Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Reng...reng....reng.

Giờ học cũng kết thúc nhanh chóng. Phần ai nấy lo,mỗi người một hướng. Thái Mỹ Hoà tưởng chừng là mình đã được thoát khỏi nhóc. Nhanh nhẹn thu dọn sách vở vào cặp.

Hoàng Minh Long thì ngược lại. Từ từ thu dọn sách vở với khí chất lạnh lùng.

-"Tớ..."

Thái Mỹ Hoà chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hoàng Minh Long "phanh" lại gấp gáp.

-"Tôi sẽ về cùng em."

Thái Mỹ Hoà mếu máo cúi gầm mặt. Tưởng nào mình sẽ được thoát khỏi Hoàng Minh Long nhưng có lẽ càng cố thoát thì càng bị Hoàng Minh Long khoá lại.

Tay Thái Mỹ Hoà run rẩy ôm cặp đi lên trước,Hoàng Minh Long bắt tay Thái Mỹ Hoà mạnh mẽ nhanh chóng đi lên sau.

Chưa kịp đến cầu thang thì một con bé lùn tẹt với mái tóc thẳng suôn mượt kia chạy đến nhìn nhỏ cười tít mắt.

-"Chị có năm lá thư."-Bé lùn đưa thư lên trước mặt Thái Mỹ Hoà. Nhìn thôi không cần hỏi cũng biết đó là thư tình.

Hoàng Minh Long trầm mặt nhìn con bé trước mắt.

-"Về nói lại với mấy người đã gửi thư này. Nếu một lần nữa còn dám động đến người con gái của tôi thì liệu hồn."

Giọng và khí chất mạnh mẽ đến nổi con bé đứng trước mặt phải bỏ chạy sớm mà chưa kịp thưa gửi tạm biệt.

Như vậy cũng hiểu sơ qua là biết Thái Mỹ Hoà căng thẳng đến nhường nào. Tất cả những lá thư nhỏ vừa nhận được,chưa kịp đọc. Nói đúng hơn là chưa kịp nhìn xem tên người gửi là ai thì đã nằm trọn trong thùng rác.

-"Tôi cảnh cáo em. Một lần nữa mà để tôi thấy mấy lá thư ấy xuất hiện trước mặt hay em dám nhận nó thì coi như em không ổn với tôi đâu. Không biết những người cạnh em sẽ bị gì. Tôi nói là tôi làm."

Thái Mỹ Hoà không biết nói gì thêm,chỉ nuốt nước bọt gật đầu lia lịa rồi cứ cúi gầm mặt xuống mà đi. Từ nay đến mai sau,cho đến khi Hoàng Minh Long không khoá chặt mình nữa thì ngước đầu lên mới là chuyện mai đấy. Nhưng việc Hoàng Minh Long không xiết chặt thì không biết đó là chuyện lúc nào.

Hoàng Minh Long đứng lại nhìn bộ dạng của Thái Mỹ Hoà. Nhóc tức giận nhưng chưa đến phải bộc lộ ra ngoài. Đi đứng mà cứ cúi mặt xuống đất. Nhắc bao nhiêu lần mà vẫn cứ chứng nào tật nấy. Chắc phải dạy lại cách ứng xử với người khác.

Hoàng Minh Long xỏ tay vào túi quần đi lên trước chắn đường Thái Mỹ Hoà.

-"Ai dạy em cái kiểu đi này?"

Thái Mỹ Hoà run rẩy là càng run hơn. Không biết nên trả lời Hoàng Minh Long kiểu sao? Chẳng lẽ nói sợ anh quá nên tớ mới đi như vậy. Có khi nào anh ấy tức quá đánh mình không nhỉ?

-"Ờ...Ừm."-Thái Mỹ Hoà chà hai tay vào nhau.

-"Ngước lên."-Nhóc không lớn tiếng là không được.-"Ngày mai mà tôi còn thấy em đi cái kiểu cúi gầm mặt xuống là coi chừng."

Từng lời nói của Hoàng Minh Long như in sâu vào não của Thái Mỹ Hoà. Anh ấy sẽ đánh mình mất. Rồi còn nói với chị hai và chị Phong nữa. Mình sẽ bị la mất. Nhỏ mếu máo đi lên bỏ lại nhóc đang cố kiềm nén sự thịnh nộ của mình.

............................

Cả nhóm đi thẳng lên kí túc xá. Riêng gã,cô và em là đến nhà xe trước. Chỉ còn lại nhóc với nó ở cantin.

-"Chị.."-Nhóc gọi nó.

-"Sao."-Nó lạnh lùng hỏi lại nhóc.

-"Chuyện ban nãy chị định phạt em..."-Nhóc có vẻ ăn năn. Xưa nay nhóc luôn là người hiểu chuyện,biết nghe lời lại không nóng tính như bây giờ. Không hiểu vì sao mỗi lần nhóc thấy hắn nói lớn với nó là nhóc tức lên.

-"Về nhà..chị sẽ đánh em."-Nó nói là làm.

Nhóc nuốt nước bọt nhìn nó đang đi thẳng ra nhà xe. Đánh,nhóc nhớ lại lúc nhỏ. Nó dặn dò nhóc là phải cẩn thận với bộ đồ mới kia,không được chơi bẩn . Không nghe lời là chuyện trẻ trâu,nhóc cứ chạy ào ra lê lết đến đen người rồi mới chịu về.

Chị nó tắm xong là giao quyền xử phạt cho nó. Cây roi mây được vọt ngay sau đấy. Tổng cộng là nhóc bị nó đánh đến tận 79 roi.

-"Em...xin lỗi...chị mà."-Nhóc chạy theo choàng vai nó.-"Bỏ qua một lần này thôi. Lần sau em hứa sẽ không có như vậy nữa đâu."

Nó đứng lại vòng tay trước ngực ngước lên nhìn nhóc với vẻ mặt nài nỉ.

Nó không nhịn nổi khuôn mặt baby của em mình. Bật cười trong tí tách.

-"Thôi được rồi. Lần này thôi nha."-Nó véo má nhóc vừa đi vừa nói.

-Yeah!"-Nhóc cười tươi đi với nó.

Bấy ngờ, bóng dáng quen thuộc từ xa đứng hình khi nghe cuộc trò chuyện của nó và nhóc. Là chàng,chàng cau mày nhớ đến cuộc đối thoại ấy. Chị sao? Sao lại là chị? Không phải Lam Minh Nhật cũng là con gái đấy chứ. Ôi không....

......................

Lâu rồi mới gây xung đột lại với nhau. Gã với cô ở nhà xe làm ầm lên vì cái tội để xe gần sát làm hai bên dắt ra để lại vết trầy xướt khó quên.

-"Đáng lí ra ông phải nhường cho tôi lấy xe đi trước chứ."-Cô nhìn vết trầy nhăn nhó gã.

Gã bỉu môi nhún vai đáp lại cô.

-"Tôi là người vào trước mà. Vả lại tôi còn phải lấy xe chở Nhật xinh xắn của tôi về nữa."

Cô nhếch nữa môi nhìn gã. Cái gì mà chở về với Nhật xinh xắn chứ. Không cần nói thì cũng biết Lam Minh Nhật không bao giờ ngồi lên xe của ông rồi.

-"Xi...Đúng là...chắc lúc ở bên Anh ông mang bệnh nhiều lắm nên về đây cho họ không phân biệt chứ gì."

Gã lườm cô đang móc mách mình. Đang định đáp lại vài dâu thì em chen giữa hai người.

-"Đừng cãi nữa. Anh Nhật đến kìa."

Gã với cô đổi ngay sắc thái sang tươi rói như chưa từng cãi nhau. Để ai chứ để Lam Minh Nhật đánh là có trọng thương nhập viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK