Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra về nhanh chóng. Anh đi kè kè bên nàng luyên thuyên nhiều chuyện trong khi nàng đang suy nghĩ về việc hắn có thích nó hay không. Không hiểu sao nàng lại có cảm giác rất hy vọng nó với hắn thành một cặp. Hoàng Minh Quân là đứa cũng không tồi. Nhìn bề ngoài cũng là con danh giá,lại đối xử tốt và có thể bảo vệ con Nhật. Vậy còn gì bằng.

Nàng đang tính chuyện tác thành cho hai người bọn họ thành đôi thì cứ bị anh làm phiền mãi. Nàng tức giận nhéo mạnh làm mặt anh đỏ tía lên,suýt xoa.

-"Sao mày cứ làm phiền tao vậy nhỉ? Tao...không thích mày. Tao cảm thấy mày thật phiền phức khi đi theo tao. Tao không có là vợ mày đâu."-Nàng trừng mắt nói chuyện với anh.-"Tao thích người khác rồi. Mày...chả là gì cả."

Anh cau mày,nhịn cười với thái độ của nàng. Chả là gì? Thích người khác? Không là vợ? Nói đi nhá,rồi tớ sẽ làm cậu yêu tớ.

-"Tớ...là gì của cậu?"

Nàng lườm anh. Đã nói đến thế mà vẫn dai hơn đĩa. Không biết hồi nhỏ hắn ta ăn cái gì mà cứng đầu chết đi được.

-"Không là gì cả."

Nóitrồi nàng bỏ anh đứng đấy ngước nhìn theo với vẻ mặt buồn buồn. Chẳng lẽ tớ..không là gì của cậu sao Hoàng Minh Thụy.

Câu hỏi tớ là gì của cậu cứ đặt mãi trong đầu anh.

Không là gì.

………………………………………

Nó với hắn về kí túc xá. Hai người im bặt,chẳng nhìn,chẳng nói cũng chẳng cười. Nhỏ nằm trên giường thấy hai bản mặt thiếu sức sống ấy làm mình cũng sắp chết theo.

Chàng từ nhà tắm đi ra cũng phải né một bên cho hai người bọn họ đi.

Tin....tin...tin

Hắn nhấc máy.

-"Con về đi. Ta có chuyện muốn nói."

-"Vâng."

Hắn tắt máy nhìn chằm chằm nó. Nhưng nó vẫn vậy,không để ý đến hắn dù chỉ một giây.

Hắn xách xe chạy về nhà. Vừa bước vào cửa là thấy tất cả mọi người có mặt đông đủ. Ba mẹ cũng về nước. Kì lạ,sao lại đột ngột xuất hiện vậy nhỉ?

-"Con chào cả nhà."

Ba hắn im lìm nhìn hắn chẳng nói. Bộ hôm nay la ngày cấm nói hay sao mà mọi người không nhấc môi lên nỗi dù chỉ một từ vậy nhỉ?

-"Vào vấn đề chính luôn nha cháu trai."-Ngoại hắn cười mộng mị.-"Con chuẩn bị về nước Mỹ lấy con của tập đoàn AIE nhá."

-"Thế kỉ XXI rồi thưa ngoại."-Hắn nhanh chóng trả lời.

-"Thế kỉ nào thì cũng vậy thôi. Con lấy con gái bên đấy làm vợ vừa tốt cho gia đình nhà ta,vừa có tương lai cho con."-Nội nó đệm thêm.

-"Tương lai gì ạ? Con thấy ai bị ép hôn kiểu này cũng đau khổ cả. Chẳng ai được hạnh phúc. Đây là thế giới thực chứ không phải trong truyện mà đấu đá nhau rồi thương nhau đâu ạ. Con...sẽ không lấy cô gái bên tập đoàn AIE đó đâu. Và không cần nói thì cô ấy cũng sẽ không bao giờ muốn lấy con."-Hắn cho một giàn ca đồng bộ không ngừng nghĩ với trái tim đang hướng về nó.

-"Quân....con."-Mẹ thấy thái độ của hắn không hài lòng khi nói với ngoại và nội như vậy. Định giảng dạy là thái độ ấy thì ba hắn ngăn lại cười nhẹ nhìn.

-"Người con gái con thích đâu. Có thể cho ta gặp một lần được không?"

Hắn mừng quýt lên. Chỉ có ba là hiểu mình. Nở ngay nụ cười thiên thần tươi như ánh mặt trời.Người con yêu duy nhất chỉ có Lam Minh Nhật.

-"Đợi thêm một tí nữa được không ba?! Con sẽ dắt cô ấy về gặp gia đình."

Ba vòng tay trước ngực gật đầu nhìn hắn.

-"Mong là cô gái ấy không tệ."

Hắn thầm mừng hơn nữa. Cháu gái tập đoàn AL mà sao tệ được.

Bộ người tròn xoe mắt nhìn hắn và ông bố kia. Không biết hai người có tính gì đây?

-"Vâng. Con sẽ đưa cháu gái tập đoàn AL về đây."

-"TẬP ĐOÀN AL?"

Hắn gãi đầu cười phì. Mọi người giật mình nghe tên tập đoàn đấy. Nhà họ Lam sao?

-"Mau mau mang con bé đấy về đây."-Nôii và ngoại hối hả hắn.

Hắn cong môi tỏ vẻ suy nghĩ.

-"Con còn phải tấn công đã chứ. Người ta đã đồng ý đâu."

Mẹ hắn thở dài lắc đầu.

-"Con như thế thì không đồng ý là phải."

Hắn lườm yêu bà.

-"Con mà mẹ tưởng ai hả?"

………….….………………

Nhỏ trong mền nằm suy nghĩ chuyện hồi sáng. Nụ hôn đầu tiên.

Tin...tin...tin

Điện thoại nhỏ chợt reo lên. Nhỏ có linh cảm không tốt ở điện thoại vừa reo. Nhỏ lấy điện thoại ra đọc tin nhắn. Tin nhắn từ chàng. Chắc lại là rủ rê đi ăn nhậu nữa đây. Công nhận là thấy phiền thật nhưng nếu không có thì chàng thì chắc mình cũng buồn lắm.

[Mình chia tay đi]

Nhỏ giật mình khi thấy tin nhắn của chàng. Chia tay?

[Từ trước đến giờ tao chỉ đùa với mày thôi. Tao chỉ đùa vì mày dám giấu tao chuyện giả trai đi học. He he...mày không giận tao chứ]

Rầm.

Sét đánh trên đầu nhỏ đánh xuống. Có chuyện gì xảy ra. Chỉ là đùa? Thật ư? Câu hỏi ở đâu mà lắm thế này?

Không hiểu lòng mình sao mà nhỏ cảm thấy thắt lại. Những hồi ức kỉ niệm giữa nhỏ và chàng hiện lên.

Ở biển. Nhỏ và chàng nắm tay nhau để lại nhưng dấu chân nhỏ nhắn của người con gái và bước chân của một mỹ nam.

Ở chợ. Nhỏ và chàng cùng nhau trả giá,mua đồ,ăn hàng. Hàng đêm đi dạo mỗi tối với hàng người lướt qua.

Dã ngoại. Chàng với nhỏ ân cần chăm sóc nhau đến nổi ai cũng phải ganh tị.

Ở lớp. Nhỏ với chàng là đôi bạn cùng tiến,giúp đỡ nhau đến nổi thầy cô ai cũng khen.

Ở trường. Nhỏ và chàng thân thiết đến nổi nhận được lời chúc phúc của nhiều người.

Hình như nhỏ nhận ra nhỏ đã bắt đầu yêu chàng. Và khi nhỏ nhận ra tim mình hướng về chàng thì chàng bảo là đùa.

Đùa chó má thật. Nhỏ tự chửi bản thân mình. Sao mình ngu ngốc lại tin vào một đứa trăng hoa như hắn ta chứ. Dám thọt thẳng dao vào tim mình rồi rút ra chậm chạp mà đau thế đấy. Tại sao không nhanh chóng lấy dao ra mà từ từ rút ra và chăm chú quan sát khuôn mặt,lặng lẽ quan sát trái tim mình đang rỉ máu chứ. Hình như đấy chỉ là chô hình trong mắt chàng. Nhưng chàng có hiểu đó là vết thương rõ rệt trong tim nhỏ.

[Ừ]

Nhỏ rep chậm lại. Đắp chăn qua đầu nằm im lìm suy nghĩ về chàng. Chỉ là đùa thôi sao. Nhưng Phùng Gia Bảo ơi,tao yêu mày mất rồi. Nhưng mày chẳng để tao nói ra thì mày đã bảo là đùa. Sao mày ác với tao vậy.

Thằng khốn đấy. Tao khóc đấy. Mắt nhỏ cay cay và có thứ gì đó trong suốt mong manh đọng lại ở khoé mắt kia. Nhỏ nhắm nhẹ,thứ vô hình lơ đãng ấy rơi xuống chảy dài trên khuôn mặt buồn bã của nhỏ.

Nguyễn Minh Phong. Mày điên mới nhận ra mày yêu nó. Không hề...phải vui mới đúng. Từ nay không ai làm phiền mày nữa đâu. Khỏe thân lắm. Cứ coi như mình vừa trải qua một thế giới ảo đi. Đúng rồi,mày mà như thế họ cười vào mặt mày đấy. Nguyễn Minh Phong mạnh mẽ nhiều lắm. Mặc kệ mọi thứ dần trôi. Ngủ một giấc là quên đi. Nó nhẹ và chẳng lạnh đâu. Một ác mộng đấy Nguyễn Minh Phong. Ác mộng đẹp.

Tự an ủi bản thân kiểu ngu ngốc đó càng làm mình đáng thương hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK