Xe cấp cứu đến nhanh chóng. Nó nắm chặt tay em trên xe cho đến phòng.
-"Bác sĩ....em tôi nó làm sao rồi?"-Nó tay đầy máu cầm lấy tay bác sĩ.
-"À...tình trạng bệnh nhân khá nguy hiểm. Mất rất nhiều máu,cháu mau gọi người thân đến truyền máu nhanh."
Truyền máu.
......
-"Sao lại thất bại."-Nội nó ném nguyên lọ bút bay thẳng đến mặt Sia.
-"Tôi thành thật xin lỗi."
-"Vậy người đâm phải là ai?"-Thím nó nhìn thẳng vào mắt Sia.
-"Là...."
Tin....tin...tin
Điện thoại của thím reo lên làm cắt quãng. Có một linh cảm chẳng lành cuốn đến.
-"Alo."-Thím thấy số điện thoại của nó hiện lên. Không mấy thiện cảm.
-"Mau đến bệnh viện đi. Hoàng cần máu của bà."
Rầm.
Thím đứng không vững té xuống sàn. Điện thoại rơi xuống vỡ nằm hình tung toé.
-"Người mà ngươi đâm phải là ai vậy hả?"-Thím nhìn Sia run run.
Sia lạnh lùng nhìn thím.
-"Là em của Lam Minh Nhật. Lam Minh Hoàng."
Thím nó nhào ra cửa lái ngay xe chạy đến bệnh viện. Nội nó ngồi trong phòng vẫn phong thái ung dung không bận tâm đến việc ai đang bị thương.
-"Giết chết Lam Minh Nhật đi."
Sia do dự nhìn bà nội trước mắt.
-"Lam Minh Hoàng là con trai của bà Quỳnh sao?"
-"Không đến ngươi phải biết. Mau giết con nhỏ đó đi."
Sia thở dài cúi đầu.
-"Tôi...không làm được không?"
-"Vậy mau sang thế giới bên kia đoàn tụ với gia đình ngươi luôn đi."
-"Tôi xin lỗi."
........................................................
Thím nó vừa chạy đến thấy nhóc nằm đấy bất tỉnh. Vồ đến ôm lấy nhóc.
-"Hoàng của mẹ. Con bị làm sao thế này. Con...tại sao?"
Thím nó quay sang nắm lấy tay nó đỏ hoe mắt.
Nó cảm nhận thấy người đàn bà độc ác trước mắt. Trong sâu thẩm bà ta rất thương con. Bà ta cũng biết lo lắng,quan tâm và sợ hãi mất đi đứa con này.
Nó bật khóc. Lần thứ ba nó khóc. Nó khóc rất nhiều. Lam Minh Hoàng đã cứu mình. Tất cả là tại mình ra nông nổi như thế này.
-"Con xin lỗi."-Nó bụm mặt nói trong nức nở.-"Tất cả là tại con mới ra nông nổi như thế này."
Thím nhìn nó đỏ hoe mắt. Rốt cuộc là vì chuyện gì mà Lam Minh Hoàng mới hy sinh cứu nó chứ.
Tôi đang làm cái gì thế này? Chính tôi,chính tôi đã hại con của tôi.
Mọi người từ phòng Thái Mỹ Hoà chạy sang nhìn thấy cảnh tượng này không kiềm nổi nước mắt.
Thái Mỹ Hoà,Lam Minh Hoàng bất tỉnh. Từ Minh Nhi,Hoàng Minh Quân mất tích.
-"Nhật."-Gã chạy đến trước mặt,lau đi những giọt nước mắt của nó.
Gã đã cố quên nó,đã cố không quan tâm và lạnh lùng với nó. Nhưng gã không làm được. Gã rất sợ nó bị tổn thương. Gã thích nó rất nhiều.
Cạch.
Chú nó bước vào với tờ giấy xét nghiệm trên tay.
Rầm.
Đá vỡ mọi thứ.
-"Thằng nhãi ranh đấy là thằng nào? Thằng nào mới là ba của thằng bé."
Sự thật thì cuối cùng cũng lộ. Xung quanh trôi dần,mọi thứ xoay chuyển.
Mọi người đứng đấy lặng im nhìn Lam Minh Hoàng nằm bấy tỉnh.
Hy vọng của chị bây giờ là mong em tỉnh lại. Đừng rời bỏ chị.
...
Nó lạnh lẽo đứng trước biển. Những con sóng xô dạo dào,dấu chân nó in đậm trên cát.
Bây giờ phải làm sao đây? Mọi thứ cũng là tại mình. Vì mình mà mọi người đã bị liên lụy.
Nó chắp tay cầu nguyện mọi chuyện tốt đẹp đến bạn,người thân của nó.
Vừa nhắm mắt. Hình bóng Hoàng Minh Quân nở nụ cười tươi xuất hiện.
Sợi dây chuyền Hoàng Minh Quân đeo cho mình.
{Mỗi khi cậu yếu mềm hay cô đơn. Hãy nắm chặt sợi dây chuyền,tớ sẽ đến bên cậu.}
{Tớ hứa. Mãi mãi tớ sẽ luôn bên cậu. Cho dù cả thế giới này có gạt bỏ,không tin cậu đi chăng nữa thì Hoàng Minh Quân này mãi mãi bên cậu}
Cậu hứa. Nhưng tại sao cậu lại không giữ lời cơ chứ. Ở bên tôi sao? Cho dù cả thế giới này không ai tin tôi thì cậu sẽ ở bên tôi,xuất hiện những lúc tôi cần nhất.
Cậu là đồ tồi.
Nó nắm chặt sợi dây chuyền ném đi. Hoàng Minh Quân là đồ tồi. Cậu hứa làm gì,cậu cũng không làm được. Cuộc đời tôi là vận đen. Không bao giờ xuất hiện màu hồng trong cổ tích.
.......................................................
Nhỏ đứng ở lang cang ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Hôm nay trời đẹp. Gió se lại,trên tay ấm nồng với ly cafe nóng. Như thế này liệu có đủ rồi?
Chàng đến cạnh nhỏ thở dài.
-"Sao không vào ngủ đi."
-"Không buồn ngủ."
-"Thì ít ra cũng phải chợp mắt đi."
-"Mày đang quan tâm tao đấy à?"
Không yêu người ta thì đừng tỏ vẻ quá quan tâm,như thế sẽ làm đối phương ảo tưởng đấy.
-"À...tao."-Chàng ngượng ngùng nhìn sang nhỏ.
Nhỏ lấy hết tâm trạng quay sang nhìn chàng.
Đôi môi khẽ nở nụ cười nhẹ.
Vi...vu...vi...vu
Gió thổi thoang thoảng,tóc nhỏ đùa theo.
-"Nói này nhé,tao thích mày."-Nhỏ sẽ tự thổ lộ với chàng.
Chàng đỏ hết cả mặt không biết đáp trả nhỏ thế nào. Nguyễn Minh Phong thích mình thật ư?
Nhỏ bật cười nhìn sang thái độ của chàng. Chắc bất ngờ lắm. Nhưng tao nói thật đấy Phùng Gia Bảo. Tao thích mày. À không,phải là tao yêu mày.
Nhỏ cụng ly vào ly cafe nóng đang nhả khói nghi ngút của chàng. Quay lưng bỏ lại bóng thằng khốn nhỏ yêu đi nhanh vào phòng.
Mày đúng là khốn.
Tao nói như thế mà mày cũng không chút biểu cảm gì.
Ít ra cũng nói dối hay đùa tao thêm một lần cũng được không?
"Ừ,tao cũng thích mày."
Bộ câu nói đấy khó lắm hả Phùng Gia