Mục lục
Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ánh mắt cô ta coi thường liếc nhìn Vân Thanh, bước tới bên cạnh Vân Hiển Tông, dịu dàng nói,M Chị nên quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với cha!”

Trên gương mặt ra vẻ đạo mạo kia của Vân Hiển Tông lại hiện

lên sự tán thành:H vẫn là Nghiên Thư hiểu chuyện, biết viết hai chữ hiếu thuận!”

Ý này, fà thật sự muốn cô quỳ gối dập đầu?

Mặt cũng dày thật.

Đáy mắt Vân Thanh dấy lên sự giễu cợt.

Cô không hề động đậy đứng nguyên tại vị trí ban đầu, tấm lưng mỏng manh thẳng tắp, vẻ kiêu ngạo lạnh lùng toát ra từ trong xương, giống hệt mẹ cô Khương Như Tâm!

Vân Hiển Tông vẻ mặt đột nhiên trở nên u ám, ông ta ghét nhất, chính là dáng vẻ này của Khương Như Tâm — Dường như dù cho hoàn cảnh nghèo nàn thấp hèn bao nhiêu, sự kiêu ngạo

cao quý từ trong máu đều sẽ không bị phai nhạt..

“ Nghiệp chướng, mày như vậy là biểu cảm gì! ” Vân Hiển Tông tựa như bị giẫm vào cái chân đau, vẻ mặt đỏ bừng dữ tợn, “ Tao sinh ra mày nuôi lớn mày, bảo mày quỳ xuống mày cũng không làm được? ! Tao muốn mảy phải quỳ xuống ngay bây giờ!”

Nói rồi, ông ta ném mạnh tách trà ở bên tay vào người Vân Thanh.

Vân Thanh đang định né tránh, thi nhìn thấy Lâo phu nhân được người dìu qua đây.

Môi cô cong lên, đầu khẽ nghiêng, để tách trả sượt qua tóc bay ra, nhân tiện che trán, dáng vẻ bị ném khõng nhẹ.

M Choang—” Tách trà vở nát dưởi

đất.

Vản Hiển Tông còn chưa há giận: “ Quỳ xuống cho tao, mày cái con nghiệp chưởng này!”

“ Đây là đang làm cái gì? !” Một giọng nói phẫn nộ già nua bỗng nhiên vang lên.

Lão phu nhân vừa bước vào cửa đã thấy cảnh tượng này, vừa tức giận vừa thương xót, cái ba toong trong tay đặp mạnh xuống đất!

“ Vân tổng khí thế lởn, đến Ngự Cảnh Viên cùa tôi giở thói ngang ngược!”

“ Lão phu nhân!” Vân Hiển Tông vội vàng bước lên đón tiếp, đổi thành bộ mặt nịnh hót lấy lòng, “ Lão phu nhân đừng tức giận, là Vân mỗ dạy con gái không tốt, để

Vân Thanh con bẻ nghiệp chướng này gây ra một số rắc rối, hôm nay tôi chỉ đến đày để dạy bảo nó! Quấy rầy sự thanh tĩnh của Lão phu nhân, xin bà bớt giận, tôi sẽ đưa con bé nghiệp chướng này về dạy dỗ ngay bây giờ!”

Khi Vân Hiển Tông nói, Vân Nghiên Thư đã không nói lời nào lấy ra chiếc vòng tay thùy mã não đặt ở nơi nhìn rõ nhất.

Nghe Vân Hiền Tông cứ mắng nhiếc cháu dâu ngoan của bà là nghiệp chướng, vẻ mặt vốn dĩ ít bực tức của Lão phu nhân ngày càng trở nên khó coi.

Đột nhiên, ánh mắt bà dừng lại, nhln chiếc vòng tay thủy mã não, bước dài qua đỏ.

Vân Nghiên Thư lập tức bước lên

trước muốn dìu, vẻ mặt khôn khéo dịu dàng: “ Bà ơi, con đỡ bà.”

“ Ai là bà của cô?” Lão phu nhân mắt sáng như đuốc, lạnh lùng ném tay cô ta ra, không giữ lại cho cô ta một chút thể diện, “ Tôi nghe nói hai vị cao đường của Vân tổng vẫn còn khỏe mạnh, sao lại, cô còn trẻ như vậy đã mất trí rồi sao? Gặp người có mái tóc trắng, đều nhận là bà sao?”

Vân Nghiên Thư tức tới nỗi trên mặt không nén nồi giận, siết chặt lòng bàn tay, còn muốn mở miệng sửa chữa.

“ Lão phu nhân, con….”

Lão phu nhân căn bản không hề để ý tới cô ta, đưa tay về phía Vân Thanh ở bên cạnh.

M Thanh Nhi, còn không mau tới dìu bà!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK