Cảm giác đột nhiên trống không ờ lòng bàn tay khiến người đàn ông khẽ cau mày, anh quay đầu lại liếc nhìn gương mặt ửng hồng bên cạnh, người con gái bé nhỏ hoàn toàn không dám nhìn anh, nghiêm túc che đậy sự ngượng ngùng không biết làm sao, đôi mắt đen láy nhàn nhạt ý cười.
Theo một cách nào đó, đây thật
sự là một chủ thỏ trắng nhỏ..
không đùa giỡn.
Hoắc Cảnh Thâm lấy chiếc chìa khóa xe ra ném cho cô.
“ Anh uống rượu rồi, em lái xe.”
Nói rồi, người đàn ông đút hai tay vào túi, uể oải sải đôi chân dài bước về phỉa Mayback màu đen đang đỗ cách đó không xa.
Thân hình anh cao lớn đôi chân dài, Vân Thanhh chỉ có thể chạy theo sau.
Hoắc Cảnh Thâm dường như uống không ít, vừa lên xe đã dựa vào lưng ghế nhắm mắt.
Vân Thanh vừa lái xe, vừa nhìn trộm anh.
Không thể không nói, dáng vẻ của người đàn ông này vô cùng đẹp, chẳng trách Hoắc Hy Hy luôn sáp lại gần mà không có giới hạn….
Muốn nói gi?’
Hoắc Cảnh Thâm không hề mở mắt, lạnh lùng nói.
“…” Vân Thanh giả vờ điềm tĩnh
thu lại ánh nhìn, “ Cái đó, càm ơn anh tối nay đã bảo vệ tôi. Bên vương bài đó, sẽ không tìm anh gây phiền đâu.”
Đợi một lúc sau, không nghe thấy lời đáp của người bên cạnh, Vân Thanh cúi đầu xuống, vừa hay đối mặt với ánh mắt sâu thẳm truy cứu của Hoắc Cảnh Thâm.
“ Em cảm thấy anh muốn nghe điều này?”
Một luồng khí nguy hiểm đang lặng lẽ lan ra.
Khát vọng sinh tồn khiến đầu óc Vân Thanh trở nên nhanh nhạy,
lẽ nào là do đoạn tin nhắn khiêu khích mà cô đã gửi Hoắc Cảnh Thâm kia?
Nhưng rõ ràng là tên cẩu nam nhân này dây dưa không dứt với Hoắc Hy Hy….
Vân Thanh nặng nề hít một hơi, bấm bụng chịu nhận sai: “ Tôi sai roi.
“ Há.” Hoắc Cảnh Thâm đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, chậm rãi hỏi vặn lại, “ Sai ở đâu?”
Huyệt thái dương của Vân Thanh nhảy cẫng lên, không thể nhẫn chịu nữa, vội vàng phanh gấp.
“ Hoắc Cảnh Thâm, anh đừng quá đáng quá!”
Cô giống như một chú thỏ nổi khùng, nóng lòng muốn thử trước mặt con sói lớn.
Nhưng con sỏi lớn chỉ nheo mắt, cười khẩy:” Em thử nói lại lần nữa xem.”
Vân Thanh trong chốc lát giận dữ.
Cô mếu máo, thật sự có chút tủi thân.
“ Là anh đêm qua tắm cùng phòng với Hoắc Hy Hy…..”
Trên gương mặt gió thổi cũng bất động của Hoắc Cảnh Thâm, cuối cùng cũng hiện lên một khe hờ kì
lạ.
“ Em….’’Anh đang định nói gì
đó, đột nhiên vẻ mặt nghiêm nghị, hạ giọng, “ Cúi xuống!”
Cơ thể cùa Vân Thanh đã được huấn luyện trở nên đặc biệt nhanh nhạy, chưa đợi não phản ứng, đã cảm nhận được nguy hiểm, cúi người thấp xuống trước, bên tai chỉ nghe thấy một tiếng ‘ Pằng’ lớn, kính chiếu hậu bị viên đạn phía sau bắn tới vỡ tan.
Mà phía trước, vài viên đạn bắn vào kỉnh chắn gió, trong giây lát toàn bộ kính vỡ nát như mạng nhện.
“ Pằng—” lại là một tiếng lớn, một viên đạn sức mạnh lớn hơn làm vỡ toàn bộ kỉnh chắn gió, những mảnh vỡ lần lượt rơi xuống.
Thân hình cao lớn của Hoắc Cảnh Thâm che cho cô, trầm giọng ra lệnh: “ Đừng ngồi dậy, ỉên ga!”
Vân Thanh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông, che chắn mình, giữ cô thật chặt.
Trái tim hỗn loạn của cô chợt lắng xuống, cô nhấn ga.
Hoắc Cảnh Thâm điều khiển tay lái, chiếc xe lái đi gọn gàng, xuyên thủng hàng rào bảo vệ bên phải, lao về phía trước với tốc độ nhanh chóng.
Bốn chiếc xe sedan màu đen không chụp ảnh đuổi theo, đạn bắn tới như hạt mưa, nhất định phải giết!
Hoắc Cảnh Thâm bẻ tay lái gấp, xe rẽ vào ngã ba đường.
Vân Thanh nhìn thấy máu đỏ
thẩm chảy xuống từ góc áo của Hoắc Cảnh Thâm, lần này không phải của người khác mà là của anh ta…
Chắc là vừa rồi anh ta bị thủy tinh làm bị thương khi bảo vệ cô.
“Hoắc Cảnh Thâm…”
Danh Sách Chương: