-"Nhưng giải ân oán là giải như thế nào?"-Cô hỏi làm mọi người nhận ra rằng điều vô lí này. Liền đuổi theo anh.
Nhóc với em nhìn anh im bặt. Cái cha già này định giở trò gì nữa đây không biết. Nhưng chắc chắn là những điều quái dở rồi.
-"Hai đứa tụi bây..."-Anh chen giữa ngồi choàng vai nhóc và em.
-"Sao cơ?"-Nhóc và em quay sang nhìn anh.
-"Vì quá sâu đậm của kiếp trước nên bây giờ ân oán mới sâu tệ như thế."
Nhóc với em đưa bản mặt nhìn anh,vòng tay trước ngực.
-"Tầm phào. Ai mà tin."
Anh xô hai đứa ra.
-"Đầu tiên là phải học lại cách ăn nói với nhau."
-"Bộ anh bị điên hả?"-Em hét lên.
-"Đồ khùng. Tui về lớp đây."-Nhóc phủi quần áo một mạch đi lên lớp bỏ lại anh bơ ướp lạnh ở ghế đá.
Hai bóng của 15 tuổi vừa đi là cả bọn hội đồng 17 tuổi té ầm ra. Đúng là anh chẳng làm được cái tích sự gì ra hồn.
...............................
Nhóc với em đi lên lầu. Người đi trước kẻ sau. Nhóc nhìn lại đôi giày mình đã bẩn hết. Là lại nhớ đến cái bản mặt lanh chanh của em. Quay đầu lại.
-"Nè...ít ra bà cũng phải xin lỗi tui đi chứ."
Em nhếch nữa môi nhìn nhóc. Sao cái ông này nhỏ nhoi,hẹp hòi vậy nhỉ? Cái chút xíu mà cứ như mình xúc phân bỏ vào giày chả vậy.
-"Xin lỗi."-Em hét vào mặt nhóc đi nhanh chóng.
Nhóc nhếch nữa miệng nghe câu xin lỗi của em chẳng thành tâm như thế nào. Cứ như là bị ép buộc trong khi mình chẳng có lỗi vậy. Đây rõ ràng là con khốn mà.
-"Nè...bà kia đứng lại."-Nhóc đuổi theo em.
Em đứng lại,vòng tay trước ngực quay sang nhóc. Không biết cái tên hẹp hòi này nó định làm cái đách gì nữa đây. Hay là vụ nôn ói mữa gì trên áo chả ta.
-"Sao?"
-"Xin lỗi cái kiểu đó của bà thì xin lỗi làm gì cơ chứ. Trông chẳng thật lòng tí nào."-Nhóc lườm em.
Em nhẫn nhịn,nắm tay thành quyền cố kiềm nén lại.
-"Thế bây giờ ông thích sao?"
Nhóc vòng tay trước ngực,đắc ý.
-"Phải nói là "Anh Lam Minh Hoàng cho em xin lỗi,em không biết giày của anh quan trọng như thế nào. Từ nay em sẽ không bao giờ động đến đồ của anh nữa đâu" phải thế đấy."
Quá tam ba bận. Không đời nào Từ Minh Nhi này nói kiểu hạ thấp bản thân mình mà kêu với cha nội bằng tuổi là anh đâu.
-"Không."-Em nghĩ lại lời anh và gã. Có khi nào kiếp trước mình như vậy thật không nhỉ? Có thể của có thể lắm. Phải giải ân oán này để còn phải cưới anh Quân yêu dấu của mình mới được.
-"Nè..."-Nhóc quát lớn.
-"Tui nghĩ kiếp trước tui với ông như lời anh Nam với anh Khôi nói thật đấy. Tui với ông đi giải ân oán đi. Để tui còn phải lấy anh Quân của tui nữa."
Nghe xong là Lam Minh Hoàng muốn tự cắt tai mình luôn. Sao cái bà tự cao tự đại,tự tin,tự kiêu lại xuất hiện trước mặt mình cơ chứ.
-"Được thôii."
Nói rồi nhóc với em kéo nhau xuống vườn hoa của trường để gặp anh.
Vừa xuống là thấy anh đang đứng đó cong môi nhăn nhó. Cả hai chạy ào đến ngồi cạnh anh.
-"Anh Nam. Em muốn giải ân oán giữa em và tên khốn nhỏ nhoi,hẹp hòi đó."-Em vòng tay trước ngực.
-"Em cũng muốn giải. Cứ riết như thế này fan hâm mộ của em nó thấy ả ta nó chạy mất. Rồi em ế vợ thì sao."-Nhóc lườm em.
Anh nhìn nhóc rồi nhìn em không biết lí do gì mà hai đứa đổi ý định nhanh như gió vậy nhỉ? Đã thế còn tỏ vẻ rất kiên quyết.
-"Mau làm đi chứ."-Cả hai đồng thanh quay sang nhìn anh.
-"À...à..."-Anh gượng cười nhìn nhóc và em.-"E hèm... Như anh đã nói trước tiên hai đứa phải đổi cách xưng hô."
-"Xưng hô?"
-"Ừm..."-Anh bỉu môi.-"Thằng Hoàng phải gọi bé Nhi là em,ngược lại bé Nhi phải gọi thằng Hoàng là anh."
Nhóc nghe xong đắc ý cười hả hê. Anh Nam nói đúng. Cho dù có bằng tuổi nhau nhưng mình vẫn là anh của con nhỏ bựa vãi nồi kia thôi.
Anh thấy nhóc đắc ý. Chắp môi lắc đầu hiểu rõ lòng nhóc đang như thế nào.
-"Không phải là anh về vụ đàn anh đâu."
Nhóc tròn mắt quay sang nhìn anh. Vậy về vụ gì cha nội?
-"Vụ về kiếp trước hai người đã xưng là anh em."
-"HẢ?"
-"Ở đời này,hai con phải lập lại như kiếp trước."-Anh lại bỉu môi.
Nhóc với em bây giờ mới nhận ra anh tâm thần cỡ nào. Đáng lí ra mình không nên đến đây.
-"Xưng đi."-Anh cho nhóc và em hai cái bạt tai lên đầu.
Hai người cố nhẫn nhịn nhìn anh rồi nhìn nhau.
-"A...ha...Anh."-Em nói xong chạy mát dép xuống cantin.
-"E...m."-Chưa kịp để nhóc nói lại cho em nghe.
Anh huých tay bảo nhóc xuống cantin với em. Nhóc ủ rủ vác mặt lê thê đi theo. Vừa như thế là cả bọn trong bụi kia bay thẳng ra bu quanh anh như ruồi bu phân,như mèo thèm mỡ.
-"ANH VÀ EM."
Nói rồi cả đám lôi anh xuống cantin ngồi cùng bàn với hai tụi nhóc.
Thấy hai cái bản của nhóc và em ngồi chành bành ra mà chẳng kêu gì ra nhai.
-"Anh ý nên lấy nước ngọt cho em ý."-Anh nhấn mạnh hai từ "anh và em."
Nhóc kiềm nén đi lấy nước ngọt trong khi em vòng tay trước ngực đắc ý. Sao cái ả đó nhìn là khó ưa rồi. Nhóc cầm lon pepsi vừa nhăn nhó vừa lắc lắc (cái này không có cố tình nè >.
Nhóc ném qua cho em. Vừa bật lon nước ra.
Phụt.
Yeah!
Nước bay tứ phía về phía nhóc (tưởng em nữa chứ :3) đó cũng là nhờ phần của nhóc. Lắc kiểu gì mạnh quá mà cả hai ướt nhem lên.
Mọi ánh mắt đổ ầm về phía hai đứa. Công nhận vong linh bày quá nặng. Ngôi trường này không may mắn khi chứa đựng hai đứa rồi.
-"Trời ơi."-Em nhăn nhó vứt luôn lon nước vào người nhóc.
-"Chết tiệt."-Nhóc hét lên.