Hoắc Cảnh Thâm đang trong trạng thái làm việc toát ra khi chất lạnh lùng mà không người lạ nào có thể bước vào, lỏng mày den nghiêm nghị phù ẩấiiá.-aắQna nói tri
bằng tiếng Đức thuần khiết.
Ngôn ngữ khó nuốt như vậy thốt ra từ miệng anh ta lại giống như kết thúc của một cây đàn cello, tăng thêm một chút uy nghiêm và lạnh lùng khó tả.
Anh dường như là một vị thần không biết mệt mỏi…
Mọi người đều trông cậy vào anh, không ai nghĩ đến việc anh sẽ không thể trụ vững được nữa.
Vân Thanh cảm thấy hơi xót xa.
Vừa định đi tới, chọ’t nhận thấy sau lưng có một đôi mắt lạnh lùng, Vân ^Thanh quay đầu lại, bắt gặp ánh măt
u
Lưu Phong vẫn mặc đồ đen, vẫn luôn như một bóng ma âm thầm canh giữ kề bên Hoắc Cảnh Thâm.
Anh ta nhìn Vân Thanh với vẻ khinh thường và thờ ơ, đầy vẻ chế giễu, dòng chữ “Thấy cô không vui nổi” gần như là được viết trên mặt anh ta.
Vân Thanh gần như có thể nghe được tiếng lòng của anh ta, hết lần này tới lần khác gọi cô là một tên vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!
Kỳ thật Lưu Phong không thích cô, Vân Thanh biết rất rõ.
Nhưng điều đỏ không có nghĩa là cô sẽ chấp nhận hoàn toàn.
I Nếu anh ta nhìn cô đã không vui thì lại càng để anh ta không vui…
Vân Thanh đột nhiên mím môi nờ nụ cười, xinh đẹp quyến rũ, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Hoắc Cảnh I Thâm.
I Lưu Phong trong nháy mắt đứng
I thẳng người, cả người trở nên cảnh
II giác, tay chạm vào con dao bướm Ị sau thắt lưng.
1 Tiểu hồ ly này muốn làm gì chù nhản?
I Trong một giây tiếp theo, Vân Thanh lao lên ỏm mật Họgc Cánh Thảm.
Đầu óc của Hoắc Cảnh Thâm vẫn còn đang ờ trong cuộc họp, nhưng anh vẫn hợp tác ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen láy của anh nhìn cô với vài phần nghi vấn.
“Sao vậy?”
ị Vân Thanh không nói gì, trực tiếp cúi đầu hôn …
Con ngươi của Hoắc Cảnh Thâm khẽ run lên, cánh tay thon dài duỗi ra, dứt khoát đóng máy tính lại.
ở đầu đoạn video kia, các giám đốc diều hành vốn dĩ đang trong cuộc họp với tinh thần cao độ, người đàn ông dột nhiên mất cảnh giác lại bị một cò
tịch!
Trước khi họ cỏ thể nhìn rõ, màn hình đã bị đen.
Khóe mắt Vân Thanh như ý muốn, cô nhìn thấy Lưu Phong sắc mặt đen như đáy nồi, cả người vội vàng tránh né.
Cô nhướng vai.
Ầy, chính là kiểu yêu này nhìn không quen, vẫn không có cách nào với dáng vẻ của cô.
Ị Khó chịu trong lòng tan biên, Vân 1 Thanh cảm thấy cả người thoải mái.
iưi
nhận ra có gì đó không ổn, dường như cô đang chơi đùa quá đà … thật sự đã hôn Hoắc Cảnh Thâm!
Vân Thanh định thần lại, có chút ngơ nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân trước mặt, xấu hổ đứng lên: “Em … em chỉ là thấy anh làm việc quá sức, nên mới thưởng cho anh … “
Cô đang định lùi lại thì đầu gối đột nhiên mềm nhũn ra.
Ngón tay thon dài lạnh lẽo của Hoắc Cảnh Thâm nắm cằm của cô, buộc cô phải nhìn lên, đôi mắt đen long lanh sâu đến mức tái nhợt.
Anh nói “Tiếp tục.”
Danh Sách Chương: