Khi Vân Thanh mang theo thuốc quay trở lại, tình cờ gặp Lưu Phong đang đi ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Cảnh Thâm.
Ngoài vè chán ghét lạnh lùng thường ngày, anh ta lại nhìn cô với nhũng cảm xúc khác … Vân Thanh nhíu mày.
“Nếu sau này…” Lúc hai người lướt qua nhau, Lưu Phong lạnh lùng bỏ lại một câu “Nếu như cô dám làm chuyên bất lợi với Tứ gia, tôi nhất định sẽ giết cô.”
Để lại lời cảnh báo, anh ta sải bước
rời đi.
Vân Thanh liếc nhìn bóng lưng lãnh đạm tàm tối của anh ta dần dần biến mất trong mắt cô.
Cho dù Lưu Phong có làm gì đi chàng nủ’a, xuất phát điểm của anh ta cũng chính là Hoắc Cảnh Thâm … Hiểm nhiên, Hoắc Cảnh Thâm không chỉ là một ống chủ, mà hơn nữ’a còn là niềm tin đối với những người xung quanh anh.
Họ phục tùng anh, sẵn sàng chết vì anh … Tại sao một người đàn ông như vậy lại trờ thành một kè tàn tạ chẳng ra gì trong mắt người ngoài?
Vân Thanh thu hồi ánh
mắt, chậm rải
nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng chặt trước mặt.
Hoắc Cảnh Thâm vẫn còn nhiều bí mật mà cô khồng biết… Nhưng cô sẽ đợi đến ngày anh tự nguyện nói cho cô biết.
Vân Thanh thu lại cảm xúc và bước vào văn phòng một lần nữa.
Dáng người cao gầy của Hoắc Cảnh Thâm buông thõng trên sô pha, một chân co lên, gác một tay lên trán, có vẻ mệt mỏi vô cùng, khuôn mặt tái nhọt lạnh lẽo được ánh tràng ngoài cửa sổ chiếu vào, như thế sẽ vỡ tan khi chạm vào.
Cả một con người giống như ma cà
rồng ngủ say trong lâu đài cổ kính ; hảng nghìn năm, toát ra vẻ cô đơn khó tả … Trái tim Vân Thanh vô cớ mềm nhũn ra, cô bước tới.
“Không thoải mái sao?”
Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi mở mí mắt, ánh mắt rơi vào khuôn mặt căng thẳng cùa cô gái nhỏ trước mặt, anh khẽ câu môi, lộ ra một chút phù phiếm: “ừm, chi bằng thường cho tôi.”
Vân Thanh cũng không cỏ tâm trạng đùa với anh mà đưa thuốc.
“Uống thuốc trước đi.” Viên thuốc màu đò sẫm được làm từ máu của
Hoắc Cảnh Thâm không có biểu cảm gi trên khuôn mặt tuấn tú. Nhưng áp suất không khí xung quanh từ từ chìm xuống.
Vân Thanh nở một nụ cười thoải mái và điều chỉnh bầu không khí.
“Máu của tôi chảy ra, nếu anh không uống thì lãng phí quá.”
Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng liếc cô một cái, nuốt viên thuốc xuống, trầm giọng nói: “Tôi sẽ tìm một loại thuốc 1 mới. Máu cùa cô, Chỉ lần này, không có lần sau.”
Ị Vân Thanh nghiêng ngưò’i nờ nụ cười: ‘ Anh cảm thấy có lỗi với tôi?” Hoắc Cảnh Thảm không dè cho cô
lừa mình, đỏi mắt đen như vực thẳm nhìn chằm chằm cồ, toát ra vẻ hào quang lạnh lùng và nguy hiểm.
“Đừng dùng thái cực quyền với tôi.”
Vân Thanh còn chưa kịp thừa nhận thì điện thoại vang lên.
Đó là nhạc chuông đặc biệt mà cô đặt cho Chung Li.
Lúc đo Chung Li nhất định là có chuyện quan trọng.
Tim Vân Thanh thắt lại, lập tức nghe điện thoại.
“A Li, có chuyện gì vậy?”
“Thanh Thanh, nhanh đến cứu chị …” Chung Li ở đầu bên kia điện thoại đang gào khóc “Thứ súc sinh Tư Mộ Bạch, anh ta bắt nạn chị!”
Vân Thanh không quan tâm nhiều người, chỉ một số ít, Chung Li là một trong số họ.
Lúc này sắc mặt cô sa sầm, hỏi địa chỉ, vội vàng chạy ra ngoài không nói lời nào, nhưng lại bị Hoắc Cảnh Thâm kéo lại.
“Anh bỏ ra, tôi phải đi tìm Chung Li!”
Danh Sách Chương: