Ngày hôm sau, biệt thự Vân gia.
Vân Hiền Tôn bước xuống từ phòng làm việc trên tầng hai vởi khuôn mặt xám xịt.
“Chồng, em có món yến sào hằm …” Lý Ngọc Châu tươi cười chào hỏi, Vân Hiền Tôn đột nhiên đập tay trái lên ghế sô pha.
Lý Ngọc Châu hoàn toàn sừng sờ, che mặt vô tội: “Chồng, anh đang làm gì vậy?”
Vân Nghiên Thư đang nhìn điện thoại cũng sửng sốt.
“Cha…”
“Bọn khốn nạn đó, có phải ông trời phái xuống để trừng phạt tôi không?!”
Đôi mắt đò như máu của Vân Hiển Tôn bùng lên tức giận “Nói đưa Vân Thanh đến sẽ có thể
giải quyết Lục Tu, tôi tin! Nhưng bây giờ thỉ sao, không chỉ các ngân hàng do Lục Thịnh đầu tư không cho chúng ta vay tiền, mà ngay cà tám ngân hàng lớn khác cũng đâ đưa Vân Group của chúng ta vào danh sách đen !!
Nếu không vay được 7 tỷ, 500 triệu tệ và căn biệt thự đã thế cháp này đều sẽ mất sạch, đến lúc đó các người sẽ ngù ngoài đường cho tôi!”
Vân Nghiên Thư mặt mày tái mét.
Rõ ràng là mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp, làm sao khi tỉnh dậy lại trở nên như thế này …
Cho dù tối hôm qua con nhò Vân Thanh có xúc phạm đến Lục Tu thỉ cũng sẽ không gây ra tình huống như vậy.
Nhà họ Lục không có mặt mũi lớn
như vậy, cỏ thể khiến tám ngân hàng lớn đồng thời bị phong tỏa!
Là ai đứng sau họ?
Vân Hiển Tôn giận dữ đóng sập cửa đi ra ngoài, Lý Ngọc Châu ngồi trên ghế sô pha với khuôn mặt tái nhợt, hoang mang lo sợ.
“Nghiên Thư, chuyện này…phải làm sao bây giờ?”
Vân Nghiên Thư có chút không kiên nhẫn, cô gọi điện cho Vân Kiều Kiều để hỏi tình hình tối hôm qua, nhưng diện thoại của Vân Kiều Kiều đã tắt máy.
Lẽ nào, đêm qua đã xày ra chuyện gì
Vân Nghiên Thư cau mày, lúc nảy, cô không quan tâm đến những chuyện này, hiện tại còn
có nhiều việc quan trọng hơn cằn giải quyết.
“Mẹ, mạ không tiét kiệm được nhiều tiền sao? Cho con vay môt triệu trước đi!”
Vân Nghiên Thư nẻm lắy tay Lý Ngọc Châu, vừa nghiêm túc vừa lo lắng nói, “Amanda, chủ tịch Hiệp hội nước hoa Quốc tế, hôm nay đến Bắc Thành. Cô áy là giảm khảo quan trọng nhất CỦB cuộc thi nước hoa. Con đã tốn rắt nhiều tâm sức để nhở sư phụ hướng dẫn vả giới thiệu, nếu có thẻ gặp được Amanda, nhểt định phải để lại ấn tượng tốt cho cô ay!”
Một triệu thi Lý Ngọc Châu có thẻ lấy được.
Vởỉ lại đây vấn đề tương lai cùa con gái bả, vỉ vậy bà lắy ra một
tàm thẻ từ trong túi xách của mình mà không nói một lởi.
“Mau đến chiêu đãi vị chù tịch đó! Trong cuộc thi nước hoa này, con nhất định phải đoạt giải quán quân!”
“Mẹ, đừng lo. Quán quân phải là cùa con!”
Vân Nghiên Thư vô cùng tự tin.
Rốt cuộc, cô ta vẫn có một con át chủ bài trong tay …
Sân bay Quốc tế Bắc Thành.
Vân Thanh ngồi trong quán cà phê, nhấp một ngụm cà phê, nhìn xuống đong hồ, đếm ngược: “3, 2 …”1 còn chưa mờ miệng.
Cô ờ trong đám đông, nhìn thấy
bóng dáng quen thuộc, trên khóe môi nở một nụ cười.
Nhìn thấy một phụ nữ trẻ cao nóng bỏng, đang sải bước trước dòng người, với những lọn tóc màu hạt dẻ, đung đưa theo hình vỏng cung kiêu ngạo.
Cô đeo kính râm rộng vành che gần hết khuôn mặt, để lộ sống mũi cao thanh mảnh và đôi môi nhai kẹo cao su đỏ mọng.
Cả người ngỏ ngáo và lộng lẫy.
Danh Sách Chương: