Mục lục
Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Yên tâm đi Vân tiểu thư! Các anh trai của chúng ta nhất định sẽ khiến cô ta ‘lên trời’!!”

Người đàn ông đi đầu nở một nụ cười xấu xa.

Vân Nghiên Thư nhếch lên đỏl môi sáng ngời, giống như rắn độc phun ra chữ, dương dương đắc ý.

Vân Thanh tâm đến mẹ cô như vậy, công thức nước hoa của Khương gia là mồi nhừ ngon nhắt.

Lần này, cô ta chết chắc!

Vân Nghiên Thư lấy điện thoại, vừa đi ra ngoài, vừa gọi điện cho cố Tây Trạch “Anh Tây Trạch, em đã hẹn chị gái gặp mặt trong buồi hòa nhạc, em muốn xin lỗi chị ấy. Nhưng em hơi sợ, anh đi cùng em nhé.”

Nửa giờ sau, Vân Thanh xuất hiện ở buổi hòa nhạc với một cặp kính râm lớn.

Cô vừa lộ diện đã được chào đón bởi một người phục vụ đang mỉm cười.

“Vân Thanh tiểu thư, đúng không? Phòng riêng dã được đặt trước. Mời đi theo tôi.”

Vân Thanh đi theo người phục vụ lên lầu hai, đi qua hành lang được chiếu sáng kỳ lạ, dừng lại trước một chiếc túi lớn sang

trọng.

Vân Thanh vừa mở cửa, hai bóng người đột nhiên lao ra từ càn phòng riêng tối om và kéo cô vào.

Bên kia có vài người, họ không cho cô một chút cơ hội kêu cứu đâ dùng một miếng khản tay tầm thuốc kích dục bịt chặt miệng và mũi…

Người phục vụ đang canh cửa áp tai vào cửa, ngay sau đó đã nghe thấy tiếng kêu dâm đãng của một người phụ nữ từ bên trong.

Kêu đến nỗi nóng ran cả người.

Miệng anh ta khô khốc, anh lập tức gửi tin nhắn cho Vân Nghiên Thư.

[Vân tiểu thư, mọi việc đã xong!]

“Anh Tây Trạc, chúng ta nhanh chút, đừng đẻ chị đợi lâu!” Chiếc xe Mercedes-Benz màu xanh dừng ở lối vào buổi hòa nhạc, Vân Nghiên Thư nhanh chóng kéo cố Tây Trạch ra khỏi xe và đi thẳng đến phòng riêng trên tầng hai.

“Sao em lại vội vàng như vậy?” cố Tây Trạch hiếm khi thấy Vân Nghiên Thư vội vàng như vậy, không khỏi hơi nhíu mày.

Vân Nghiên Thư nhận ra vẻ hớ hênh của mình, lặp tức tươi cười giải thích: “Em sợ chị mất kiên nhẫn chờ lâu nên sẽ rờl đi. Anh cũng biết tính khí của chị em mà …”

Cố Tây Trạch hai lần tiếp xúc với Vân Thanh, cô quả thực quá kiêu ngạo và lạnh lùng.

¡ chuyện hốm qua. Em không cần phải dùng thái độ thấp kém xin lỗi cô ấy.”

“Chị ấy dù sao cũng là người nhà của em,

I chỉ cần gia đình hòa thuận, em chịu ấm ức một chút thì có gì đâu. Với lại…” Vân Nghiên Thư nắm chặt tay cố Tây Trạch, đôi mắt e thẹn nhẹ nhàng nó “Em hy vọng đám cưới của chúng ta sẽ hoàn hảo, không có bất kỳ sai sót nào.”

Trong lòng cố Tây Trạch thấy ấm áp, thấy ánh mắt cô ta ngày càng trờ nên đáng thương hơn.

Vọ’ sắp cưới của anh ẩy thực sự là người có đạo đức, có lý trí, và nói chung là hiểu biết!

Trong tương lai, nhất định sẽ là người trợ giúp tốt nhất.

kéo Cố Tảy Trạch đi thẳng vảo phòng riêng ở cuối tầng hai.

Những tiếng rên rỉ kích thích và dâm đãng có thể được nghe thấy một cách yếu ớt.

Càng tiến về trước, càng trở nên rỏ ràng hơn.

Cố Tây Trạch đương nhiên biết chuyện gi đang xảy ra, một phụ nữ, vài người đàn

ông …

Anh cau mày kinh tởm.

Thật không biết xấu hổ!

Ánh mắt Vân Nghiên Thư lóe lên hưng phán, trong lồng ngực tim đập càng ngày càng nhanh!

Hôm nay, tôi sẽ cho cố Tây Trạch nhìn thấy bộ mặt ghèm tứm nhất của con khốn đó!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK