Vân Nghiên Thư dùng một số thủ đoạn để dỗ dành anh ta, choi xong rồi vỗ tay rời di.
Thật không ngờ người luôn nghe lời như Cố Khải đêm nay lại tim tới Vân gia.
“Anh Khải, anh đang nói cái gì vậy ?!” Khuôn mặt Vân Nghiên Thư dầy bất bình tình với đôi mắt đỏ hoe “Anh biết không, trong lòng em chỉ có anh thôi. Hơn nửa nãm nay vì anh mà em chưa hê chạm vào Cố Tây Trạch! Nhưng
bâỵ giờ con đ* Vân Thanh đó xuất hiện, nếu cố ta dụ dỗ cố Tây Trạch, kê hoạch của chúng ta sẽ thât bại, vỉ vậy em mói cho cố Tây Trạch nếm một chút ngọt ngào!”
“…Thật?”
“Đương nhiên là thật!” Thảy biều hiện của cố Khải hơi nới lỏng,
Vân Nghiên Thư vùi đầu vào lòng anh ta, vòng tay qua eo anh ta “Anh Khải, em làm tắt cả nhũng điều này vì tương lai của chúng ta! Một khi em kết hôn với cố Tây Trạch, chúng ta sẽ cùng nhau hơp tác để giành lại tập đoàn cố gia!
Giọng cô ta dịu dàng mềm mại, khiến người ta thần kinh tê dại, nhưng ờ nơi mà cố Khải không thề nhìn thấy, trong đôi mắt xinh đẹp kia lại hiện lên một tia sát
khí… cái thứ ngu xuẩn này sớm muộn gì giừ nó lại cũng là tai họa!
Cố Khải đã bị cô ta làm một phen tự trách.
“Vân Nghiên Thư, là anh hiểu lằm em…là anh khinh suất rồi! Làm em lại tủi thân một khoảng thòi gian, khi nào em và cố Tây Trạch kết hôn, anh sẽ tìm cơ hội giết hắn!”
“Vâng, em sẽ nghe lời anh… Anh Khải, đi thôi, ba em và những người khác sắp về rồi!”
Vân Nghiên Thư nói cho có lệ, cô ta không muốn nghe những điều vô nghĩa của anh ta chút nào, cô ta thấp thỏm lo âu lo lắng gần đây sẽ có mấy tay sân ảnh đụng phải chuyện của họ, cô ta vừa dố dành vừa để cố Khái mau chóng
rời đi.
Cố Khải bị Vân Nghiên Thư dỗ dành, cách biệt thự Vân gia không xa, một chiếc xe thể thao màu bạc đang chờ bên đường bật đèn pha hai lần.
Cố Khải bước tới* quen thuộc mở cửa xe và ngồi vào.
“Tiểu Tạ, ngươi thật là trung thành, còn đang đợi ta! Chúng ta trỏ* về hộp đêm tiếp tục uống rượu!” Tạ Lãng cười rạng rỡ hé ra hàm răng trắng bóng: “Tối nay có thể làm quen anh, cũng là vinh dụ của tôi!”
Cố Khái ngã xuống đang ngủ say, Tạ Lãng yên lặng lấy ra máy ảnh thu nhỏ từ trên người hắn, đồng thòi cầm tai nghe bên tai, nói nhỏ: “Lão đại, xong rồi.”
Lập tức, từ trong tai nghe truyền đến tiếng nói của Vân Thanh.
“Vất vả rồi, chỉ cần trông chừng hắn một thời gian.’”
“Đã nhận.”
Vân Thanh tháo tai nghe Bluetooth ra, xe đã dừng lại ở bệnh viện.
Mang theo đồ ân tối vừa mua trên đường, cô bước nhanh đến phòng bệnh của Hoắc Cảnh Thâm.
Khu song thất đơn lập bên ngoài có vẻ tối tăm, nhưng thật ra có rất nhiều vệ sĩ bảo hộ trong bóng tối, Vân Thanh di hết một vòng cũng khỏng có ai ngăn cản, đáng lẽ ra phải là Hàn Mặc giải thích trước.
Nhưng khi cô bước tới cống,
bóng dáng Lưu Phong đã chắn đường cô như một bóng ma.
“Sao lại đến đây?” Anh khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn cô.
Vân Thanh đã quen với thái độ thù địch của anh.
“Tránh ra.”
Lưu Phong khoanh tay đứng trên bậc thang, bộ dáng ngưng trọng bất động.
“Tứ gia phải nghỉ ngơi, tôi không thẻ cho người ngoài vào.”
Vân Thanh ngẩng đầu liếc nhìn ánh sáng từ cửa số cao đến trần nhả lằu hai, ánh mắt rơl vào trẽn khuôn mặt lạnh lùng của Lưu Phong.
Cô nhìn thắng vào anh ta, chợt
nở nụ cười: ‘Lưu Phong, anh có tình ý với tôi sao?”
“….’’Câu hòi bắt ngờ này quả thực khiến Lưu Phong nghẹn họng một lúc, cùng với vết nửt trên khuôn mặt giống như mặt nạ tảng bàng, cổ tức giận đỏ bừng, cảm xúc trầm mặc hiếm thấy “Cô nói vớ vẳn cái gì vậy!”
Danh Sách Chương: