Mấy năm nay luôn là Lâm Vân Hạc điều trị chứng mất ngủ của Hoắc Cảnh Thâm, nhưng hiệu quả cũng bình thường, lần này chẳng lẽ là thuốc mới phát triển nghiên cứu hay sao?
“Không phải ông ấy.” Hoắc Cảnh Thâm tiện nay ném miếng thịt vào hồ cá, đôi mắt lạnh lùng, bình tĩnh, chậm rãi nói: “Là cô gái câm đó. Mùi hương trên người cô ấy có thể khiển tôi rất nhanh đã chim vào giấc ngủ.”
“..Hả? Cô gái câm đó còn có loại phép màu này sao?” Lục Tu có chút khó tin, lập tức đưa tay sờ cằm, nhếch mép ranh mãnh:
“Anh tư, hay là anh láy giả làm thật, giữ cô ấy lại là được rồi!
mùi vị ngủ cùng gái đẹp quả thực là không tệ!”
Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng liếc mắt nhìn.
Lục Tu khôn ngoan im miệng lại.
Hoắc Cảnh Thâm lấy ra cái khăn mặt bên cạnh, sắc mặt không thay đổi mà lau vết máu trên tay: “Đợi đến một ngày cô ấy không còn giá trị lợi dụng nữa, thì lấy mùi hương trên cô ấy chiết ra.”
Nói xong, anh ấy lấy ra chiếc điện thoại di động đang rung lên bên cạnh, vừa ấn mở thì thấy liên tục mười mấy tin nhắn đều là thông báo thanh toán, hơn nữa vẫn còn đang liên tục không ngừng…
Lục Tu xích lại gần để xem, lúc đó liền cảm thấy xót…
“Anh tư, anh đưa thè của anh giao cho ai vậy? Tôi cầu xin anh lâu như thế mà anh cũng không cho tôi dùng…Anh không yêu tôi rồi, anh ở bên ngoài có người khác rồi…”
Hoắc Cảnh Thâm ruồng bỏ mà đẩy đầu của anh ấy ra.
“Lại gần như thế, tôi lấy đầu anh ném cho cá ăn nhé.”
Lại một tin nữa nhắn đến.
Lần này, Vân Thanh mua một bộ quần áo nam ở cửa hàng sang trọng Loew.
Hoắc Cảnh Thâm khẽ nhíu mày.
Loew là một cửa hàng mà anh ấy luôn đặt may đồ vest ờ đó…coi như thứ nhỏ đó cũng còn có chút lương tâm và gu thẩm mỹ.
“Đúng rồi!” Lục Tu chợt nhớ ra điều gì đó: “Anh tư, cô gái câm trong nhà anh đã nhận được thiệp mời rồi sao?”
Hoắc Cảnh Thâm liếc mắt nghi ngờ: “Thiệp mời gì?”
“Hôm nay nhà họ Vân tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái lớn Vân Nghiên Thư, còn đặc biệt sai người đem thiệp mời tới chỗ của tôi, cũng không biết mặt mũi nào từ đâu mà tới.”
Nhà họ Vân ở Bắc Thành mặc dù cũng tính là tai to mặt lớn, nhưng so với nhà họ Lục thì cách biệt một trời một vực, hơn nữa hai nhà không hề gặp nhau.
Hoắc Cảnh Thâm không nói nữa, hờ hững lấy hai miếng thịt từ trong mâm ném xuống hồ cá, màu máu nhanh chóng phủ đầy khắp hồ.
Nhà họ Vân thật là đã gửi thiệp mới tới cửa, anh ấy không phải là không biết tin này.
Hoắc Cảnh Thâm cầm áo khoác 1 lên, nhân tiện nhìn qua một lượt đám công tử đang đánh bài trên Ị kia.
“Anh tiếp tục chơi với họ đi, tôi đi ị trước đây.” Ị
I
Đám công tử này không có khả năng gì khác ngài tẩu tán tiền bạc, công tử bột có tiếng.
Nếu hòa vào bọn họ thì thứ nhất có thẻ làm tê liệt những con cáo già nhà họ Hoắc, thứ hai, vui vẻ xong thì tin tức gì cũng có thể moi ra được…
Danh Sách Chương: