chẳng có ai quan tâm đến mình. Nhưng rồi người đại diện cho nàng lại là mẹ kế. Rồi mỗi đêm nàng sốt cao vì cảm lạnh. Người ân cần chăm sóc cho nàng cũng là mẹ kế. Người luôn gọi điện hỏi thăm,dặn dò nàng đầu tuần cũng là mẹ. Kể sơ qua cũng đủ chật trang. Nàng rất cảm kích về bà. Bà là người luôn lắng nghe trái tim nàng ở căn nhà này.
-"Không sao. Dì tìm con có gì không ạ?"-Nàng mời mẹ qua ngồi ở ghế sofa.
-"Ba con gọi con xuống nhà nói chuyện."-Bà xoa đầu nàng.-"Ở bên ngoài nên ăn uống nhiều vào. Không ai ở bên mà chăm sóc con được. Nhớ là không được bỏ bữa đâu đấy. Bụng con nhìn vậy cháu cũng rất yếu. Ăn những đồ không quen là cứ đau bụng suốt à."-Từ khi nào mà mẹ đã biết rõ về con vậy?
-"Con cảm ơn."-Nàng nặng nụ cười nhìn người mẹ trước mắt. Giá như ba nàng cũng như vậy với nàng thì hay biết mấy.
Nàng với bà xuống dưới lầu. Ba và nhóc đang ngồi uống trà xem ti vi ở phòng khách. Tiếng cười rôm rả của hai cha con vang lên làm tim nàng đau nhói. Ngày trước mình cũng đã từng...với mẹ.
Mẹ kế nhìn sang nàng đang hiu lạnh từng bước. Đặt tay lên vai nàng vỗ về như người mẹ ruột thực thụ. Có khi nào bà đã xem con như con ruột chưa? Nàng đã tự hỏi rất nhiều lần trong tâm trí mình. Nhưng đó chỉ là câu hỏi. Thực chất bà chỉ là đang chăm sóc đứa con của người vợ đầu của chồng mình mà thôi.
Nàng ngồi xuống ghế đối diện ba và nhóc. Ti vi tắt,tiếng cười ngưng lại. Ba nàng trầm mặt nhìn nàng và mẹ kế.
-"Ta gọi đến đây là vì...gia tài này... Con muốn gì thì cứ nói. Bao nhiêu tiền?"-Ba nàng chưa hề hiểu nàng.
Nàng bật cười đứng phất dậy nhìn ba rồi nhìn nhóc đang vòng tay trước ngực nhìn mình.
-"Tài sản...cứ để cho em con tất cả. Con không cần."-Nói rồi nàng xỏ tay vào túi quần đi lên lầu.
-"Cũng phải. Còn công ty của mẹ con nên cần gì tiền bên này."-Câu nói thốt lên từ miệng bà nàng làm nàng đứng yên. Rốt cuộc là có lí do gì mà ông ấy ghét mình?
Nàng quay sang nhìn thằng vào mắt người đã tạo nên mình.
-"Có lẽ vậy. Nhưng nếu không có công ty ấy. Con cũng không cần gia sản này."
Mẹ mế thở dài với tình hình này. Nàng đi lên lầu với vẻ mật ủ rủ. Nhóc nhún vai xin phép về phòng mình. Bây giờ chỉ còn ba mẹ nàng.
-"Chúng ta không thể sống hạnh phúc được sao?"
-"Tôi không biết."
-"Lòng vị tha của ông chết rồi. Giá như chị ấy không chết."
...........
Nó với nhóc đèo cùng nhau trên con đường dài ngoằn nghèo. Đến biệt thự mình sống.
Tất cả người trong nhà mở cửa cung kính chào đón hai đứa cháu trong dòng họ.
-"Mừng hai đứa mới về."-Chị nó đi ra ôm lấy hai đứa em thân yêu.
-"Hai..."-Nó với nhóc reo lên.
Chị bật ra cười xoa đầu hai đứa. Sao một tuần xa nhau mà cứ như một năm vậy. Chị rất nhớ hai đứa em này. Vừa láu lỉnh lại hiền từ.
-"Có người đến thăm hai đứa."
-"Người đến thăm?"-Nó với nhóc cau mày nhìn nhau. Mình còn ai mà thăm nữa chứ?
-"Vào đây rồi sẽ biết."-Chị nó vào bếp quắt quắt hai đứa.
Nó với nhóc tò mò không biết người đến thăm mình là ai,đi vào bếp. Vừa vào là bắt ngay mái tóc màu hạt dẻ của nam thanh niên đang nấu ăn với thân hình như người mẫu cộng làn da trắng bum bum...>.
Nó cau mày suy nghĩ người kia là ai mà có vẻ quen quen trong khi nhóc đã đoán ra được. Giọng nhóc lạnh lùng khác lạ.
-"Chào anh....Trịnh Gia Khôi