Nhỏ nằm trên giường vùng mình dậy. Thái Mỹ Tuyền và Cao Hoàng Nam sẽ thành một cặp. Vậy còn Hoàng Minh Thụy thì sao? Thái Mỹ Tuyền đồng ý từ khi nào vậy? Chẳng phải hồi sáng hai người bọn họ tình cảm lắm sao?
-"Có chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Thái Mỹ Hoà nhìn Hoàng Minh Long khẽ cười rồi nhìn nhỏ.
-"Anh Nam và chị Tuyền sẽ là một cặp. Em thấy hai người ấy cũng hợp quá chừng mà. Em mong hai người sẽ hạnh phúc."
Hoàng Minh Long nhìn Hoàng Minh Thụy chẳng nói cũng chẳng rằng chỉ biết đứng đấy nhìn anh và cô cười với nhau.
Hoàng Minh Long có cảm giác gì đó lạ từ Hoàng Minh Thụy. Trong lòng chị ấy...liệu có ai mang tên Cao Hoàng Nam không?
Nàng vô tư cười đi đến nhìn hai người trước mắt.
-"Hưm...Hưm...Hưm...Chúc hai người hạnh phúc nha. Ai ya...trông hai người rất hợp nhau."
Nhỏ đứng dậy nhìn nàng đang chúc mừng em mình và Cao Hoàng Nam. Bộ con này bị gì về não hả trời? Yêu người ta mà đi chúc phúc họ. Má nó,có chuyện gì đang xảy ra vậy hả? Hết mình rồi đến con Thụy.
-"Dẹp hết đi."-Nhỏ nói lớn.
Cô khẽ cười nhìn nhỏ đang bù xù cả người đứng giữa trung tâm ồn ào.
-"Chị...không...chúc phúc...cho em và Nam à?"
Nhỏ im bặt nhìn cô. Tuyền thích Nam thật ư? Vậy rốt cuộc là như thế nào? Mình nên chúc phúc cho đứa em hay dành hạnh phúc giúp con bạn. Nhỏ gãi đầu bù xù đi vào phòng vệ sinh.
Chàng với hắn không hiểu gì ngồi đấy nhìn anh và cô. Chúc phúc?! Cao Hoàng Nam đang làm gì vậy? Nói yêu Hoàng Minh Thụy nhưng lại nắm tay Thái Mỹ Tuyền đi lặng lẽ hết quãng đường còn lại.
Bộp...bộp....bộp
Chàng cố gắng vỗ tay thật lớn chúc phúc cho hai người đấy.
-"Chúc hai tụi mày hạnh phúc. Ok?"-Nói rồi chàng nằm lên giường giả vờ ngủ. Người ta thành cặp còn mình đơn côi. Tự nhiên nhìn người ta có cặp,còn mình lại chia tay sao trống rỗng vậy không biết. Nguyễn Minh Phong.
Nó xỏ tay vào túi quần quần đầu ra lại. Lướt sang anh,khẽ chúc phúc.
-"Hạnh phúc."
Biết sao bây giờ. Thái Mỹ Tuyền là bạn,Hoàng Minh Thụy cũng là bạn. Bởi thế,bạn nhau đừng nên chọn người yêu cùng.
…
Tin...tin...tin...
Nó nhấc máy.
-"Nhật về đi. Nội Khôi muốn gặp Nhật."
-"Ừ."
Nó đạp xe về nhà. Tối nay nó ngủ ở nhà,ngủ với chị. Đúng rồi,lâu lắm nó chưa ngủ với chị. Và nó cũng chưa đến thăm ba mẹ nó.
-"Con chào bà."-Nó lễ phép.
Nội gã cười mỉm nhìn nó.
-"Bé Nhật lớn quá nhỉ? Càng lớn càng xinh ra. Ta là ta thương con nhất đấy."
Nó cười ngại nhìn bà. Nhớ lại 7 năm về trước. Bà đã chăm sóc nó thay ba mẹ mỗi khi chị nó vắng nhà. Bà đã luôn nhắc nhở nó mọi thứ. Bà như luyện cho nó cứng nhắc từ nhỏ.
Con phải tự mạnh mẽ,không được nhờ vả vào thứ gì.
Một khi con đã bỏ thứ gì thì không bao giờ nhìn lại. Bởi vì nhìn lại,thứ đã bỏ sẽ làm lòng con yếu đuối.
Tàn nhẫn là cách họ chữa lành vết thương.
Không được khóc. Mà nếu có khóc thì hãy khóc cái gì đó đáng để mình khóc.
Và điều đặc biệt hơn là mình phải biết yêu thương mình trước. Trong thế giới này không ai thương mình như mình thương mình. Ngoại trừ ba mẹ.
-"Con cũng rất thương bà."-Nó cười ngại.
Quay sang nhìn gã đang hí hửng nhìn nó. Trong khi chị và nhóc quan sát ánh mắt và khuôn mặt nó biểu cảm như thế nào.
Chỉ cần chị không muốn thôi. Em sẽ ngăn anh ấy đến bên chị.
Quyền yêu ai là của em,bởi vì...ai cũng có tự do cho riêng họ. Nếu như em cảm thấy hạnh phúc.
…………………………………………
Nàng nằm trên giường quấn quanh chiếc mệt mỏng kia. Anh và cô từ nay sẽ thành một cặp.
Đúng thôi,người ta thương yêu nhau,đến với nhau là đúng. Mình chỉ là một người bạn. Chính mình đã nói Cao Hoàng Nam không là gì mà. Và cả chúc hai người bọn họ hạnh phúc nữa.
Mình làm đúng. Nhưng sao tim mình nó khó chịu vậy nhỉ? Mình đang ghen sao. Đùa à,Hoàng Minh Thuỵ. Má nó chứ.
...
Nhỏ cắn móng tay cầm điện thoại đợi tin nhắn chàng. Lại nhá ảo tưởng. Chỉ là trò đùa nhau thôi. Kết thúc,không tin nhắn,không quan tâm.
Chàng trằn trọc nhìn lên trần nhà suy nghĩ. Lại dòng chữ "không là gì của nhau" cứ hiện lên trước mặt.
Chàng cầm điện thoại nhắn tin chúc ngủ ngon cho nhỏ,chưa kịp gửi những dòng chữ nhỏ bé ấy bị chàng xoá đi. Trò đùa kế thúc.
Nhận ra rằng trò đùa từ một phía hành động và một người không biết gì hành động theo.
Còn trò chơi xuất phát từ hai phía đổi cả hai nhận ra rằng đến lúc mình phải hạ màn kết thúc.
Trò đùa tàn nhẫn hơn hay trò chơi khốc liệt hơn?