Lúc nhận được tin nhắn của Hoắc Cảnh Thâm, Vân Thanh đang ngồi ở chòi nghỉ mát đọc sách.
Cô suổt đêm cảm thấy khó chịu, đọc sách rất lâu cũng chưa lật được mấy trang.
Điện thoại vừa rung lên, cô lập tức cầm lên.
Hoắc Cảnh Thâm: [ Tới Lệ Hoàng cung đón tôi.]
Không phải thương lượng, mà là thông báo.
Vân Thanh nhẹ nhàng hít một hơi, đóng sách lại đứng dậy bước đi.
Dẫu sao ở nhà chờ tên biến thái này về quả thực là cực hlnh, còn không bằng cô chủ động một chút tiến lên đón khó khăn trước.
Lệ Hoàng cung là một câu lạc bộ cao cấp dưới tên của Hoắc Khải Lễ.
Kiến trúc toàn bộ tòa nhà, đều ở dưới mặt đất.
Quy mô mặc dù không lớn, nhưng các thiết bị ứng dụng bên trong đều là hạng nhất, người tới cảng giàu có cao quý.
Vân Thanh bước vào từ cửa sau, muốn tìm Hoắc Cảnh Thâm rồi rời đi.
Nhưng đợi cô vào trong mới phát hiện, tối nay hình như là một chủ đề cho cuộc vui đeo mặt nạ.
Trai gái trong sòng bạc ai cũng ăn mặc đạp, nhưng không có ngoại lệ, ai cũng đều đeo một chiếc mặt nạ tinh xảo.
Thêm sự mờ ảo của ánh sáng, trong khung cảnh này, muốn nhanh chóng tìm được Hoắc Cảnh Thâm rất khó.
Vân Thanh không cẩn thận va phải người phía sau.
Cô đang định xin lỗi, người phụ nữ phía sau đã chửi mắng trước.
“ Cái thứ ngu xuẩn từ đâu đến vậy, mày không có mắt à!”
Sự kiêu ngạo ngang ngược quen thuộc này….
Vân Thanh quay đầu lại, nhln người con gái mặc bộ váy lễ phục cúp ngực màu đen, nhẹ
nhàng nói: “ Sau đầu tôi đúng là không có mắt.”
Hoắc Hy Hy kéo chiếc mặt nạ trên mặt xuống, kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn: “ Con bé câm nảy, mày biết nói?!”
Cô ta chỉ kinh ngạc cô có thể nói chuyện, nhưng không thấy lạ khi cô xuất hiện ở đây.
Vân Thanh thu lại ánh nhìn, đôi mắt lướt qua khuôn mặt ngạc nhiên của Hoắc Hy Hy: “ Là cô nhắn tin nói tôi tới đây?”
“ Thế thi sao chứ?” Hoắc Hy Hy đã phát hiện ra Vân Thanh đeo thiết bị phát thanh và bộ trợ thính trong tai, ngay lập tức nhíu đôi lông mày lá liễu, mỉa mai: “ Xem ra anh Tư sợ cô mất mặt, cho cô mấy thứ này để trang hoàng bề ngoài à! Cũng phải, ai mà muốn
để người khác biết, vợ của minh là kẻ tàn phế vừa câm vừa điếc chứ.”
Giọng cô ta không nhỏ, thu hút không ít ánh nhln xung quanh.
Vân Thanh mặc một chiếc váy dài màu xanh lam đơn giản nhất, bên ngoài khoác chiếc áo mỏng cùng kiểu, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chưa trang điểm, cùng với những thứ quần áo thời trang xa xỉ xung quanh hoàn toàn không ăn khớp.
Cô không muốn lãng phí thời gian với Hoắc Hy Hy: “Hoắc Cảnh Thâm đâu?”
“ Chị dâu chị vội gì chứ, anh Tư đang tiếp khách, giờ không có thời gian để ý tới chị.” Hoắc Hy Hy để lộ khuôn mặt đắc ý không thể giả hơn, “ Anh Tư của tôi là
chiếu tướng luôn thắng trên bàn poker, chị dâu chắc hẳn cũng biết chữ! Hôm nay hãy để tôi mở rộng tầm mắt!”
Cô ta hoàn toàn không cho Vân Thanh cơ hội từ chối, nói rồi liền đưa mắt ra hiệu, lập tức có hai người hầu rượu tiến lên phía trước.
“ Hoắc phu nhân mời.”
Bàn poker bên cạnh sớm đã trống chỗ, rõ ràng là đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Xung quanh không ít người, những lời bàn tán thì thầm vang lên.
“ Đây chính là vợ của con quỳ bệnh lao Hoắc gia kia? Thật xinh đẹp.”
“ Xinh đạp cái gi? Vừa câm vừa điếc, tặng mày mày cớ cần không?”
“ ôi, đửng mang xui xẻo đến cho tôi, một kẻ tàn phế một con quỷ bệnh lao, đúng là trời sinh một cặp!”
“ Nghe nói còn từ dưới quê lên, cô ta biết chơi bài sao? Haha haha đoán chừng ngay cả bài cũng không nhận biết hết ấy chứ?”
“ Vặy cô ta lần này không phải sẽ thua rất thảm sao, mày coi những người chơi bài cùng bàn với cô ta, kia chính là đại đệ tử Lương Kế Bình của vương bài Hồ Kiệt Vinh.”
Mà Vân Thanh, trung tâm của dư luận, trong ánh mắt không nhìn thấy sự dao động, cô nghe lởi
ngồi xuống trước bàn poker, liếc nhìn ánh mắt đối diện, nhìn người đàn ông lịch thiệp ngoài cuộc, không nói lời nào nhếch miệng.
Đại đệ tử của Hồ Kiệt Vinh à.
Danh Sách Chương: